Huyết Liên Chi Họa

Chương 30: Bóng Tối Trước Cơn Bão.



Chương 30: Bóng Tối Trước Cơn Bão.

Khi Trương Trung bước ra sân chính của Trương Gia Bảo, ánh trăng mờ nhạt len qua những tán cây cổ thụ, chiếu lên cảnh tượng trang nghiêm và kỳ bí. Hắn khựng lại khi thấy Trương Bảo đang đứng giữa đám đông, xung quanh là những người hầu và thủ vệ của gia tộc, tất cả đều cúi đầu kính cẩn trước sự trở về của vị thiếu chủ. Dù chiếc áo bào trên người Trương Bảo đã bị phủi bụi sau một chặng đường dài, nhưng khí chất của ông vẫn tỏa ra sự uy nghi không thể phủ nhận. Đôi mắt sắc bén của Trương Bảo quét qua đám đông, ánh lên sự quyết đoán và cảnh giác, hoàn toàn khác xa với hình ảnh người anh cả hiền hòa mà Trương Trung từng biết.

Ánh mắt của Trương Bảo dừng lại trên gương mặt của Trương Trung, ánh nhìn nghiêm khắc và đầy sự ngờ vực, như đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó ẩn sâu trong lòng người em trai. Sự hiện diện của Trương Bảo dường như làm không khí trong sân càng thêm căng thẳng, từng đợt gió lạnh thổi qua như mang theo dự cảm không lành. Với dáng vẻ của một người lãnh đạo đầy quyền lực, Trương Bảo bước tới gần Trương Trung, từng bước đi đều mang nặng sự uy h·iếp và áp lực vô hình.

"Trương Trung," Trương Bảo cất tiếng, giọng nói của ông vang lên mạnh mẽ, đầy uy nghi nhưng không kém phần kiên nhẫn. "Ngươi ở đây làm gì? Phụ thân ta thế nào rồi?"

Dưới áp lực từ ánh mắt lạnh lùng của Trương Bảo, Trương Trung cảm thấy lòng mình chao đảo, nhưng hắn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, dù trong lòng đang rối bời như lửa đốt. Sự trở về của Trương Bảo vào thời điểm này chính là điều mà hắn sợ hãi nhất, khi mọi kế hoạch tranh đoạt quyền lực của hắn đã gần như hoàn tất, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng.

"Trương Bảo, ngươi trở về thật đúng lúc," Trương Trung nói, cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười ấy chẳng qua chỉ là một lớp vỏ bọc mỏng manh che giấu sự lo lắng và sợ hãi đang cuộn trào trong lòng. "Phụ thân của chúng ta đang trong tình t·rạng n·guy k·ịch. Ngươi cần đến ngay để gặp ông ấy."

Trương Bảo không bị lừa bởi vẻ mặt và giọng điệu giả tạo của Trương Trung. Ông cảm nhận được sự bất ổn và căng thẳng trong không khí, đôi mắt ông sáng lên sự nghi ngờ và cảnh giác. Không nói thêm lời nào, Trương Bảo quay bước, đi thẳng về phía phòng bệnh của Trương Hồng, để lại Trương Trung đứng đó với trái tim nặng trĩu sự sợ hãi và bất lực. Mỗi bước chân của Trương Bảo đều như đè nặng lên trái tim Trương Trung, từng nhịp đập như đang dồn dập trong lồng ngực, cảm giác như tất cả những gì hắn cố gắng xây dựng đều có thể sụp đổ trong chốc lát.

Khi Trương Bảo bước vào phòng bệnh, không khí trở nên ngột ngạt và nặng nề hơn bao giờ hết. Trương Hồng vẫn nằm trên giường, đôi mắt ông đã đục mờ vì mệt mỏi, nhưng khi thấy Trương Bảo xuất hiện, ánh mắt ông bỗng sáng lên như tia sáng cuối cùng trước khi ngọn đèn tắt lịm. Sức khỏe của ông đã suy yếu đến mức không thể chống cự được nữa, nhưng khi thấy con trai cả của mình, trong lòng ông dường như tìm lại được chút sức mạnh cuối cùng. Trương Hồng cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể đã không còn nghe lời, ông chỉ có thể dựa lưng vào gối, tay run rẩy giơ lên như muốn chạm vào đứa con mà ông luôn mong nhớ.

"Trương Bảo... con đã về..." Trương Hồng thì thào, giọng nói yếu ớt nhưng tràn đầy tình cảm và hy vọng. Ông cố gắng mở rộng tay, nhưng sức lực không đủ để làm điều đó. Ánh mắt ông dõi theo từng bước đi của Trương Bảo, như muốn níu kéo lấy chút thời gian còn lại.

Trương Bảo nhanh chóng quỳ xuống bên giường, nắm lấy tay cha mình, cảm nhận được sự yếu ớt và mong manh của bàn tay ấy. Ánh mắt ông lộ rõ sự đau lòng và yêu thương, nhưng cũng không thiếu đi sự quyết đoán mà một người đứng đầu gia tộc cần có. "Phụ thân, hài nhi đã về kịp lúc. Cha đừng lo lắng nữa, mọi chuyện sẽ ổn thỏa."

Trương Hồng nhìn Trương Bảo, trong ánh mắt ông ngập tràn sự nhẹ nhõm và an lòng. Ông biết rằng thời gian của mình không còn nhiều, nhưng việc Trương Bảo trở về đã mang lại cho ông niềm hy vọng cuối cùng. Trong khi đó, Trương Trung đứng từ xa quan sát cảnh tượng ấy, trái tim hắn như bị bóp nghẹt bởi sự ghen tị, lo lắng và sợ hãi. Hắn hiểu rằng sự trở về của Trương Bảo không chỉ cứu sống cha hắn mà còn có thể đặt dấu chấm hết cho những tham vọng và kế hoạch mà hắn đã ấp ủ bấy lâu.

Trương Bảo quay đầu lại, ánh mắt đầy kiên quyết nhìn thẳng vào Trương Trung. "Trương Trung, tại sao ngươi không ở bên phụ thân để chăm sóc? Ta cảm thấy có điều gì đó không ổn."

Dưới ánh mắt sắc bén của Trương Bảo, Trương Trung cảm thấy như bị nhìn thấu tất cả. Hắn cố gắng bào chữa, nhưng giọng nói có phần lúng túng: "Ta chỉ muốn phụ thân được chăm sóc tốt nhất. Ngươi không biết tình hình ở đây..."

Nhưng Trương Bảo không để Trương Trung có cơ hội biện minh. Ông đứng dậy, ánh mắt tràn đầy sự quyết đoán và không khoan nhượng. "Phụ thân, hãy yên tâm, con sẽ làm tất cả để chăm sóc cha và bảo vệ Trương Gia Bảo khỏi mọi nguy cơ."

Trương Hồng mỉm cười yếu ớt, lòng ông nhẹ nhõm hơn khi biết rằng Trương Bảo đã trở về và sẽ tiếp tục bảo vệ gia tộc. Ông không còn gì hối tiếc, dù biết rằng những giây phút cuối cùng của mình đang đến gần. Trong khi đó, Trương Trung vẫn đứng đó, cảm giác sợ hãi và thất vọng bao trùm lấy hắn như một màn sương đen dày đặc. Hắn hiểu rằng sự trở về của Trương Bảo có thể phá tan tất cả những gì hắn đã dày công xây dựng, và giờ đây, hắn đang đứng trước một cuộc đấu tranh không chỉ với người anh trai, mà còn với chính những tham vọng đen tối của mình.
— QUẢNG CÁO —