Huyết Liên Chi Họa

Chương 36: Bí Mật Cất Giấu Ở Ngọc Thư Đường.



Chương 36: Bí Mật Cất Giấu Ở Ngọc Thư Đường.

Trương Bảo trở về phòng trong gia trang Trương Gia sau một chuỗi trận chiến khốc liệt. Dù thân xác đầy mệt mỏi, trong tâm ông vẫn không thể yên ổn. Những hình ảnh về Mục Yên Nhiên và đứa con mới sinh liên tục ám ảnh. Sự lo lắng về an nguy của gia đình mình cùng những hiểm họa tiềm ẩn không cho phép ông chợp mắt.

Phòng riêng của Trương Bảo, dù trang bị đầy đủ tiện nghi, vẫn không thể xoa dịu được nỗi bất an trong lòng ông. Ánh sáng leo lét từ chiếc đèn dầu hắt lên những bức tường gỗ mộc mạc, tạo ra một không gian ảm đạm, lạnh lẽo. Sự tĩnh lặng bao trùm càng làm gia tăng cảm giác bức bối. Ông nằm trên giường, mắt mở to nhìn trần nhà, nhưng dù cố gắng thế nào, hình ảnh Mục Yên Nhiên và đứa con vẫn lởn vởn trong tâm trí.

Mỗi tiếng động nhỏ, mỗi cái bóng vụt qua đều khiến Trương Bảo cảm thấy có thứ gì đó đáng ngại đang chực chờ. Ông trằn trọc, lăn qua lăn lại, mong tìm được một tư thế dễ chịu, nhưng tất cả chỉ càng khiến ông thêm bứt rứt. Trách nhiệm nặng nề và nỗi lo về an nguy của gia đình không ngừng quấy rầy, làm tâm trí ông rối ren.

Mặc cho sự mệt mỏi, Trương Bảo không tài nào chợp mắt. Đêm dài dằng dặc như bất tận, còn ông chỉ biết nằm đó, suy tính cách đối phó với những điều sắp xảy đến trong tương lai không xa.

Chợt nhớ đến Ngọc Thư Đường, nơi chứa đựng những bí kíp và tài liệu gia tộc, Trương Bảo nghĩ rằng có thể tìm thấy manh mối giúp giải đáp những bí ẩn đã gặp phải. Thế nhưng, việc tiếp cận thư viện không phải chuyện đơn giản, đặc biệt là vào giờ khuya thế này.

Không thể để sự bồn chồn lấn át thêm nữa, Trương Bảo quyết định đứng dậy, hướng về phía thư viện. Mặc cho cơ thể rã rời, ý chí kiên định đã khiến ông vững bước. Ngọc Thư Đường, một công trình uy nghi với những cột đá hoa cương và cánh cửa gỗ chạm trổ tinh xảo, nằm giữa khu trung tâm gia trang. Nơi này không chỉ là kho tàng tri thức mà còn là biểu tượng quyền lực của Trương Gia.

Trước khi vào được thư viện, cần phải có lệnh từ Bảo Chủ hoặc trưởng lão. Trương Bảo hiểu rõ điều này nhưng lúc này không còn lựa chọn nào khác. Đến trước cổng lớn, nơi hai thủ vệ Trương Gia đang đứng gác, ông ra hiệu muốn vào. Ánh mắt của họ lộ rõ vẻ nghi ngờ, một người tiến lên hỏi:

“Trương Bảo, xin thứ lỗi, nhưng để vào Ngọc Thư Đường, cần phải có sự phê chuẩn của Bảo Chủ hoặc trưởng lão. Hiện tại, thư viện đang giới hạn người ra vào.”

Trương Bảo không kiềm được cơn bực bội. Ông biết rằng nếu làm lớn chuyện, sự hiện diện của Mục Yên Nhiên và đứa con có thể bị bại lộ, điều ông tuyệt đối không muốn. “Ta cần vào ngay, có chuyện khẩn cấp,” giọng ông đầy quyết đoán.

Thủ vệ đành phải thông báo cho các trưởng lão. Trong lúc chờ đợi, sự lo lắng trong lòng Trương Bảo ngày một dâng cao. Không lâu sau, hai vị trưởng lão, Lưu Hồng Liệt và Tôn Thanh Hòa, xuất hiện. Cả hai nhìn ông với ánh mắt nghiêm nghị.

“Trương Bảo, chuyện gì gấp đến mức ngươi cần vào Ngọc Thư Đường vào giờ này?” Lưu Hồng Liệt hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu được sự cảnh giác.

Trương Bảo cố gắng giữ bình tĩnh, ngắn gọn kể lại tình cảnh và lý do cần thiết phải tìm hiểu về c·hất đ·ộc từ yêu tinh oán hồn. “Ta đã trúng độc, dù nhẹ, nhưng muốn tra cứu thêm cách hóa giải. Giờ này khó ngủ, nên định xem qua một số tư liệu.”

Tôn Thanh Hòa nhìn ông với chút cảm thông nhưng vẫn không thể dễ dàng chấp thuận. “Quy tắc là quy tắc,” ông nói. “Chúng ta không thể tùy tiện phá lệ. Nhưng ta hiểu hoàn cảnh của ngươi.”

