Huyết Liên Chi Họa

Chương 8: Kẻ Thù Tái Sinh.



Chương 8: Kẻ Thù Tái Sinh.

Cách cổ mộ hơn năm trăm dặm, tại Tiên Cung huyền ảo, Độc Cô Ngạo Tuyết đứng giữa đại điện rộng lớn. Ánh mắt lão thâm trầm, không rõ suy nghĩ điều gì. Những nếp nhăn trên khuôn mặt lão khẽ giãn ra khi một ý niệm mơ hồ lướt qua tâm trí, tựa như cơn gió lạnh lẽo len lỏi trong không gian u tịch.

Kể từ khi cuộc Sát Phạt bùng nổ, Độc Cô Ngạo Tuyết đã thân chinh đến vùng đất Hoa Bắc này. Một chuyện hiếm hoi đến mức cả Tiên Cung lẫn Nhân giới đều chấn động. Thực chất, điều lão mong muốn chứng kiến chính là bộ mặt thật của kẻ đã dám bước ra khỏi Luân Hồi cảnh, kẻ mà từ lâu vẫn ẩn mình trong bóng tối, nay lại dám xuất đầu lộ diện, khuấy động cả Hoa Bắc.

Nhưng kết quả lão nhận được lại khác xa những gì lão dự liệu. Trong lòng bỗng dâng lên một cơn nghi hoặc, một sự khó chịu, tựa như một xúc cảm từ quá khứ xa xưa bị lãng quên, giờ đột nhiên thức tỉnh.

Không gian trong Tiên Cung im ắng đến đáng sợ. Tiếng gió nhẹ thoảng qua khắp đại điện, len qua những cột trụ ngọc, thấm vào từng bậc thang cao ngất. Gió mang theo hơi lạnh ẩm ướt, như muốn làm tan chảy không khí tĩnh mịch đầy u ám. Đúng lúc ấy, từ nơi chân trời xa xôi, một luồng sáng chói lòa đột ngột bùng lên, xé toang màn đêm đen kịt. Ánh sáng ấy tựa lưỡi kiếm sắc bén xuyên thẳng qua tầng mây, lan tỏa khắp không gian, như ánh bình minh đánh tan lớp sương mù dày đặc. Một bóng hình mờ mờ ảo ảo hiện lên giữa trời đêm, như một ngọn núi hùng vĩ đứng sừng sững, sau những lớp mây trắng.

Độc Cô Ngạo Tuyết nhíu mày, ánh mắt sâu không đáy của lão giờ đây sắc bén tựa chim ưng. Một cảm giác quen thuộc trỗi dậy từ phía chân trời kia, kéo theo những ký ức xa xưa ùa về, như dòng n·ước l·ũ cuồn cuộn phá tan mọi cản trở. Những hình ảnh từ trận Thánh Chiến khốc liệt thuở nào hiện về rõ mồn một trước mắt lão. Khung cảnh đẫm máu, từng t·hi t·hể ngã xuống, từng gương mặt của những người đồng đạo đã hy sinh, tựa như cuộc chiến ấy chỉ mới diễn ra hôm qua...

Độc Cô Ngạo Tuyết khẽ thở ra một hơi dài, nhưng lần này không còn là sự trầm mặc hay nỗi đau âm ỉ, mà là sự căm phẫn chất chứa qua bao năm tháng. Cả người lão run lên, hàm răng nghiến chặt đến phát ra tiếng kèn kẹt, tựa như đang cố đè nén một ngọn lửa phẫn nộ cuồn cuộn bùng cháy trong lòng. Ký ức về trận Thánh Chiến ngày ấy, tưởng như đã lùi xa vào quá khứ, giờ lại trỗi dậy mạnh mẽ, khơi dậy những v·ết t·hương chưa bao giờ lành.

Trong trận chiến ấy, lão và các cường giả khác đã liên thủ, đối đầu với một kẻ nghịch thiên mang theo sức mạnh kinh thiên động địa, rung chuyển cửu giới. Lão đã tận mắt chứng kiến kẻ đó bị phong ấn, cho rằng thế gian từ đó sẽ yên bình, nhưng lão đã nhầm. Ánh sáng vừa bừng lên kia chính là dấu hiệu cho thấy kẻ thù không đội trời chung ấy đã trở lại.

