Huyết Liên Chi Họa

Chương 6: Đến Cổ Mộ.



Chương 6: Đến Cổ Mộ.

Đầu canh tư, Trương Bảo dẫn đầu đoàn người, từng bước đi cẩn trọng trong màn đêm tĩnh lặng. Ông dừng lại trước cánh cửa gỗ cũ kỹ của một ngôi nhà hoang tàn. Khi bàn tay mạnh mẽ nhưng đầy thận trọng của ông khẽ đẩy, những thanh gỗ mục kêu lên âm thanh răng rắc, tựa như tiếng thở dài của năm tháng bị lãng quên. Bên trong căn nhà chật hẹp và tối tăm, không gian như bị bao trùm bởi sự u ám nặng nề, ngột ngạt đến khó thở, như thể có một lực lượng vô hình đang đè nén.

Mục Yên Nhiên, nương tử của Trương Bảo, đang nằm nghỉ ngơi trên chiếc giường gỗ cũ. Khuôn mặt nàng tái nhợt, nhưng dù cơ thể mệt mỏi, vẻ thanh thoát và kiên cường vẫn hiện rõ. Bụng nàng đã lớn, dấu hiệu cho thấy ngày sinh đã đến rất gần. Dẫu vậy, nàng không hề để lộ nỗi lo lắng, như thể đang tự mình chịu đựng, cố gắng che giấu một nỗi niềm sâu kín.

Khi thấy Trương Bảo bước vào, ánh mắt Mục Yên Nhiên khẽ động, sự mệt mỏi thoáng chốc biến mất, thay vào đó là chút nhẹ nhõm. Trương Bảo tiến đến gần, ngồi xuống bên cạnh nàng. Bàn tay thô ráp nhưng mạnh mẽ của ông nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng. Bàn tay Mục Yên Nhiên mỏng manh, lạnh lẽo như sương sớm, nhưng sự ấm áp từ Trương Bảo dường như khiến nàng trấn tĩnh phần nào.

“Yên Nhiên, chúng ta không thể ở lại đây nữa,” Trương Bảo khẽ nói, giọng trầm lắng nhưng quyết tâm vững như núi. “Ta đã sắp xếp một nơi ẩn náu an toàn trong rừng sâu. Tiên quân sẽ khó mà tìm được. Nàng và con sẽ được bảo vệ ở đó.”

Mục Yên Nhiên nhắm mắt, hơi thở dài khẽ vang lên giữa không gian im lặng. Tay nàng siết chặt lấy tay Trương Bảo, những ngón tay mảnh khảnh mang theo nỗi lo âu không giấu được. “Chúng ta có thể trốn tránh đến bao giờ?” Nàng khẽ hỏi, giọng nói nhẹ như gió thoảng qua, nhưng chứa đầy sự bất an. “Con sắp ra đời, nhưng tương lai mờ mịt, tất cả đều mông lung, không có gì rõ ràng.”

Trương Bảo im lặng, ánh mắt ông hướng về phía cửa sổ, nơi bóng tối vẫn bao trùm, chưa có dấu hiệu của bình minh. Sau một lúc lâu, ông quay lại nhìn nàng, đôi mắt sáng như thép, tràn đầy niềm tin không thể lay chuyển. “Chúng ta không thể trốn mãi, nhưng lúc này, nàng và con là quan trọng nhất. ”

Mục Yên Nhiên nhẹ gật đầu, đôi mắt nàng thoáng vẻ mệt mỏi nhưng trong đó cũng hiện lên sự bình thản. Nàng hiểu rằng không có lựa chọn nào khác, và đứa con trong bụng là niềm hy vọng duy nhất của cả nàng và Trương Bảo. Ánh mắt nàng hạ xuống, tay nhẹ nhàng xoa bụng mình, cảm nhận sự sống đang dần hình thành bên trong. Một nụ cười yếu ớt thoáng hiện, nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi cơn đau bất chợt khiến nàng phải hít thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

Trương Bảo đứng dậy, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Đinh Lâm và những thuộc hạ đang chờ lệnh. Ông khẽ gật đầu, ra hiệu cho họ chuẩn bị xe ngựa. Kế hoạch đã được vạch ra tỉ mỉ, không thể có chỗ cho bất kỳ sai sót nào. Đinh Lâm lập tức hành động, kiểm tra từng chi tiết nhỏ, từ lương thực đến dược liệu. Tất cả vật dụng cần thiết cho việc sinh nở của Mục Yên Nhiên đều được chuẩn bị chu đáo, đóng gói cẩn thận. Những bao tải chứa đầy thảo dược quý hiếm được gói kỹ, sẵn sàng cho hành trình đầy gian nan phía trước.

Xe ngựa đã chờ sẵn trong bóng tối, ánh sáng leo lét từ ngọn đèn lồng nhỏ hắt lên những bóng hình lờ mờ, báo hiệu cho một chuyến đi đầy nguy hiểm. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ lệnh từ Trương Bảo.

Khi Mục Yên Nhiên được đỡ lên xe ngựa, nàng cảm nhận rõ sự căng thẳng lan tỏa khắp không gian. Khuôn mặt nàng tái nhợt, đôi mắt nhắm hờ, nhưng sự lo lắng vẫn hiện rõ trên nét mặt. Trương Bảo đứng cạnh xe, ánh mắt như đao sắc không ngừng dõi theo nàng, sẵn sàng ứng phó với bất kỳ điều bất trắc nào có thể xảy ra.

