Huyết Liên Chi Họa

Chương 33: Âm Hồn Trở Về.



Chương 33: Âm Hồn Trở Về.

Trương Bảo chậm rãi tiến vào ngôi làng hoang vắng, đôi mắt sắc bén quét qua từng ngôi nhà đổ nát. Bước chân ông vang lên đều đều, hòa lẫn vào sự tĩnh lặng đáng sợ của không gian xung quanh. Những đống gạch vụn và bụi bặm chất đầy trên lối đi, nhưng ông vẫn không ngừng tiến bước, tập trung lắng nghe mọi âm thanh nhỏ nhất. Không một dấu hiệu nào của yêu khí hiện ra, nhưng Trương Bảo vẫn cảm nhận được một sự hiện diện mơ hồ, như thể có một sức mạnh siêu nhiên đang âm thầm giá·m s·át từng cử động của ông.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo cảm giác lạnh lẽo bất thường, khiến Trương Bảo khẽ cau mày. Dù chưa phát hiện ra điều gì rõ ràng, ông vẫn cảm thấy sự bất an trong không khí, như thể linh hồn của những người đ·ã c·hết vẫn còn lẩn khuất đâu đây, không cam lòng rời đi.

Ánh mắt ông bỗng dừng lại trước một ngôi nhà có vẻ còn nguyên vẹn hơn so với những ngôi nhà khác. Trương Bảo không chút do dự, bước về phía đó. Cánh cửa gỗ mục nát kêu răng rắc khi ông đẩy nó ra. Không khí bên trong ngột ngạt, bụi bặm dày đặc bao phủ mọi thứ, từ những bức tường rêu phong đến chiếc bàn cũ kỹ nằm trơ trọi giữa phòng. Một làn gió lạnh đột ngột thổi qua, mang theo mùi ẩm mốc và dấu hiệu của sự suy tàn. Trương Bảo cảm nhận rõ ràng một luồng khí âm hàn len lỏi trong không gian, như một lời cảnh báo về những điều bất thường sắp xảy ra.

Dưới ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn lồng, căn phòng hiện ra một cách lờ mờ, tĩnh lặng đến rợn người. Trương Bảo cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách, từng giác quan của ông đều căng lên để phát hiện bất kỳ sự bất thường nào. Cảm giác có thứ gì đó đang âm thầm theo dõi khiến ông càng thêm cảnh giác. Ông biết rõ, con yêu tinh có thể đang ẩn nấp ngay trong bóng tối này, chờ đợi thời cơ để ra tay.

Mọi tiếng động nhỏ nhất đều bị khuếch đại trong không gian im ắng. Trương Bảo lắng nghe cẩn thận, không bỏ sót một âm thanh nào. Đột nhiên, một tiếng động lạ vang lên từ sâu trong bóng tối, thu hút sự chú ý của ông. Trong ánh sáng yếu ớt từ đèn lồng, một hình bóng quái dị dần hiện ra. Đó chính là Mộ Hồn Cô Linh – con yêu tinh mà ông đang tìm kiếm. Làn da nó xanh xao, nhợt nhạt như vỏ cây khô, đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa địa ngục, đầy sát khí và hận thù.

Những bông hoa đen mọc chi chít trên cơ thể Mộ Hồn Cô Linh phát ra ánh sáng ma quái, khiến không khí quanh nó trở nên đặc quánh và nặng nề, như bị ám bởi sự c·hết chóc. Sự xuất hiện của yêu tinh làm dấy lên một cảm giác rợn ngợp, như thể giữa sự sống và c·ái c·hết, chỉ còn lại một lằn ranh mỏng manh, dễ dàng bị xé toạc bất cứ lúc nào.

Trương Bảo hít sâu một hơi, toàn thân căng cứng, ánh mắt như lưỡi đao sắc lạnh khóa chặt vào Mộ Hồn Cô Linh. Ông hiểu rõ rằng yêu vật này không giống những yêu quái thông thường, mà là một kẻ đã tồn tại qua ngàn năm, tích tụ tà khí và oán niệm khủng kh·iếp. Trận chiến này sẽ không chỉ là cuộc giao tranh bình thường, mà là sự đối đầu giữa sức mạnh tinh thuần và ác khí từ ngàn năm, quyết định sống c·hết trong một khoảnh khắc mong manh.

Mộ Hồn Cô Linh khẽ cười, tiếng cười lạnh lẽo như băng giá, lan tỏa trong không gian ẩm thấp và đặc quánh. Âm thanh ấy như lưỡi dao vô hình cứa vào màng nhĩ Trương Bảo, khiến tâm trí ông như bị bóp nghẹt trong giây lát. "Cuối cùng cũng có kẻ dám đến đây," giọng nói khàn đục vang lên, như vọng về từ cõi c·hết. "Ngươi nghĩ rằng ngươi đủ sức đối đầu với ta sao? Ta đã tồn tại trong oán hận và khổ đau qua hàng nghìn năm. Sức mạnh của ta vượt xa sự hiểu biết của ngươi. Ngươi chỉ là kẻ đến để c·hết mà thôi."

