Huyết Liên Chi Họa

Chương 34: Trở về Đế Đô.



Chương 34: Trở về Đế Đô.

Trương Bảo đứng trước ngôi làng bỏ hoang, đôi mắt lướt qua những ngôi nhà đổ nát, cỏ dại mọc um tùm như dấu vết của một thời hoàng kim đã qua. Làn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi ẩm mốc và sự hoang tàn, làm làn da của ông thêm tê buốt. Cơ thể ông nặng trĩu sau trận chiến với Mộ Hồn Cô Linh, những v·ết t·hương sâu do móng vuốt sắc bén của yêu quái để lại vẫn chưa kịp lành. Từng bước chân của ông như chìm xuống mặt đất, nặng nề và mỏi mệt.

Ánh sáng của bình minh le lói phía chân trời, lấp lánh xuyên qua màn sương dày, đem đến chút hơi ấm yếu ớt cho vùng đất hoang tàn. Trương Bảo khẽ thở ra, nhìn về phía thành phố Đế Đô xa xa. Từ nơi này, nó chỉ là một vệt sáng mờ nhạt trên nền trời, nhưng đối với ông, Đế Đô là biểu tượng của hy vọng, nơi mà ông sẽ quay về với trọng trách mới và những nhiệm vụ đầy thách thức.

Bước đi trên con đường mòn dài, ông cảm nhận từng cơn đau nhói từ v·ết t·hương mỗi khi cử động. Máu đã khô cứng trên quần áo rách nát, để lại những vệt màu sẫm trên tấm áo choàng vốn đã bạc màu. Đôi bàn tay ông, vẫn còn run rẩy sau cuộc đấu tranh sinh tử, nắm chặt tín vật của nương tử bên hông như thể nó là điểm tựa duy nhất giữa sự kiệt quệ.

Khi Trương Bảo tiến đến gần Đế Đô, bức tường thành đồ sộ của thành phố hiện ra dưới ánh sáng mặt trời. Cổng thành cao lớn với những lá cờ tung bay, tạo nên một khung cảnh uy nghiêm, đối lập hoàn toàn với cảm giác hỗn loạn và mỏi mệt trong tâm trí ông. Từng ngọn tháp canh đứng sừng sững, như những người khổng lồ bất động canh giữ hòa bình và trật tự cho thành phố.

Bước qua cổng chính, Trương Bảo gặp những hộ pháp Trương Gia, mặc giáp sáng loáng, gương mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt lập tức thể hiện sự ngạc nhiên khi thấy bộ dạng tả tơi của ông. Mồ hôi, bụi bặm và máu bám dính trên từng thớ vải, như một dấu hiệu cho thấy cuộc chiến khốc liệt mà ông vừa trải qua. Một hộ pháp vội vàng cúi đầu kính cẩn rồi nhanh chóng chạy vào trong báo cáo.

Chỉ vài phút sau, trưởng lão Lưu Hồng Liệt xuất hiện, khuôn mặt nghiêm nghị của ông chợt hiện lên chút lo lắng khi thấy trạng thái của Trương Bảo. Ông tiến lại gần, đặt tay lên vai Trương Bảo như để kiểm tra và trấn an ông.

"Trương Bảo," giọng ông đầy vẻ quan tâm, "đã xảy ra chuyện gì? Trở về thế này, có phải Mộ Hồn Cô Linh quá mạnh không?"

Trương Bảo, mặc dù toàn thân đau nhức, giữ cho mình vẻ mặt kiên định, đáp với giọng khàn khàn, "Yêu vật quả thực mạnh hơn ta dự đoán. Nhưng cuối cùng, nó đã b·ị đ·ánh bại trước bình minh."

Lưu Hồng Liệt nhíu mày, nhìn sâu vào mắt ông, tìm kiếm dấu hiệu của sự tổn thương tinh thần, nhưng chỉ thấy sự quyết tâm không lay chuyển. Ông gật đầu chậm rãi rồi ra hiệu cho Trương Bảo đi theo mình. Cả hai bước qua những con phố lát đá sạch sẽ của Đế Đô. Những tia nắng sáng chói chiếu lên những tòa nhà cổ kính, tạo nên khung cảnh đẹp đẽ, nhưng trong lòng Trương Bảo chỉ có những suy nghĩ về trọng trách gia tộc.

Khi họ bước vào đại sảnh của Trương Gia, không khí trong phòng họp trở nên trang nghiêm và đầy kỳ vọng. Ánh mắt của các trưởng lão đều đổ dồn về phía Trương Bảo. Trưởng lão Tôn Thanh Hòa và Ngô Đức Khang ngồi lặng lẽ, ánh mắt sắc bén của họ dõi theo từng cử động của ông, nhưng người nổi bật nhất là phụ thân của ông, Trương Hồng, người đã ngồi chờ đợi từ lâu.