“Nàng ổn chứ?” Giọng ông trầm ấm nhưng không giấu được vẻ lo âu.

Mục Yên Nhiên khẽ cười, một nụ cười nhợt nhạt đầy mệt mỏi. “Ta ổn. Đừng lo lắng quá nhiều,” nàng nhẹ nhàng đáp, cố giữ cho giọng mình bình thản, nhưng trong ánh mắt vẫn hiện lên nỗi bất an sâu kín.

Đoàn người nhanh chóng lên đường. Tiếng vó ngựa đều đặn vang lên giữa rừng sâu, nhưng mọi người đều hiểu rõ con đường phía trước đầy hiểm nguy. Ánh mặt trời dần lên cao, nhưng bầu không khí vẫn u ám, như thể bóng tối chưa hoàn toàn rời đi. Trương Bảo cưỡi ngựa sát bên xe ngựa, ánh mắt luôn dõi theo Mục Yên Nhiên, trong lòng ông không ngừng tràn ngập lo lắng cho sự an toàn của nàng và đứa con chưa chào đời. Mỗi khi nàng rên khẽ, lòng ông như bị thắt lại.

Phía trước, Đinh Lâm cưỡi ngựa dẫn đầu, ánh mắt sắc bén như chim ưng, không ngừng quét qua mọi ngóc ngách trong khu rừng già. Linh lực của ông lan tỏa khắp bốn phương, cảm nhận từng sự dao động nhỏ nhất. Những chiến binh theo sau, tay nắm chặt v·ũ k·hí, luôn sẵn sàng cho bất kỳ cuộc tập kích nào. Họ hiểu rõ rằng chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể phải trả giá bằng sinh mạng.

Con đường ngày càng dẫn sâu vào rừng già, nơi cây cối dày đặc che khuất tầm nhìn. Chỉ có vài tia nắng xuyên qua những tán cây rậm rạp, hắt xuống mặt đất gồ ghề. Đoàn người lặng lẽ tiến bước, không một ai dám phát ra tiếng động, bởi họ hiểu rằng một tiếng động nhỏ cũng có thể tiết lộ vị trí của họ cho kẻ thù.

Đột nhiên, Đinh Lâm giơ tay ra hiệu dừng lại. Đôi mắt ông híp lại, nhìn chằm chằm về phía trước. Một bóng đen vụt qua lùm cây rậm rạp, làm đoàn người ngay lập tức nắm chặt v·ũ k·hí. Linh lực của Trương Bảo bùng lên, sẵn sàng ứng chiến.

“Chỉ là một con dã thú,” Đinh Lâm khẽ thở phào sau khi dò xét kỹ lưỡng. Mặc dù đã bớt căng thẳng, sự cảnh giác của đoàn người không hề suy giảm. Họ tiếp tục tiến bước, nhưng bầu không khí vẫn đặc quánh, như thể một cơn bão đang âm thầm chờ đợi phía trước.

Sau nhiều giờ băng qua rừng sâu và suối dữ, đoàn người cuối cùng cũng đến được ngôi mộ cổ ẩn mình sâu trong khu rừng già. Cảnh vật xung quanh hoang vắng, những cây cổ thụ cao v·út che khuất bầu trời, tạo nên một bức tường tự nhiên bảo vệ nơi đây khỏi ánh mắt của thế gian. Rêu phong phủ đầy những phiến đá cũ kỹ, không khí lạnh lẽo và ẩm thấp, nhưng lại mang đến một cảm giác an toàn lạ thường, như thể thời gian đã ngừng trôi tại đây từ hàng vạn năm trước.

Trương Bảo cẩn thận đỡ Mục Yên Nhiên xuống khỏi xe ngựa. Đôi tay mạnh mẽ của ông giữ nàng thật chặt nhưng vẫn đầy dịu dàng, bế nàng vào trong ngôi mộ cổ. Bên trong, không gian tối tăm, nhưng đã được chuẩn bị chu đáo. Những ngọn đèn dầu và các viên minh châu tỏa ra ánh sáng ấm áp, xua tan đi phần nào sự lạnh lẽo và âm u.

Mục Yên Nhiên nằm xuống chiếc giường đã được chuẩn bị sẵn. Hơi thở nàng trở nên nặng nề, những cơn đau càng lúc càng dữ dội hơn. Trương Bảo ngồi bên cạnh, nắm chặt lấy tay nàng. Ánh mắt ông tràn đầy lo lắng nhưng vẫn kiên định.

“Ta ở đây, Yên Nhiên. Nàng nhất định sẽ vượt qua. Ta sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với nàng và con,” giọng Trương Bảo quả quyết, như một lời thề không thể phá vỡ.

Bên ngoài, Đinh Lâm cùng các chiến binh đã lập một trận pháp bảo vệ xung quanh ngôi mộ cổ. Linh khí từ trận pháp kết hợp với sự che phủ tự nhiên của rừng sâu tạo nên một lớp phòng ngự kiên cố. Mặc dù không khí xung quanh vẫn u ám và đe dọa, họ chỉ còn cách chờ đợi—chờ đợi giây phút Mục Yên Nhiên sinh nở, trong lúc sẵn sàng ứng phó với bất kỳ nguy hiểm nào đang rình rập từ bóng tối.
— QUẢNG CÁO —