Huyết Liên Chi Họa

Chương 4: Huyết Nhuộm Hoa Bắc.



Chương 4: Huyết Nhuộm Hoa Bắc.

Bên trên những đám mây, tại tầng trời cao vời vợi, nơi Hoàng Cung Tiên Tộc tọa lạc, các vị tiên nhân quyền uy đang ngồi trên những ngai vàng lộng lẫy, dõi mắt xuống trần thế. Họ quan sát cuộc thanh trừng bên dưới mà không hề chớp mắt. Với họ, đây chỉ là một màn kịch quen thuộc đã diễn ra vô số lần trong suốt hàng ngàn năm lịch sử. Con người, dù có cố gắng đấu tranh hay vùng vẫy thế nào, cuối cùng cũng chỉ là những quân cờ vô tri trong tay họ. Sự sống hay c·ái c·hết của những sinh linh dưới kia không mang lại chút xúc động nào cho những kẻ đứng trên đỉnh cao của quyền lực.

Trên bầu trời, ánh chớp loé lên giữa những đám mây đen kịt, tiếng sấm rền vang như báo hiệu sự giận dữ của thiên nhiên. Nhưng không ai biết, liệu đó có thực sự là sự giận dữ hay chỉ là sự đồng lõa với cuộc tàn sát tàn bạo này. Những tiên binh vẫn tiếp tục tiến bước, không hề ngơi nghỉ. Từng ngôi làng, từng cánh đồng xanh mướt biến thành tro bụi dưới bàn tay của họ. Các cỗ xe chở theo t·hi t·hể vô hồn chất đầy, lặng lẽ lăn bánh qua những con đường hoang tàn. Những giọt máu còn đọng lại trên mặt đất bị bánh xe nghiền nát, hòa vào dòng nước bẩn thỉu chảy thành từng vũng.

Xa xa, tại một ngọn đồi nhỏ nằm ở rìa phía đông của ngôi làng vừa bị t·hiêu r·ụi, có một nhóm nhỏ những người sống sót đang tìm cách chạy trốn. Họ là những con người may mắn thoát khỏi sự t·ruy s·át ban đầu của tiên binh, nhưng giờ đây lại bị dồn vào đường cùng. Họ trốn trong một hang đá ẩm ướt, lạnh lẽo, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Tiếng gió rít qua khe đá càng làm tăng thêm cảm giác rợn người. Những ánh mắt sợ hãi và mệt mỏi dõi ra ngoài cửa hang, nơi bóng đêm đang che phủ khắp nơi.

Người già, trẻ nhỏ và cả những thanh niên trai tráng, tất cả đều đã kiệt sức sau hành trình chạy trốn. Họ nhìn nhau với ánh mắt trống rỗng, không còn chút hy vọng. Có những đứa trẻ gục trong lòng mẹ, hơi thở thoi thóp. Những người mẹ ngồi lặng lẽ, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước, không còn sức để khóc hay than thở. Nỗi đau quá lớn đã khiến họ không còn cảm nhận được gì ngoài sự t·ê l·iệt.

Trong góc tối của hang động, một ông lão với mái tóc bạc phơ đang ngồi, đôi tay gầy guộc run rẩy vì lạnh. Ông là người duy nhất trong nhóm còn đủ tỉnh táo để nói chuyện. "Định mệnh đã an bài từ lúc dị tượng xuất hiện." ông lão thì thầm, giọng nói khàn khàn đầy chua chát. "Chúng ta chẳng là gì trước mắt tiên nhân. Họ có thể hủy diệt tất cả chúng ta mà không hề chớp mắt."

Một người đàn ông trẻ, khuôn mặt dính đầy tro bụi, ngồi kế bên ông lão, siết chặt tay thành nắm đấm. "Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi đây chờ c·hết sao?" anh ta hỏi, giọng đầy phẫn uất nhưng cũng bất lực.

Ông lão quay đầu nhìn, đôi mắt mờ đục vì năm tháng chầm chậm quan sát, như muốn truyền lại một điều gì đó sâu sắc. "Chúng ta không thể chống lại vận mệnh. Những gì đang xảy ra đã được tiên đoán từ trước. Nếu có một cơ hội sống sót, đó chỉ là sự ban ơn tạm thời của số phận, chứ không phải vì chúng ta có thể tự mình thay đổi điều gì."