“Ngươi...!” Độc Cô Ngạo Tuyết gầm lên, giọng lão khàn đục và đầy sát khí. Cơn giận dữ của Tiên Vương không còn giữ lại được nữa. Lão ngửa mặt lên trời, hai mắt đỏ ngầu, tròng mắt tựa như hai vực sâu vô tận, lấp lánh tia sáng lạnh lẽo đầy c·hết chóc.

Cả đại điện chìm trong sự im lặng đến rợn người. Áp lực từ cơ thể Độc Cô Ngạo Tuyết lan tỏa, khiến các tiên nhân đứng bên dưới đều phải run rẩy. Họ cúi gằm mặt, không một ai dám ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của lão. Sát khí tỏa ra từ Tiên Vương như dao cứa vào da thịt, khiến không gian tưởng như sắp vỡ tung. Từng hơi thở nặng nề tràn ngập, lấp kín toàn bộ đại điện.

“Luân Hồi... là Chân Long!” Tiếng nói của Độc Cô Ngạo Tuyết vang lên, đầy oán hận, tựa như tiếng sấm nổ tung giữa trời đêm. “Kẻ đáng nguyền rủa đó... hắn đã hồi sinh!”

Sát khí từ lời nói ấy thấm vào từng hơi thở, khiến các tiên nhân không khỏi rùng mình. Họ cảm nhận được tai họa khủng kh·iếp sắp sửa ập đến, như một cơn bão kinh hoàng đang chực chờ cuốn phăng tất cả.

Giữa bầu không khí đang trở nên ngột ngạt, đột nhiên một bóng dáng đen tuyền lặng lẽ tiến vào đại điện. Đó là Độc Cô Thần Dạ, chiến tướng khét tiếng của Tiên giới. Hắn bước đi chậm rãi, nhưng mỗi bước chân đều vang lên đều đặn và nặng nề.

Thần Dạ mặc trên mình bộ trường bào đen tuyền, được thêu viền bạc lấp lánh, khiến thân hình cao lớn của hắn càng thêm uy nghiêm và lạnh lùng. Ánh sáng phản chiếu từ những sợi chỉ bạc càng làm nổi bật nét sắc sảo của hắn. Cả đại điện như bị bóng đen này bao phủ, áp bức đến mức không gian như bị hắn nuốt chửng.

Đôi mắt của Thần Dạ sắc bén, lạnh lẽo không chút cảm xúc. Dáng vẻ cương nghị ấy toát lên sự cứng cỏi của một chiến binh vô song, người đã kinh qua vô số trận chiến sinh tử. Trong đôi mắt ấy, không hề có dấu vết của sự sợ hãi hay dao động, chỉ có một vẻ kiên quyết sắt đá. Thần Dạ không cần phải nói, sự hiện diện của hắn đã đủ khiến những tiên quân trong đại điện phải cúi đầu, không dám đối mặt với áp lực do hắn mang lại.

Độc Cô Ngạo Tuyết nhìn chằm chằm vào cháu mình. Trong ánh mắt Tiên Vương lóe lên một tia khó đoán, pha trộn giữa sự ngợi khen và một chút e dè. Ông hiểu rõ thực lực của Thần Dạ hơn ai hết—kẻ kế thừa huyết mạch tinh túy nhất của gia tộc Độc Cô, người đã được tôi luyện để trở thành v·ũ k·hí sắc bén nhất của Tiên giới. Thần Dạ không chỉ là một chiến binh xuất sắc mà còn là hy vọng của Tiên tộc trong bất kỳ trận chiến nào.

Tiên Vương khẽ nhíu mày, ánh mắt lão trở nên sâu lắng, như thể đang cân nhắc từng lời. Sau cùng, lão lên tiếng, giọng nói trầm ổn nhưng đầy uy quyền, từng chữ phát ra như âm vang của sấm sét giữa trời đêm. "Thần Dạ," lão gọi tên cháu mình, đôi mắt không rời khỏi người đối diện. "Kẻ thù của chúng ta đã trở lại. Nhiệm vụ này, chỉ có ngươi mới đủ sức gánh vác. Ngươi không được phép thất bại."

Lời nói của Tiên Vương vang vọng trong đại điện, mỗi từ như găm sâu vào không gian tĩnh lặng, nặng nề và uy h·iếp. Đối diện với Tiên Vương, Thần Dạ không hề dao động. Hắn lập tức cúi đầu cung kính, ánh mắt kiên định, không chút chần chừ. Giọng nói của hắn vang lên rõ ràng, lạnh lẽo như sắt thép: "Thần sẽ không phụ lòng Tiên Vương."

