Huyết Liên Chi Họa

Chương 7: Trương Vệ Ra Đời.



Chương 7: Trương Vệ Ra Đời.

Thời gian thấm thoát trôi qua, ba ngày trôi đi nhanh chóng như một cái chớp mắt. Trong lòng ngôi mộ cổ u tịch, không gian ngột ngạt với sự hiện diện của những tộc nhân Mục Gia và chiến binh Trương Gia ngồi lặng lẽ quanh chiếc bàn đá khổng lồ. Không ai lên tiếng, không một âm thanh nào dám phá vỡ sự yên tĩnh tuyệt đối ấy. Chỉ có ngọn đèn dầu yếu ớt tỏa ra thứ ánh sáng mong manh, chập chờn trong bóng tối dày đặc, như đang cố giữ lại chút hơi ấm và sinh khí còn sót lại giữa lòng một thế giới tưởng chừng đã bị lãng quên.

Mỗi khuôn mặt hiện lên dưới ánh sáng leo lét của ngọn đèn đều in hằn sự mệt mỏi, dấu tích của những ngày dài không ngừng nghỉ, đối diện với sự nguy hiểm rình rập. Dù vậy, không ai trong số họ dám thể hiện nỗi lo lắng hay sợ hãi. Đôi mắt mỗi người đều ánh lên vẻ kiên định, cố giữ bình tĩnh trước áp lực vô hình đè nặng không gian. Hơi thở của họ, nặng nề và chậm chạp, là âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng. Nó vang vọng khắp nơi, như nhịp đập chậm chạp và đều đặn của một chiếc trống cổ, rền rĩ từng nhịp vào lòng người.

Ngôi mộ cổ, với những tảng đá lớn xếp chồng lên nhau phủ đầy rêu xanh, toát lên sự lạnh lẽo. Mỗi phiến đá như mang trong mình những câu chuyện đã bị thời gian c·hôn v·ùi, đứng sừng sững như những nhân chứng câm lặng cho hàng vạn năm biến thiên của trời đất. Chúng lặng thinh nhưng lại chứa đựng biết bao ký ức về một thời đại đã qua, vẫn tồn tại một cách vững vàng và bất biến, mặc cho dòng chảy thời gian cuốn đi mọi thứ.

Lúc bấy giờ, trong một gian phòng đặt biệt. Trương Bảo ngồi bên cạnh vợ mình, tay ông nắm chặt tay Mục Yên Nhiên, trong lòng lo lắng không nguôi. Ông biết, giờ phút này là thời điểm quyết định, một bước sai lầm có thể khiến cả vợ lẫn đứa con trong bụng phải đối diện với tử thần.

Mồ hôi lấm tấm trên trán Mục Yên Nhiên, từng giọt từng giọt lăn xuống khuôn mặt nhợt nhạt của bà. Bà cố gắng kiềm nén cơn đau đớn đang xé nát cơ thể, nhưng không thể ngăn được những tiếng rên rỉ yếu ớt thỉnh thoảng phát ra. Bàn tay bà bấu chặt lấy tay Trương Bảo, tựa như đó là sợi dây duy nhất níu giữ bà lại với thực tại, không để mình rơi vào hư vô vô tận của đau đớn.

“Mục Yên Nhiên, nàng phải thở sâu... cố lên...” Trương Bảo khẽ thì thầm bên tai vợ mình. Dù giọng nói đã khàn đặc vì lo lắng, nhưng ông vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. Trong lòng ông, một phần muốn trấn an vợ, phần khác lại như đang tự trấn an chính mình. Ông biết rõ, nếu không vượt qua được lúc này, hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.

Thời gian dường như trôi qua rất chậm. Cơn đau của Mục Yên Nhiên vẫn tiếp tục hoành hành dữ dội, khiến cơ thể bà như bị xé toạc. Dù vậy, Trương Bảo vẫn không dám rời tay khỏi bà một giây. Đôi mắt ông vẫn kiên định, giữ vững niềm tin rằng cả vợ ông lẫn đứa trẻ đều sẽ vượt qua được giai đoạn khắc nghiệt này.

