Huyết Liên Chi Họa

Chương 32: Hành Trình Về Ngôi Làng Bị Lãng Quên.



Chương 32: Hành Trình Về Ngôi Làng Bị Lãng Quên.

Đầu canh tư đêm ấy, trong căn phòng chờ rộng lớn của Trương Gia Bảo, ánh đèn dầu leo lét tạo nên những vệt sáng vàng ấm áp xen lẫn với bóng tối u ám, tạo nên một không gian vừa trang nghiêm vừa đầy bí ẩn. Trên các bức tường gỗ cổ kính treo đầy những bức tranh gia tộc và các vật phẩm quý giá, mỗi món đồ đều kể lại một câu chuyện lịch sử hào hùng của gia tộc. Tuy nhiên, lúc này, tất cả chỉ là những hình ảnh mờ nhạt trong ánh sáng le lói, như những ký ức đang dần phai mờ theo thời gian.

Trương Bảo và Trương Trung đứng đối diện nhau trong căn phòng chờ, ánh mắt của cả hai đều thể hiện sự nghiêm nghị và quyết tâm không thể lay chuyển. Hai người anh em này, mặc dù cùng chung một dòng máu nhưng tính cách và phương pháp tiếp cận vấn đề lại hoàn toàn trái ngược nhau. Trương Bảo, với dáng vẻ cao lớn, ánh mắt kiên định và đầy tự tin, tỏ ra sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách. Ngược lại, Trương Trung, người em út, mặc dù có vóc dáng mảnh mai hơn nhưng ánh mắt đầy tính toán và thâm sâu, như đang giấu giếm những kế hoạch riêng tư.

Khi những tấm bản đồ dẫn đến hang ổ của con yêu tinh được trao tận tay, không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Trương Bảo cẩn thận cầm lấy tấm bản đồ cũ kỹ từ tay trưởng lão Lưu Hồng Liệt. Tấm bản đồ, đã nhuốm màu thời gian và những dấu vết của nhiều trận chiến, hiện lên những ký hiệu cổ xưa mờ nhạt nhưng vẫn rõ ràng chỉ đường đến một ngôi làng bị bỏ hoang, nằm sâu trong khu rừng thẳm phía Đông Nam, cách Đế Đô hơn ba mươi dặm. Trên bản đồ, các đường mòn quanh co, các dấu hiệu nguy hiểm được đánh dấu kỹ lưỡng, phản ánh sự tỉ mỉ và kinh nghiệm của trưởng lão.

Lưu Hồng Liệt, với ánh mắt trầm tư và giọng nói nặng nề, chia sẻ thêm: “Nơi này từng là một ngôi làng trù phú, nơi mà người dân sống hòa hợp với thiên nhiên và các tinh linh trong rừng. Tuy nhiên, sau cuộc tàn sát của Tiên tộc, ngôi làng đã bị bỏ hoang, chỉ còn lại những cái xác không hồn và sự im lặng đáng sợ.” Ông ngừng lại, nhìn sâu vào mắt Trương Bảo, như muốn truyền đạt một thông điệp vô hình về sự nguy hiểm đang chờ đợi.

“Bản đồ này không chỉ dẫn đường đến nơi đâu đó,” Lưu Hồng Liệt tiếp tục, giọng nói trầm đầy nghiêm trọng, “mà còn là chìa khóa để đối mặt với một thực thể kỳ dị. Trước kia, nó chỉ là một yêu tinh vô hại, nhưng sự xuất hiện của những oán hồn đã biến nó thành một con quái vật cuồng loạn và nguy hiểm. Con phải thật cẩn trọng, Trương Bảo. Thực lực của nó không mạnh như ta nghĩ, nhưng sự biến đổi gần đây có thể khiến nó trở thành mối đe dọa khôn lường.”

Lưu Hồng Liệt tiến một bước gần hơn, đôi mắt sáng lên như thể ông đang nhìn thấy những điều mà Trương Bảo chưa thể tưởng tượng. “Con hãy lắng nghe những tiếng gió, cảm nhận nhịp đập của đất trời. Những dấu hiệu của sự biến đổi sẽ không dễ nhận ra, nhưng chúng sẽ dẫn dắt con đến tận cùng của sự thật. Sự kết hợp giữa trí tuệ và bản lĩnh sẽ quyết định số phận của chúng ta.”