Khí tức quanh Thần Dạ bỗng trở nên mạnh mẽ hơn, sắc bén hơn, tựa như lưỡi kiếm sắc nhất vừa được tuốt ra khỏi vỏ. Áp lực tỏa ra từ cơ thể hắn khiến các tiên quân đứng gần phải khẽ lùi bước, không dám đứng quá gần. Một luồng khí uy nghiêm bao trùm lấy cả đại điện, khiến những người xung quanh không thể không cảm nhận được sự đáng sợ từ chiến tướng số một của Tiên giới. Trong đôi mắt của Thần Dạ, không còn gì khác ngoài sự quyết tâm và lòng trung thành tuyệt đối.

Ngay khi Thần Dạ chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng dưng ánh mắt Độc Cô Ngạo Tuyết đột ngột thay đổi. Khuôn mặt ông bừng lên cơn giận dữ dữ dội, như ngọn núi lửa âm ỉ nay bỗng bùng nổ. Đôi mắt lạnh lẽo của Tiên Vương lóe lên ánh sáng rực rỡ, đôi tay ông siết chặt thành nắm đấm, cơ bắp căng cứng như sắp vỡ tung. Khí tức của ông đột ngột bùng phát, mạnh mẽ và dữ dội như cơn cuồng phong, làm rung chuyển cả đại điện. Không khí trong đại điện lập tức trở nên nặng nề hơn, như thể một ngọn núi vô hình vừa đè xuống.

Những tiên quân đứng gần đó chỉ cảm thấy ngực mình như bị áp lực khổng lồ ép chặt, hơi thở dường như bị chặn đứng. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán họ, nhưng không ai dám cất lời hay nhìn thẳng vào Tiên Vương. Sự giận dữ của Độc Cô Ngạo Tuyết như một cơn bão cuồn cuộn, đe dọa nghiền nát tất cả những gì cản đường.

"Ta đã chờ đợi ngần ấy năm..." Tiên Vương gầm lên, giọng nói ông trầm đục, mạnh mẽ như tiếng sấm rền giữa trời giông. "Chỉ để chứng kiến hắn hồi sinh sao? Không! Tuyệt đối không! Hắn dù có ẩn mình dưới hàng ngàn lớp linh hồn, ta cũng sẽ không để hắn phá hủy Tiên giới, trong tay mình lần nữa!"

Sự điên cuồng hiện rõ trong ánh mắt ông, từng lời nói như những nhát dao đâm sâu vào không khí, làm r·úng đ·ộng lòng người. Mặt đất dưới chân Độc Cô Ngạo Tuyết rung chuyển theo từng lời nói của ông, như thể cả thiên địa cũng đang dao động theo cơn thịnh nộ ấy. Chiếc áo bào trắng của ông bay phần phật trong gió, tựa như cơn bão tuyết cuộn trào từ thâm sơn cùng cốc.

"Thần Dạ, ngươi hiểu rõ nhiệm vụ của mình," lão nói, giọng nói sắc bén như mệnh lệnh cuối cùng. "Hãy đi, và mang về đầu của hắn cho ta. Nếu ngươi thất bại, mạng sống của ngươi cũng sẽ không còn giá trị gì nữa."

Lời nói ấy lạnh lẽo như băng, không có chỗ cho bất kỳ sự thương xót nào. Thần Dạ không chút dao động, chỉ cúi đầu nhận lệnh rồi rời đi mà không nói thêm một lời. Hắn bước đi chậm rãi nhưng dứt khoát, bóng dáng cao lớn của hắn dần biến mất vào bóng tối.

Khi Thần Dạ đã đi khỏi, không gian trong đại điện trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Cơn bão cảm xúc vừa bùng nổ đã qua, nhưng cảm giác nặng nề vẫn bao trùm khắp mọi ngõ ngách. Các tiên quân vẫn chưa dám ngẩng đầu, bởi họ biết rằng, trận chiến sắp tới sẽ không chỉ là một trận chiến thông thường. Cả Tiên cung như đang chờ đợi một cơn giông tố lớn chưa từng có, một trận chiến có thể định đoạt vận mệnh của cả Tiên tộc.
— QUẢNG CÁO —