Cơn đau trong cơ thể Mục Yên Nhiên đột nhiên tăng lên đến đỉnh điểm. Bà cảm thấy toàn bộ cơ thể mình như bị bóp nghẹt, đầu óc choáng váng, mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ ảo, tiếng khóc non nớt của đứa trẻ đang đến gần cũng trở nên xa xăm hơn bao giờ hết. Trong khoảnh khắc đó, một âm thanh yếu ớt, nhưng tràn đầy sức sống vang lên từ sâu thẳm bụng bà. Đứa trẻ cuối cùng cũng đã đến với thế gian.

Tiếng khóc của đứa trẻ vang lên, phá tan màn đêm tĩnh mịch, xé toạc sự im lặng ngột ngạt của ngôi mộ cổ. Trong chốc lát, mọi người trong ngôi mộ đều nín thở, chỉ còn tiếng khóc vang vọng, mang theo sức mạnh thần thánh như một khúc nhạc vui mừng, báo hiệu sự xuất hiện của một sinh mệnh mới.

Trương Bảo đón lấy đứa bé từ tay người phụ đỡ, trái tim ông bỗng nhiên nhẹ nhõm đến lạ. Đứa trẻ nằm gọn trong vòng tay ông, nhỏ bé và yếu ớt, nhưng lại phát ra những âm thanh sinh động đầy sức sống. Mặt đất rung chuyển nhè nhẹ, tựa như chào đón một tồn tại mới vừa xuất hiện trên cõi đời.

Đứa bé vẫn khóc vang, âm thanh ấy như một cơn gió mạnh cuốn đi hết mọi lo âu, sự căng thẳng bao trùm ngôi mộ từ trước đó. Không chỉ là tiếng khóc thông thường của một sinh linh mới, mà còn là dấu hiệu của một sức mạnh vô hình, một sự kỳ diệu và bí ẩn đến mức không ai có thể lý giải.

“Yên Nhiên, con của chúng ta...” Trương Bảo thì thầm, giọng nói của ông tràn ngập xúc động. Ông cúi xuống gần vợ mình, để bà có thể nhìn thấy đứa trẻ rõ hơn. Dù mệt mỏi đến kiệt sức, Mục Yên Nhiên vẫn cố gắng mở mắt, nhìn đứa con mới chào đời. Đôi mắt bà ngấn nước, nhưng ánh nhìn tràn đầy yêu thương và mãn nguyện. Khóe môi bà khẽ nhếch lên, nở một nụ cười yếu ớt nhưng chứa đựng tất cả hạnh phúc và niềm tự hào của một người mẹ.

“Chúng ta cần đặt tên cho con,” Trương Bảo nhẹ nhàng nói, mắt không rời khỏi đứa bé trong tay. Đứa bé này, ông biết rõ, không chỉ đơn thuần là con trai của ông và Mục Yên Nhiên, mà còn là người gánh vác một sứ mệnh lớn lao trong tương lai.

Mục Yên Nhiên khẽ nhắm mắt, để Trương Bảo toàn quyền quyết định. Bà tin tưởng rằng, bất kỳ cái tên nào mà Trương Bảo chọn, sẽ phù hợp với vận mệnh của đứa trẻ này.

Sau một hồi trầm ngâm, Trương Bảo khẽ hít một hơi sâu rồi thốt lên: “Con sẽ mang tên Trương Vệ.”

Lời ông vừa dứt, mặt đất bỗng chấn động mạnh mẽ. Cơn chấn động tựa hồ xuất phát từ nơi nào đó sâu trong lòng đất, rồi lan tỏa ra khắp không gian. Bỗng dưng, từ phía chân trời xa, một luồng sáng chói lóa đột ngột xuất hiện, phá tan màn đêm tăm tối. Ánh sáng ấy rực rỡ, mang theo một cảm giác uy nghiêm và không thể cưỡng lại. Bóng dáng khổng lồ của một sinh vật to lớn, ẩn ẩn hiện hiện ra giữa những tầng mây cuồn cuộn, chao đảo giữa trời đất.
— QUẢNG CÁO —