Những lời nói của ông lão làm dấy lên nỗi tuyệt vọng trong lòng mọi người. Họ biết ông lão nói đúng. Bao nhiêu đời người đã trôi qua, đã chứng kiến những cuộc tàn sát tương tự. Mỗi lần trời đất nổi giận, nhân gian lại phải chịu đựng sự hủy diệt không thể tránh khỏi. Những cuộc nổi dậy của con người chỉ kết thúc trong máu và tro bụi.

Bên ngoài cửa hang, tiếng bước chân nặng nề của tiên binh vang vọng, mỗi lúc một gần hơn. Không ai dám thở mạnh, không ai dám cử động. Mọi người như đông cứng trong sự sợ hãi. Tiếng kim loại v·a c·hạm vào nhau vang lên sắc lạnh, như tiếng đếm ngược của tử thần. Và rồi, những bóng trắng của tiên binh xuất hiện, bước vào trong hang.

Những chiến binh tiên nhân đứng đó, cao lớn, uy nghi trong bộ giáp sáng rực. Đôi mắt của họ lạnh lẽo, vô cảm, lướt qua những con người đang co rúm vì sợ hãi. Một tiên nhân giơ tay, ra hiệu cho đồng đội tiến vào. Họ tiến đến gần từng người, kiểm tra từng sinh linh bằng ánh mắt lạnh lùng, tìm kiếm điều gì đó vô hình mà chỉ họ mới nhận ra.

Bất chợt, một đứa trẻ nhỏ bị kéo ra khỏi vòng tay mẹ nó. Người mẹ, trong cơn tuyệt vọng, cố gắng níu lấy con mình, nhưng bị tiên binh đẩy ra một cách thô bạo. Đứa bé bị đưa ra giữa ánh sáng lạnh lẽo, trước mặt những đôi mắt vô cảm của tiên binh. Một tia sáng lóe lên, và sinh mạng của đứa trẻ nhỏ bé ấy kết thúc chỉ trong tích tắc. Người mẹ gào khóc trong đau đớn, nhưng tiếng khóc của nàng chỉ chìm vào hư vô, không ai lắng nghe.

Rất nhanh đến, những đứa trẻ còn lại, cùng những người già bị kéo ra khỏi nơi ẩn nấp. Tiếng khóc, tiếng la hét lại vang lên, nhưng tất cả đều vô ích. Mọi sinh linh không đạt yêu cầu đều bị loại bỏ ngay tại chỗ. Tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ vang lên lạnh lẽo, theo sau là những tiếng thét kinh hoàng của những kẻ xấu số. Máu lại một lần nữa chảy tràn trên mặt đất, nhuộm đỏ cả lòng hang lạnh lẽo.

Những người may mắn trong hang, nhìn cảnh tượng trước mắt mà lòng ngập tràn nỗi sợ hãi. Họ biết rằng c·ái c·hết của mình chỉ là vấn đề thời gian. Không ai có thể thoát khỏi lưỡi kiếm của tiên nhân. Tất cả chỉ là những con cờ trên bàn tay vô hình của vận mệnh, và giờ đây họ đã đến lượt bị loại bỏ.

Tiếng gió bên ngoài tiếp tục rít lên từng hồi, mang theo hơi lạnh thấu xương và mùi máu tanh nồng. Những ngọn lửa từ các ngôi làng bị t·hiêu r·ụi vẫn tiếp tục cháy, ánh sáng của chúng hòa vào bóng tối, tạo thành một khung cảnh hỗn loạn, đầy c·hết chóc. Trên bầu trời, những đám mây đen vẫn tiếp tục kéo đến, dày đặc và u ám, như muốn che lấp toàn bộ sự sống của nhân gian.

Những con người trốn trong hang, dù đã chạy xa khỏi sự t·ruy s·át của tiên binh, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi định mệnh. Trong cuộc thanh trừng tàn bạo này, không có ai là ngoại lệ. Tất cả đều phải đối mặt với c·ái c·hết, chỉ có điều, họ c·hết sớm hay muộn mà thôi.
— QUẢNG CÁO —