Huyết Liên Chi Họa

Chương 35: Giải Cứu.



Chương 35: Giải Cứu.

Trong màn đêm tĩnh mịch, ánh trăng yếu ớt chỉ đủ len qua những tán cây dày đặc, soi mờ con đường ngoằn ngoèo trong khu rừng rậm rạp. Không khí xung quanh nặng nề, ngột ngạt bởi tà khí dày đặc, khiến từng hơi thở của Trương Bảo trở nên khó khăn hơn. Ông vừa rời khỏi Đế Đô, trong lòng đầy quyết tâm, và giờ đây đang trên đường đến giúp nhị đệ Trương Trung, người đang đối mặt với hiểm nguy trong cuộc khảo thí sinh tử với yêu thú.

Trương Bảo bước đi nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, đôi chân thoăn thoắt vượt qua những lớp cỏ dại rậm rạp. Các cành cây khô mục dưới chân ông kêu răng rắc mỗi khi ông đi qua. Tiếng xào xạc của lá cây và tiếng gió rít qua những tán lá như vang lên như những lời cảnh báo.

Khi đến gần hơn, Trương Bảo dừng lại, đôi mắt sắc bén như chim ưng xuyên qua màn đêm. Phía trước, một trận chiến khốc liệt đang diễn ra. Trương Trung đang vật lộn với một con yêu thú khổng lồ, toàn thân tỏa ra tà khí đen đặc. Yêu thú cao lớn, đôi mắt đỏ rực như hai ngọn lửa trong đêm, thân hình to lớn của nó như che phủ cả không gian, mỗi bước chân của nó làm mặt đất rung chuyển. Trương Trung, dù cơ thể đã kiệt sức, vẫn kiên cường chiến đấu. Những đòn t·ấn c·ông của hắn mạnh mẽ nhưng rõ ràng đã mất đi phần nào lực đạo do cạn kiệt chân khí.

Trương Bảo không chút chần chừ, trong khoảnh khắc cơ hội xuất hiện, ông đã quyết định lao vào cuộc chiến. Từ lòng bàn tay phải, ánh sáng chói lòa bừng lên, Hỏa chân khí nhanh chóng tụ lại thành một ngọn lửa đỏ rực, như một c·ơn l·ốc x·oáy sôi sục dữ dội. "Hỏa Liên Bộc Diệt!" – Trương Bảo hét lớn, vung tay mạnh mẽ về phía trước. Ngọn lửa bùng nổ thành hình dạng một đóa hoa sen khổng lồ, xoay tròn và lao tới yêu thú với tốc độ khủng kh·iếp.

Trong tích tắc, không gian xung quanh bị đốt cháy, những tia lửa nhỏ bắn ra như pháo hoa, xé rách bầu không khí và biến thành những luồng khí nóng bỏng, xộc vào mũi tạo nên mùi khét lẹt ngập tràn cả khu rừng. Yêu thú gầm lên dữ dội, mắt nó đỏ rực, lộ rõ sự kinh hoàng khi phải đối diện với sức mạnh áp đảo này. Làn da vảy đen của nó bị sức nóng thiêu đốt, mang theo những mảng tà khí đen đặc bốc lên từ thân thể khổng lồ.

Khi Trương Trung nhìn thấy bóng dáng của Trương Bảo, liền bỏ qua hết hận thù, ganh ghét mà hét lớn: "Huynh trưởng! Mau giúp ta!" Giọng hắn hòa cùng tiếng gào rú thảm thiết của yêu thú, thể hiện sự tuyệt vọng lẫn kiệt sức sau những trận đòn chí tử.

Trương Bảo không chút do dự, hỏa khí trong người ông không ngừng tuôn ra, càng lúc càng dữ dội. Ông dồn chân khí xuống đan điền, tay phải giơ cao, hét lớn: "Thiên Hỏa Đạn!" Từ tay ông, một q·uả c·ầu l·ửa khổng lồ rực rỡ được hình thành, mang theo sức mạnh hủy diệt, lao v·út đi như sao băng, đâm thẳng vào yêu thú.

Yêu thú gầm thét dữ dội, những q·uả c·ầu l·ửa liên tiếp đâm vào thân hình vạm vỡ của nó, tạo ra những v·ụ n·ổ khủng kh·iếp. Da thịt yêu thú bị xé rách, b·ốc c·háy thành tro, khói đen ngùn ngụt phủ kín khu rừng. Tiếng thét đau đớn của nó vang vọng, làm rung chuyển cả khu vực, nhưng sức mạnh của Trương Bảo quá lớn, khiến tà khí của yêu thú ngày một yếu dần.

Nhận thấy thời cơ đã chín muồi, Trương Trung dồn toàn bộ chút chân khí còn lại, cơ thể hắn bừng lên ánh sáng nhạt. Hắn hét lớn: "Lôi Đình Quyền!" Với mỗi cú đấm, chân khí Lôi hệ bùng nổ, từng quyền mạnh mẽ lao thẳng vào những điểm yếu của yêu thú. Lực đạo mạnh mẽ như sấm chớp, không chỉ gây ra v·ết t·hương chí mạng mà còn tạo ra âm thanh sấm sét vang dội trong đêm tối.

Sức mạnh của hai huynh đệ kết hợp tạo nên trận thế áp đảo, yêu thú chẳng còn cách nào chống trả, thân hình khổng lồ của nó bị đẩy lùi, tà khí dần tan biến trong ngọn lửa thiêu đốt.

"Phần Thiên Chưởng!" – Trương Bảo gầm lên, tay phải tụ lực tạo ra một cơn lốc lửa cuồn cuộn. Cơn lốc lửa quét thẳng về phía yêu thú, như muốn t·hiêu r·ụi tất cả những gì trong tầm mắt.

Yêu thú gầm thét lần cuối, thân thể khổng lồ bị ngọn lửa bao trùm hoàn toàn, trong chớp mắt biến thành một đống tro tàn. Cả khu rừng trở nên tĩnh lặng lạ thường, chỉ còn lại tiếng gió thổi qua những tán cây, và tiếng thở dốc của hai huynh đệ.

Trương Bảo thở phào, nhìn về phía Trương Trung, ánh mắt tràn đầy sự tự hào và khích lệ. "Nhị đệ, đệ đã làm rất tốt," ông nhẹ giọng nói, đặt tay lên vai Trương Trung. "Chúng ta đã vượt qua một thử thách lớn. Giờ thì về thôi, phụ thân chắc chắn sẽ tự hào khi biết đệ đã chứng tỏ được bản lĩnh của mình."

Trương Trung, tuy kiệt sức, nhưng trong ánh mắt đã không còn sự oán hận hay ganh tị như trước. Thay vào đó là sự kính trọng và chấp nhận, nhưng trong lòng hắn, ý định tranh đoạt ngôi vị bảo chủ vẫn chưa hoàn toàn tan biến. "Ta sẽ không từ bỏ đâu," Trương Trung nghĩ thầm, nhưng ngoài mặt hắn chỉ gật đầu và bước đi theo Trương Bảo. Thất bại lần này có thể do hắn yếu kém, nhưng dã tâm thì sẽ không vì thế mà dừng lại.
— QUẢNG CÁO —