Huyết Liên Chi Họa

Chương 5: Những Bóng Đen Bí Mật.



Chương 5: Những Bóng Đen Bí Mật.

Dù bên ngoài sóng to gió lớn, máu tanh nhuộm đỏ bầu trời, Đế Đô nằm dưới chân Tiên Cung vẫn hoàn toàn yên ắng, như thể nằm ngoài những quy luật khắc nghiệt của thế gian. Tuy nhiên, q·uân đ·ội của Đại Quốc — đế chế cai quản mảnh đất này — đã phong tỏa toàn bộ kinh thành, không để bất kỳ ai ra ngoài, biến nơi này thành một nhà ngục khổng lồ.

Những con đường từng náo nhiệt nay chìm trong sự vắng lặng đầy ám ảnh. Các cánh cửa gỗ nặng nề đều đóng kín. Ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn dầu chỉ đủ làm nổi bật những hình thù vặn vẹo, méo mó trên các bức tường đá cũ kỹ, như bóng ma ẩn hiện trong đêm. Dân chúng trong nhà co ro, không dám thở mạnh, chỉ biết lắng nghe tiếng gió gào thét bên ngoài, cầu mong cho đêm dài mau chóng qua đi.

Bên ngoài kinh thành, một đoàn kỵ sĩ lặng lẽ di chuyển. Những chiếc áo choàng dài tung bay trong gió, hòa lẫn vào sắc màu đen u tối của màn đêm. Dẫn đầu đoàn kỵ sĩ là Đinh Lâm, một trung niên lão giả với hình thể cao lớn cùng với những vết sẹo chi chít trên người minh chứng cho hàng trăm trận chiến sống còn mà ông đã trải qua.

Đoàn kỵ sĩ di chuyển theo lộ tuyến mà Đinh Lâm đã vạch ra từ trước, khéo léo né tránh các con đường lớn và các trạm gác của quân binh. Họ băng qua những con đường nhỏ ít người lui tới, tiếng gió luồn qua kẽ lá, hòa quyện với tiếng côn trùng rả rích, tạo nên một khúc nhạc vang vọng từ sâu thẳm của bóng đêm. Đinh Lâm cưỡi ngựa đi đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua từng ngóc ngách, không bỏ sót bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào. Ông ta cẩn trọng trong từng bước tiến, bởi ông biết rằng sự yên tĩnh này chẳng qua chỉ là vẻ ngoài của nguy hiểm tiềm tàng. Tay ông nắm chặt thanh kiếm bên hông, tâm trí vững như bàn thạch, sẵn sàng ứng phó với bất kỳ biến cố nào có thể xảy ra.

Sau nhiều giờ băng qua rừng rậm, đoàn kỵ sĩ cuối cùng cũng thoát ra khỏi khu rừng tối tăm, tiến tới vùng ngoại vi của Mộc Châu thành. Trong ánh sáng mờ mịt từ những ngọn đèn canh nơi cổng thành, Mộc Châu hiện ra với bức tường đá cao ngất và những cánh cổng khép chặt.

Đinh Lâm ngồi vững trên lưng ngựa, đôi mắt sắc lạnh quét qua khung cảnh xung quanh, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nhặt nào. Trong đôi mắt của ông là sự bình tĩnh đến lạnh lùng, tựa như mặt hồ mùa đông không một gợn sóng. Chẳng bao lâu sau, cánh cổng thành mở ra không một tiếng động, đoàn kỵ sĩ lặng lẽ tiến vào, hòa mình vào những con đường nhỏ ngoằn ngoèo dẫn thẳng đến Mục Gia Trang, một trang viên rộng lớn nằm tách biệt ở rìa thành. Những bức tường đá cao phủ đầy rêu phong vây quanh trang viên, các tán cây cổ thụ đan xen vào nhau che chắn tầm nhìn từ bên ngoài.

Bên trong thư phòng rộng lớn của Mục Gia Trang, ánh nến mờ nhạt lấp lánh, ánh sáng yếu ớt chiếu lên những bức tường treo đầy bản đồ và hàng loạt cuốn cổ thư dày cộp, tỏa ra mùi hương sách cổ và bụi thời gian. Trương Bảo, một trung niên vạm vỡ, ngồi trầm tư sau chiếc bàn gỗ chạm trổ tinh xảo. Đôi mắt sắc lạnh của ông lặng lẽ lướt qua những tấm bản đồ phức tạp trải trước mặt, trong đầu suy tính từng chi tiết nhỏ, từng biến động lớn đang xảy ra tại Hoa Bắc. Ông hiểu rõ, cơn sóng này sẽ không dừng lại cho đến khi Tiên tộc đạt được mục đích, và lúc ấy, không ai có thể thoát khỏi vòng xoáy của nó.

Không gian yên lặng đến mức chỉ còn nghe tiếng gió xào xạc len qua khung cửa sổ, hòa lẫn với những ngọn nến lập lòe. Trương Bảo ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm đăm đăm nhìn vào màn đêm đen đặc bên ngoài, như thể đang tìm kiếm một đáp án giấu kín trong bóng tối. Nhưng ngay lúc này, thứ duy nhất ông có thể làm là chờ đợi—chờ điều gì đó mà chính ông cũng không thể đoán định trước.

Đột nhiên, tiếng bước chân gấp gáp vang lên, phá tan sự yên tĩnh trong căn phòng. Cánh cửa thư phòng mở ra, Đinh Lâm dẫn đầu đoàn kỵ sĩ tiến vào. Thân hình cao lớn của lão đứng sừng sững như một bức tượng trước cửa, đôi mắt lạnh lùng, nghiêm nghị nhưng tràn đầy cương nghị.

“Chủ công, Đế Đô tuy chưa bị càn quét nặng nề như các nơi khác, nhưng cũng không còn an toàn tuyệt đối. Trên đường đến đây, thuộc hạ không phát hiện dấu hiệu gì đáng ngờ. Tạm thời chúng ta vẫn chưa gặp nguy hiểm.”

Giọng nói của Đinh Lâm trầm ổn, từng từ thốt ra như từng khối đá nặng, khiến không khí trong thư phòng càng thêm căng thẳng.

Trương Bảo khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén quét qua Đinh Lâm, như muốn xuyên thấu qua con người này để đọc ra mọi suy nghĩ ẩn giấu. Sau đó thì gật đầu, sắc mặt giãn ra đôi chút, nhưng vẫn không giấu được vẻ lo âu nơi đáy mắt. Ông đứng dậy, bước tới gần cửa sổ, đôi mắt lạnh lùng tiếp tục dõi ra xa.

“Tốt, nhưng đừng vì thế mà chủ quan. Tiên binh chắc chắn sẽ không dễ dàng dừng lại. Chúng sẽ tiếp tục càn quét cho đến khi đạt được mục tiêu. Phải nâng cao cảnh giác, không được lơ là dù chỉ một khắc.”

Không khí trong phòng tức khắc trở nên nặng nề hơn, như thể bị một bàn tay vô hình đè nén. Đám kỵ sĩ đứng im, hơi thở cũng trở nên ngưng trọng, từng ánh mắt đượm vẻ căng thẳng, chờ đợi biến cố lớn sắp xảy ra. Ai cũng hiểu rõ rằng, trận chiến sắp tới sẽ không đơn giản như những trận giao tranh trước đây. Nó không chỉ là một cuộc chiến sinh tử mà còn là quyết định vận mệnh của toàn bộ gia tộc.
— QUẢNG CÁO —