Huyết Liên Chi Họa

Chương 3: Vận Mệnh An Bài.



Chương 3: Vận Mệnh An Bài.

Từ nơi xa xôi, từng đợt mây đen cuồn cuộn kéo đến, che phủ bầu trời, tạo nên bức màn dày đặc của tử thần. Vạn vật dường như đang chìm trong sự im lặng đầy ám ảnh, chẳng một sinh vật nào nhận ra rằng c·ái c·hết đang âm thầm tiến đến. Cuộc sống cứ thế tiếp diễn, trong sự mơ hồ của kiếp người, mà chẳng ai ngờ rằng định mệnh đã được an bài và sự hủy diệt khốc liệt đang dần tiến đến.

Bên ngoài bầu trời đêm lạnh lẽo, từ nơi cao vạn trượng của Bắc Hải, những đám tiên binh xuất hiện từ Thiên Môn. Từng đoàn tiên binh, hùng mạnh và đông đảo, hiện ra trong ánh sáng mờ ảo. Mặc trên mình giáp trụ sáng rực như ánh sao, họ cưỡi trên lưng những con thần thú khổng lồ, lặng lẽ tiến về phía nhân gian. Ánh sáng tỏa ra từ giáp trụ tiên binh chiếu sáng cả màn đêm u tối, nhưng ánh sáng ấy không mang đến hy vọng mà chính là điềm báo của sự diệt vong. Từng đoàn tiên binh nối tiếp nhau như sóng lớn tràn qua, mỗi bước đi đều khiến mặt biển rung chuyển, như thể thiên nhiên cũng đang thét gào.

Cơn gió mang theo hơi thở của tử thần, đuổi theo những bóng đen lướt nhanh giữa những ngôi làng hẻo lánh dưới chân núi. Không một tiếng động nào phát ra từ những bước tiến của tiên binh, chỉ có gió lạnh buốt thét gào. Các thôn làng, nơi con người đã từng sống bình yên, giờ đây bị bao phủ bởi thương đao sáng loáng, c·ái c·hết dường như đã ngự trị khắp nơi. Từng căn nhà, từng con đường đều bị bóng tối vô tận nuốt chửng, khiến không gian trở nên u ám và đáng sợ hơn bao giờ hết.

Trong một ngôi làng nhỏ, cánh cửa gỗ cũ kỹ bị đá bật tung ra dưới sức mạnh khủng kh·iếp của tiên binh. Tiếng bước chân vang lên trong màn đêm lạnh lẽo, nặng nề nhưng đầy quyết đoán. Mọi hành động của tiên binh đều chuẩn xác như đã trải qua hàng ngàn năm luyện tập. Không một lời nói, không một cảm xúc thoáng qua trên khuôn mặt họ. Họ lướt qua như những bóng ma vô cảm, hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách chính xác đến rùng rợn.

Những ngọn lửa bắt đầu bùng lên từ những ngôi nhà gỗ nhỏ bé. Ban đầu chỉ là vài tia lửa le lói, nhưng nhanh chóng ngọn l·ửa l·an r·ộng, t·hiêu r·ụi mọi thứ trên đường đi. Những ngôi nhà vốn yếu ớt, giờ đây không thể chống lại sức nóng khủng kh·iếp của ngọn lửa, chúng bị thiêu thành tro chỉ trong tích tắc. Giữa tiếng lửa cháy rực rỡ, tiếng gào thét, tiếng khóc của trẻ con vang lên thảm thiết. Người dân trong làng hoảng loạn, chạy tán loạn tìm cách thoát thân, nhưng tất cả đều vô ích. Tiên binh với ánh mắt vô hồn, tiếp tục tiến bước, đôi tay của họ lạnh lùng vung lên, kết liễu mạng sống của những người vô tội mà không hề mảy may dao động.