Sau một hồi bàn bạc, hai vị trưởng lão quyết định cho phép Trương Bảo vào Ngọc Thư Đường, nhưng phải dưới sự giá·m s·át của một trong hai người. Trương Bảo thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng vẫn nặng trĩu lo âu.

Trương Bảo được dẫn vào Ngọc Thư Đường bởi Ngô Đức Khang, một trưởng lão nổi danh về trí tuệ uyên thâm và tầm nhìn sâu rộng trong gia tộc. Với mỗi bước đi, không gian hùng vĩ của thư viện dần hiện ra trước mắt Trương Bảo. Những dãy kệ sách cao v·út chất đầy các cuốn điển tịch cổ xưa, xen lẫn giữa những tấm màn che nhẹ nhàng lay động dưới ánh sáng mờ ảo của đèn dầu. Bầu không khí trong lành và yên ắng, phảng phất mùi hương nhẹ của gỗ trầm hương, tạo nên cảm giác linh thiêng đầy tôn kính.

Khi bước vào, Trương Bảo ngay lập tức cảm nhận được khí tức uy nghi của Ngọc Thư Đường. Nơi đây không chỉ chứa đựng tri thức mà còn gói gọn những bí mật tồn tại qua bao đời của gia tộc Trương. Những cuốn sách được sắp xếp ngăn nắp, mỗi góc thư viện đều mang đậm dấu ấn của thời gian, như chứng nhân của hàng vạn câu chuyện truyền kỳ.

“Ngươi được phép tìm hiểu trong những khu vực đã được chỉ định,” Ngô Đức Khang nói, giọng trầm ổn nhưng đầy uy nghi, tay chỉ về một góc của thư viện. “Nhưng nhớ rằng, mỗi tài liệu ở đây đều có cấp độ bảo mật khác nhau. Nếu cần trợ giúp, ta sẽ ở đây.”

Trương Bảo gật đầu, tỏ vẻ tuân thủ, nhưng trong lòng đã lên kế hoạch riêng. Ông giả vờ lướt qua những tài liệu trong khu vực được chỉ định, rồi nhân lúc Ngô Đức Khang lơ là, lặng lẽ bước sang một khu vực khác. Nơi đây, những cuốn sách cổ xưa chất đầy bụi bặm, chứa đựng những bí mật không dễ ai có thể tiếp cận. Ông cẩn thận tìm kiếm những tài liệu có thể liên quan đến tình cảnh hiện tại của mình.

Cuối cùng, một cuốn sách cũ kỹ với tiêu đề “Viêm Đế” thu hút sự chú ý của ông. Bìa sách được khắc họa những ký hiệu hỏa văn kỳ lạ, như đang gợi mở những điều huyền bí sâu xa. Trương Bảo mở sách ra, cẩn thận lật từng trang, rồi ánh mắt hắn sáng lên khi gặp phải những thông tin quan trọng.

Trong cuốn sách, ông bắt gặp những ghi chép về sự kiện “Chân Long Tái Thế” – một điềm báo mà gia tộc đã truyền lại qua nhiều thế hệ. Sự kiện này liên quan đến sự xuất hiện của một sinh vật thần thoại, mang trong mình sức mạnh vô biên, có khả năng thay đổi vận mệnh của thế giới. Đồng thời, ông cũng tìm thấy những đoạn văn mô tả về “Lời Tiên Tri Của Viêm Đế,” một lời sấm truyền mà tổ tiên Trương Gia đã khắc ghi từ hàng nghìn năm trước, tiên đoán về những biến cố trọng đại sẽ xảy đến.

Trương Bảo cảm nhận được sự căng thẳng dâng trào khi nhận ra những thông tin này liên quan mật thiết đến hoàn cảnh hiện tại của ông và gia tộc. Những ghi chép về các loại sinh vật yêu ma và pháp thuật cổ xưa có thể là chìa khóa để đối phó với mối nguy đang đe dọa. Ông ghi nhớ những đoạn quan trọng, quyết tâm phải nắm vững tri thức này để chuẩn bị cho những thử thách khốc liệt phía trước.

Dù đã thu thập được những gì cần thiết, Trương Bảo vẫn không thể hoàn toàn yên tâm. Cơ thể mệt mỏi nhưng đầu óc vẫn xoay vần với hàng loạt suy tính. Ông biết con đường phía trước còn đầy chông gai và những hiểm họa tiềm ẩn. Một sức mạnh vô hình dường như đang thúc đẩy ông, dẫn lối cho từng bước chân tiến về phía mục tiêu.

Khi đêm dần qua, Trương Bảo bước ra khỏi Ngọc Thư Đường với một cảm giác vừa hài lòng, vừa lo lắng. Ông cúi đầu cảm tạ Ngô Đức Khang rồi rời đi. Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu cùng ánh trăng chiếu xuống sân khiến cảnh vật thêm phần huyền bí, tĩnh lặng. Dẫu vậy, trong lòng Trương Bảo, những gợn sóng lo âu vẫn còn đó, chưa thể lắng xuống. Ông biết rằng thời gian không còn nhiều, và mỗi khoảnh khắc trôi qua đều là cơ hội để chuẩn bị cho cuộc chiến sinh tử đang đến gần.
— QUẢNG CÁO —