Ở phía bên kia, Trương Trung nhận lấy tấm bản đồ từ tay trưởng lão Tôn Thanh Hòa. Bản đồ của hắn dẫn đến một hang động sâu thẳm trong dãy núi, nơi bóng tối dày đặc bao phủ mọi ngóc ngách. Trên bản đồ, những đường mòn hiểm trở và các dấu hiệu cảnh báo nguy hiểm được ghi chú rõ ràng. Tôn Thanh Hòa, với đôi mắt lóe lên tia lo lắng, cảnh báo: “Hang động này không chỉ chứa đựng một con yêu tinh đã biến dạng, mà còn là nơi hội tụ của những linh hồn lạc lối. Ngươi không được phép chủ quan. Những thực thể nơi đây đã trở nên nguy hiểm hơn nhiều so với trước kia. Hãy chuẩn bị kỹ lưỡng, không chỉ về mặt thể chất mà còn về tinh thần.”

Khi ánh mặt trời bắt đầu lặn xuống, bóng tối dần bao trùm cảnh vật, Trương Bảo và Trương Trung mỗi người bước đi trên con đường riêng biệt. Hai bản đồ, hai thử thách, nhưng cả hai đều chứa đựng những bí ẩn và nguy hiểm không thể lường trước. Cuộc hành trình của họ mới chỉ bắt đầu, và những bóng ma trong quá khứ đang chờ đợi để được đánh thức.

Trương Bảo, dù đã mệt mỏi sau một quãng đường dài và căng thẳng, không có thời gian để nghỉ ngơi. Gương mặt ông hằn rõ những dấu vết của sự mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn rực sáng với sự kiên định và nhiệm vụ không thể lùi bước. Ông cẩn thận xem xét tấm bản đồ trước khi bắt đầu hành trình đến ngôi làng bỏ hoang, nơi con yêu tinh đang ẩn náu.

Con đường dẫn đến ngôi làng gập ghềnh, đầy những cạm bẫy tự nhiên như các khe núi sâu, dòng suối chảy xiết và những bụi cây rậm rạp che khuất lối đi. Tuy nhiên, Trương Bảo không cho phép bản thân chùn bước. Mỗi bước đi của ông, dù vất vả, đều thể hiện sự kiên định không thể lay chuyển. Cảm giác về những mối nguy hiểm sắp tới không làm ông nao núng; thay vào đó, nó càng thúc đẩy ông tiến về phía trước với quyết tâm sắt đá.

Khi ánh sáng mặt trời bắt đầu nhạt dần và bóng tối bao trùm khu rừng, Trương Bảo cảm nhận rõ rệt sự thay đổi trong không khí. Những tiếng động lạ từ các cành cây, tiếng thì thầm của gió qua lá, và sự tĩnh lặng đe dọa khiến bầu không khí trở nên kỳ bí và đầy ám ảnh. Mọi giác quan của ông đều trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết, sẵn sàng đối phó với bất kỳ mối nguy hiểm nào.

Bước chân ông dẫn qua những bụi cây rậm rạp, qua những gốc cây cổ thụ với những tán lá dày đặc, nơi sự tĩnh lặng của khu rừng càng trở nên sâu thẳm hơn. Những bóng đen của cây cối kéo dài, hòa quyện với bóng tối tạo ra những hình thù kỳ lạ trên mặt đất, như những bóng ma đang rình rập từ những góc khuất. Cảm giác như có một thứ gì đó đang rình rập từ những bóng tối đó khiến từng bước đi của Trương Bảo trở nên thận trọng hơn bao giờ hết.

Cuối cùng, khi ông đến gần vị trí được đánh dấu trên bản đồ, một cảnh tượng rợn người hiện ra trước mắt. Ngôi làng bỏ hoang, từng là nơi sinh sống của một cộng đồng nhỏ, giờ đây chỉ còn lại những ngôi nhà đổ nát, với các con đường bị cỏ dại xâm chiếm và những tàn tích của ngôi nhà xưa kỹ càng bị thiên nhiên ăn mòn. Những ngôi nhà hoang tàn, dấu vết của thời gian và sự lãng quên, khiến không khí nơi đây trở nên lạnh lẽo và âm u, như thể ngôi làng đã bị bỏ rơi mãi mãi.

Trương Bảo hít một hơi sâu, cảm nhận sự nguy hiểm tiềm ẩn trong không khí. Ông biết rằng mình đã đến được nơi mà bản đồ chỉ dẫn. Những ký hiệu mờ dần trên tấm bản đồ có lẽ sẽ dẫn ông đến với thực thể mà Lưu Hồng Liệt đã cảnh báo.
— QUẢNG CÁO —