Trương Hồng, dù cơ thể đã yếu đi nhiều, vẫn cố gắng ngồi dậy trên giường, tuy vậy ông giữ được thần thái cương nghị. Khi thấy Trương Bảo, ông khẽ cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng chứa đựng niềm tự hào không thể giấu. "Bảo nhi, con đã trở về," giọng nói yếu ớt nhưng ấm áp vang lên, đầy cảm xúc.

Trương Bảo quỳ gối trước mặt cha, cúi đầu thật thấp. "Hài nhi đã hoàn thành nhiệm vụ, Mộ Hồn Cô Linh đã b·ị đ·ánh bại," ông nói, giọng nghẹn lại vì mệt mỏi. "Nhưng thử thách chỉ mới bắt đầu, hài nhi còn nhiều điều phải làm để chứng minh xứng đáng với trọng trách của gia tộc."

Trương Hồng gật đầu chậm rãi, đôi mắt đầy sự kỳ vọng và niềm tin. "Con đã chứng minh được mình rồi, Bảo nhi. Nhưng gia tộc còn cần nhiều hơn thế. Ta không còn nhiều thời gian nữa, và gia tộc phải có một người lãnh đạo vững mạnh." Ông dừng lại, đôi mắt nhìn thẳng vào Trương Bảo như trao gửi toàn bộ kỳ vọng cuối cùng.

Các trưởng lão khác trong phòng im lặng, đồng tình với lời nói của Trương Hồng. Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn, với những suy tư về tương lai của gia tộc. Trương Bảo hít một hơi sâu, cảm nhận trọng trách đang đặt trên vai mình, nhưng trong ánh mắt ông, sự quyết tâm tỏa sáng mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

“Cha yên tâm,” Trương Bảo đáp lại, giọng nói chắc nịch. “Con sẽ làm tất cả để bảo vệ và phát triển gia tộc. Gia tộc sẽ không rơi vào tay ai khác ngoài con.”

Lời nói của ông vang vọng trong căn phòng, không gian dường như rung lên trước sự kiên quyết ấy. Các trưởng lão khẽ gật đầu, thể hiện sự đồng tình và hài lòng. Trong lúc bầu không khí tại đại sảnh còn đang trầm xuống, một đệ tử vội vã tiến vào, sắc mặt đầy lo âu. "Trưởng lão, có tin từ Trương Trung," hắn nói, giọng pha lẫn sự cấp bách. "Nhị công tử hiện đang gặp nguy hiểm lớn trong cuộc khảo thí với yêu thú. Tình thế lúc này vô cùng bức bách, ngài ấy vẫn đang liều mình giằng co, nhưng tình hình thật sự đáng ngại."

Nghe vậy, Trương Bảo khẽ nhíu mày, lòng dạ nảy sinh nỗi bất an khó diễn tả. "Phụ thân," ông nói, giọng mang theo vẻ khẩn trương rõ rệt, "hài nhi phải lập tức lên đường cứu viện nhị đệ. Nếu để đệ ấy bại trận, không chỉ sinh mệnh của đệ ấy bị đe dọa mà danh dự của cả gia tộc cũng sẽ khó mà giữ vững."

Trương Hồng gật đầu, ánh mắt thoáng qua sự lo lắng, nhưng vẻ kiên quyết nơi thần sắc không hề giảm sút. "Đúng vậy, con phải đi ngay lập tức," ông chậm rãi đáp, giọng nghiêm nghị. "Nhưng con nhớ cho kỹ, việc bảo vệ tính mạng đệ đệ chỉ là một phần trong trách nhiệm của con. Trận chiến này còn là cơ hội để con chứng tỏ bản thân xứng đáng với vị trí người thừa kế gia tộc."

Nghe lời dặn của phụ thân, Trương Bảo không chần chừ thêm, lập tức xoay người rời khỏi đại sảnh, tâm trí bùng lên quyết tâm mãnh liệt. Ông hiểu rõ rằng việc đối phó với yêu thú chỉ là một khúc nhạc dạo đầu. Thử thách thực sự không chỉ nằm ở kẻ địch, mà còn là việc đối diện với Trương Trung cùng các trưởng lão trong gia tộc. Để bảo vệ danh dự của chính mình và đảm bảo vị trí thừa kế, ông biết trận chiến này sẽ là thước đo cho tất cả.
— QUẢNG CÁO —