Huyết Liên Chi Họa

Chương 29: Sóng Ngầm Trỗi Dậy.



Chương 29: Sóng Ngầm Trỗi Dậy.

Tại Trương Gia Bảo, nơi tập trung quyền lực và uy nghiêm của Trương gia, không khí trong phòng bệnh trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Những ngọn đèn dầu mờ nhạt lập lòe, chỉ đủ để phác họa những bóng đen ma quái in hằn trên bức tường cổ kính, tựa như những hồn ma lẩn khuất trong sự tĩnh lặng ngột ngạt. Trên chiếc giường khắc hoa văn tinh xảo, Trương Hồng, vị Bảo chủ của Trương gia, nằm đó với gương mặt nhợt nhạt, đôi môi khô khốc, hơi thở yếu ớt, gần như cạn kiệt sinh lực.

Trương Trung, người con thứ hai của Trương Hồng, đứng lặng lẽ bên giường, đôi mắt lo lắng pha lẫn một nỗi bất mãn không thể che giấu. Hắn có vẻ như đang tận tâm chăm sóc người cha đã cống hiến cả cuộc đời cho gia tộc, nhưng sâu thẳm trong lòng hắn là những đợt sóng ngầm đầy cay đắng. Những ngón tay hắn nắm chặt tay cha mình, như cố gắng tìm kiếm chút hơi ấm còn lại, nhưng cũng là để giấu đi sự giận dữ đang dâng lên từng cơn.

Trong không gian yên tĩnh đến nghẹt thở, chỉ có tiếng thở hổn hển của Trương Hồng, thỉnh thoảng lại xen lẫn những âm thanh yếu ớt từ đôi môi đã khô cằn của ông. “Trương Bảo... Trương Bảo...” Ông liên tục lẩm bẩm tên của đứa con trai cả, đôi mắt mờ đục ánh lên tia nhìn lạc lõng, như đang đắm chìm trong những ký ức mơ hồ và những ảo ảnh của quá khứ.

Mỗi lần nghe thấy tên Trương Bảo, lòng Trương Trung lại dậy lên sự tức giận và oán hận, như bị một lưỡi dao sắc lạnh cứa vào tim. Hắn đã hy sinh biết bao nhiêu cho gia tộc, đã luôn kề cận bên cha mình trong suốt quãng thời gian khủng hoảng này, nhưng dường như tình cảm của Trương Hồng chỉ dành cho người con trai cả, kẻ đang vắng mặt khi gia tộc đối diện với hiểm nguy.

"Phụ thân, tại sao ông không bao giờ nghĩ đến tôi? Tại sao mọi thứ đều phải dành cho Trương Bảo?" Trương Trung không thể kìm nén sự phẫn nộ, giọng nói của hắn trở nên gắt gỏng và đầy cay đắng. "Tôi đã cống hiến cả đời mình cho gia tộc, đã ở đây khi ông cần nhất, vậy mà trong mắt ông, chỉ có Trương Bảo!"

Trương Hồng cố mở mắt, ánh nhìn mệt mỏi dừng lại trên gương mặt giận dữ của Trương Trung. Ông cố gắng cất lời, nhưng giọng nói yếu ớt và đứt quãng. "Trương Bảo... là người... xứng đáng... kế thừa... gia tộc..." Những lời nói ấy, dù yếu ớt nhưng lại sắc bén như nhát dao cắt sâu vào lòng Trương Trung. Hắn cảm thấy như tất cả những nỗ lực của mình trong suốt những năm qua đều bị chối bỏ không thương tiếc.

Hắn bước đi quanh giường, từng bước chân nặng nề như dồn nén bao nhiêu uất hận và nỗi thất vọng. Trong cơn phẫn nộ, hắn không thể kìm nén được nữa, buông ra những lời mà bấy lâu nay đã âm thầm kìm nén trong lòng. "Tôi sẽ không để Trương Bảo trở về và chiếm lấy ngôi vị Bảo chủ," Trương Trung nói với giọng căm hận và quyết tâm sắt đá. "Ông sẽ không kịp thấy điều đó đâu. Tôi sẽ thâu tóm quyền lực trước khi tên vô dụng đó kịp quay lại. Tôi sẽ thay đổi mọi thứ. Không ai có thể ngăn cản tôi!"

Không khí trong phòng càng trở nên ngột ngạt và nặng nề hơn bao giờ hết. Những người hầu đứng bên ngoài, khi nghe thấy tiếng động và những lời đầy mưu mô của Trương Trung, bắt đầu cảm thấy lo lắng và bất an. Họ hiểu rằng sự biến đổi trong Trương gia không dễ dàng gì, và có thể dẫn đến những biến động khó lường, đe dọa đến sự tồn vong của cả gia tộc.

Trương Hồng, dù yếu ớt, vẫn cố lắng nghe những lời của con trai mình, ánh mắt ông dần hiện lên sự thất vọng và bất lực. Ông cố gắng biểu lộ sự bất bình, nhưng sức lực đã không còn. Ánh mắt ông lộ rõ sự cầu xin, như đang mong đợi một phép màu cứu rỗi trong tuyệt vọng.

Ngay lúc tình hình căng thẳng đến tột độ, cánh cửa phòng bệnh đột ngột bật mở. Một người hầu, mặt mày tái xanh và thở hổn hển, lao vào với dáng vẻ khẩn trương, như mang theo một tin tức cực kỳ quan trọng. "Thưa Bảo chủ!" Người hầu nói trong hơi thở đứt quãng, nhưng giọng điệu lại ánh lên sự vui mừng và kinh ngạc không thể che giấu. "Trương thiếu chủ đã trở về! Ngài ấy đang ở bên ngoài và yêu cầu gặp ngay lập tức!"

Tin tức bất ngờ này khiến Trương Trung đứng sững lại, mọi kế hoạch đầy mưu mô trong tâm trí hắn chợt tan biến như cát bụi trước cơn bão. Một cảm giác sợ hãi và hoang mang bao trùm lấy hắn, như mặt đất dưới chân đang rung chuyển dữ dội. Trong khi đó, ánh mắt của Trương Hồng, vốn đã đục mờ, bỗng sáng lên chút hy vọng mong manh. Ông không còn đủ sức lực để phản ứng mạnh mẽ, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy niềm tin vào sự trở về của đứa con cả.

Trương Trung, dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi dao động. Hắn không biết làm sao để đối diện với tình hình mới này. Còn Trương Hồng, dù hơi thở đã yếu ớt, vẫn cố nhắm mắt lại, gửi gắm toàn bộ kỳ vọng vào Trương Bảo, mong rằng đứa con này sẽ cứu vãn được Trương gia khỏi bờ vực sụp đổ.

Trương Trung lảo đảo bước ra khỏi phòng bệnh, trái tim đập loạn nhịp khi suy nghĩ về những biến cố có thể xảy ra. Hắn bước đi trên những hành lang hẹp và dài của Trương Gia Bảo, từng bước chân nặng nề vang lên trong sự im lặng đầy căng thẳng. Những người hầu và thủ vệ đứng hai bên hành lang cảm nhận được sự bất an và lo lắng từ hành động của Trương Trung, trong lòng họ thầm nghĩ rằng một cơn bão lớn đang đến gần, có thể nhấn chìm cả Trương gia trong hỗn loạn và đổ nát.
— QUẢNG CÁO —