Ở một góc khuất của ngôi làng, một người mẹ trẻ đang ôm chặt đứa con trong lòng, lẩn trốn khỏi sự truy đuổi của tiên binh. Cơ thể nàng run rẩy, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi và kiệt sức. Nàng bước đi trong vô vọng, lạc lối giữa những đ·ống đ·ổ n·át, hy vọng mong manh tìm được một nơi ẩn náu an toàn. Nhưng định mệnh tàn nhẫn đã không buông tha nàng. Một tiên binh phát hiện ra nàng, trong giây lát hắn giật phăng đứa con nhỏ khỏi tay nàng và nhanh chóng kết liễu nó mà không một chút do dự. Người mẹ ngã quỵ xuống, tiếng khóc thét đau đớn vang lên trong màn đêm u tối. Nàng bò lại gần đứa con nhỏ của mình, nhưng tất cả những gì nàng nhìn thấy chỉ là một cái xác nhỏ bé, lạnh lẽo trên nền đất.

Bên ngoài, ngọn lửa đã t·hiêu r·ụi toàn bộ ngôi làng. Cả một vùng trời đêm rực sáng trong ánh lửa đỏ, khói bốc lên nghi ngút, bao trùm cả bầu trời. Tiên binh, như những cỗ máy g·iết chóc vô cảm, tiếp tục hành trình tàn sát của mình. Những đứa trẻ còn sống sót bị gom lại giữa quảng trường, nơi từng là trung tâm của làng. Tiên binh soi xét chúng, không phải vì ngoại hình hay sức mạnh, mà họ tìm kiếm điều gì đó sâu xa hơn, chỉ có tiên nhân mới nhận ra được. Những đứa trẻ không đạt yêu cầu, ngay lập tức bị loại bỏ, c·ái c·hết đến với chúng nhanh chóng và dứt khoát.

Tiếng khóc thét của người hòa lẫn trong tiếng lửa, tạo nên một khung cảnh đầy đau thương và t·ang t·óc. Máu chảy lênh láng, nhuộm đỏ mặt đất, hòa cùng tro bụi tạo thành một bức tranh đẫm máu về sự tàn phá. Trên bầu trời, những đám mây đen vẫn tiếp tục cuộn trào, che phủ hết ánh sáng và sự sống của nhân gian. Những kẻ sống sót, run rẩy trong bóng tối, không dám kháng cự trước tiên binh, chỉ biết đứng đó chờ đợi định mệnh tàn khốc. Ánh mắt họ trống rỗng, chứa đầy sự tuyệt vọng, như những ngọn lửa yếu ớt dần lụi tàn trong cơn bão tố của trời đất.

Trong cuộc thanh trừng này, con người chẳng qua chỉ là những sinh linh nhỏ bé, yếu đuối trước quyền lực tối thượng của tiên nhân. Từ vùng biển Bắc đến sa mạc xa xôi phía Nam, không một ai có thể thoát khỏi kiếp nạn đã được định sẵn. Dù là bậc quyền quý hay dân thường, tất cả đều bị cuốn vào cơn thịnh nộ của trời đất, không một ai có thể thoát khỏi bàn tay của định mệnh. Mỗi giọt máu rơi xuống, mỗi sinh mạng mất đi, chỉ như một hạt cát nhỏ bé trong sa mạc vô tận của c·ái c·hết.

Thế gian, trong mắt tiên nhân, chẳng qua chỉ là một bàn cờ rộng lớn, mà mọi quân cờ đã bị sắp đặt từ trước. Số phận của từng sinh linh đều đã được định đoạt, không một ai có thể thoát khỏi sự thao túng của vận mệnh. Mọi hành động của tiên binh đều diễn ra theo kế hoạch đã được vạch sẵn, không một sai sót, không một biến cố nào có thể làm chệch hướng. Với họ, việc g·iết chóc và hủy diệt chỉ là một phần của quá trình thanh lọc nhân gian, một nhiệm vụ cao cả mà họ thực hiện mà không cảm xúc, không lương tri.
— QUẢNG CÁO —