Sát khí từ lời nói của yêu vật tỏa ra, như từng cơn sóng đè nén, dần ép lấy bầu không khí xung quanh. Trương Bảo có thể cảm nhận được sự thay đổi tinh tế trong luồng khí tức, nhưng ông vẫn giữ vững lập trường. Không hề có ý định lùi bước, ông lặng lẽ vận chuyển hỏa chân khí, ngọn lửa trong cơ thể bắt đầu ngưng tụ và khuếch đại tại lòng bàn tay. Một sức nóng mãnh liệt tỏa ra, làm cho không khí xung quanh dần trở nên ngột ngạt. Ánh sáng đỏ rực từ ngọn lửa hừng hực trong lòng bàn tay tỏa ra, xua tan một phần bóng tối dày đặc trong phòng.

Mộ Hồn Cô Linh không hề cho Trương Bảo thời gian để chuẩn bị thêm. Thân ảnh của nó nhòe đi, tựa như gió cuốn, lao tới với tốc độ như tia chớp, những cánh tay dài ngoằng vươn ra như những lưỡi đao sắc bén, phát ra âm thanh rít gào như xé rách không khí. Trương Bảo, ngay khoảnh khắc yêu vật di chuyển, cũng đã cảm nhận được và lập tức xoay người né tránh. Cả cơ thể ông uốn lượn nhẹ nhàng nhưng linh hoạt như cánh én, lộn vòng qua một bên, đồng thời hỏa chân khí từ tay bùng nổ, tạo nên một bức tường lửa chắn giữa hai người.

Tiếng l·ửa b·ùng l·ên, những ngọn lửa đỏ rực lao tới, nhưng Mộ Hồn Cô Linh nhanh chóng vung tay, những bông hoa đen trên thân nó phát sáng rực rỡ, bắn ra những tia hắc quang quỷ dị. Hắc quang và lửa đỏ đụng vào nhau giữa không trung, làm cả không gian như bị bóp méo, rung chuyển. Từng luồng khí âm hàn từ yêu vật phát ra như muốn xuyên thẳng vào linh hồn đối phương, nhưng Trương Bảo đã kịp thời điều động hỏa chân khí bảo vệ tâm trí. Ngọn lửa quanh người ông không ngừng cháy rực, đối kháng lại hắc quang đang tiến gần.

Không thể kéo dài thế phòng thủ mãi, Trương Bảo nhận ra rằng đây là lúc cần phải t·ấn c·ông quyết liệt. Ông nhanh chóng thu toàn bộ hỏa chân khí trong cơ thể, tập trung vào tay phải. Ngọn lửa càng lúc càng trở nên mãnh liệt hơn, bùng cháy như muốn thiêu đốt cả không gian. Khi đã đạt tới cực hạn, ông vận lực mạnh mẽ, tạo ra một q·uả c·ầu l·ửa khổng lồ, đỏ rực như mặt trời nhỏ giữa đêm tối.

Quả cầu lửa lao v·út về phía Mộ Hồn Cô Linh, nhanh như chớp giật. Yêu vật gào thét, nhưng không kịp tránh né. Khi q·uả c·ầu l·ửa v·a c·hạm, một t·iếng n·ổ vang trời nổ ra, làm rung chuyển cả căn nhà hoang tàn. Ngọn lửa bao trùm toàn bộ thân thể yêu vật, thiêu đốt những bông hoa đen trên người nó. Mùi khét lẹt của xác thịt bị cháy hòa lẫn trong không khí, khiến không gian trở nên ngột ngạt khó thở. Mộ Hồn Cô Linh thét lên trong đau đớn, nhưng vẫn cố gắng vùng vẫy, gắng gượng sử dụng sức mạnh tà ác cuối cùng.

Những cánh tay vươn lên, triệu hồi ma thuật hắc ám. Từ thân thể của nó, luồng khí hắc quang cuồn cuộn tuôn ra, tạo thành những c·ơn l·ốc x·oáy đen tối, mang theo oán niệm và tà khí từ ngàn năm trước. Trương Bảo không hề nao núng, cơ thể ông di chuyển linh hoạt như gió lướt, né tránh từng luồng t·ấn c·ông. Những bông hoa đen trên không trung bắn ra như mũi tên, nhưng đều bị hỏa chân khí của Trương Bảo đốt cháy giữa đường.

Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán, nhưng ánh mắt Trương Bảo vẫn sắc bén như ban đầu. Ông cảm nhận được sức mạnh của Mộ Hồn Cô Linh đang suy yếu dần. Đã đến lúc ra đòn quyết định. Hỏa chân khí lần nữa ngưng tụ, lần này ông dồn toàn bộ tinh lực vào tay trái. Ngọn lửa đỏ rực cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết, sáng bừng cả không gian. Với một động tác dứt khoát, ông phóng q·uả c·ầu l·ửa cuối cùng về phía Mộ Hồn Cô Linh.

Tiếng nổ long trời lở đất vang lên. Ngọn lửa bao phủ toàn bộ thân thể yêu vật, t·hiêu r·ụi mọi thứ trong khoảnh khắc. Tiếng gào thét của Mộ Hồn Cô Linh tắt lịm dần, không gian trở lại với sự im lặng c·hết chóc. Trương Bảo đứng đó, thở dốc, nhưng ánh mắt vẫn kiên nghị và không một chút dao động.
— QUẢNG CÁO —