Huyết Liên Chi Họa

Chương 2: Sát Phạt Lệnh.



Chương 2: Sát Phạt Lệnh.

Trong không gian rộng lớn và uy nghiêm của Lăng Tiêu đại điện, một cuộc họp khẩn cấp đã được triệu tập sau khi đoàn tiên sứ trở về từ vùng biển Hoa Bắc với những tin tức không mấy khả quan. Đây là nơi mà quyền lực tối cao của Tiên giới hội tụ, chỉ những nhân vật tu vi cao thâm, trưởng lão và bậc quyền uy nhất mới được phép hiện diện. Mấy chục vị trưởng lão đã tề tựu đông đủ, ai nấy đều là những bậc kỳ nhân, tu hành hàng vạn năm, sở hữu thần thông cao cường, thông hiểu thiên địa. Tuy nhiên, trước dị tượng chưa từng có, ngay cả những bậc cường giả lâu đời ấy cũng khó mà giữ được vẻ điềm tĩnh thường ngày.

Chính giữa đại điện, Tiên Vương - Độc Cô Ngạo Tuyết đứng thẳng, toát ra khí thế uy nghiêm không thể lay chuyển. Dáng người lão cao lớn, uy quyền tuyệt đối bao trùm cả không gian. Trường bào trắng giản dị khoác lên người, không hoa lệ, nhưng chính sự đơn giản đó lại càng tôn lên phong thái đỉnh cao của Tiên giới, tượng trưng cho quyền uy vô thượng. Trên áo thêu những đường nét tinh tế, biểu tượng của càn khôn, như nhắc nhở thế nhân rằng Tiên Vương nắm giữ trong tay vận mệnh của thiên địa.

Mái tóc bạc dài buông quá lưng, mỗi sợi tóc như ánh lên sắc trắng của tuyết giữa trời đông giá. Khuôn mặt lão tựa như được chạm khắc từ ngọc bích, lạnh lùng không chút biểu cảm, tựa như lão đã đứng ngoài những biến động của thời gian. Nhưng thứ đáng chú ý nhất vẫn là đôi mắt. Ánh mắt Tiên Vương sâu thẳm, sắc bén như đao, tựa như có thể xuyên thấu tầng mây và nhìn rõ mọi toan tính trong lòng người đối diện. Nhưng hôm nay, với tin tức mà lão vừa nhận được, ánh mắt sắc lạnh ấy thoáng chốc lay động, như thể đang nghiền ngẫm điều gì vô cùng hệ trọng. Đôi mày kiếm khẽ nhíu lại, một biểu hiện hiếm thấy, tựa như lão đã nhìn thấy một điềm báo đen tối đang lặng lẽ tới gần.

"Chuyện này rốt cuộc là điềm báo cho điều gì? Chúng không thể tự dưng mà c·hết hàng loạt như vậy."

Lời nói của lão ngắn gọn, nhưng mang theo uy nghiêm và sức nặng vô hình, như tiếng sấm dội vào lòng mỗi người có mặt. Đối với Tiên Vương, việc loài Thương Long diệt vong hàng loạt không thể chỉ là một hiện tượng thiên nhiên thông thường. Điều này chắc chắn là dấu hiệu của một biến động khủng kh·iếp, có lẽ là khởi đầu của một t·hảm h·ọa.

Giữa lúc bầu không khí nặng nề, một bóng dáng già nua chậm rãi bước ra giữa điện. Đó chính là Thái Hư, một trong những đại trưởng lão lâu đời nhất Tiên giới. Lão khoác trên mình bộ trường bào màu xám bạc, râu tóc bạc phơ buông xuống vai, gương mặt hằn sâu dấu ấn thời gian. Dù thân hình gầy gò, mỗi bước chân lão đi đều trầm ổn, toát ra khí tức thâm sâu khó dò. Đôi mắt già cỗi nhưng vẫn sắc bén như mắt chim ưng, ánh lên sự tinh tường và trí tuệ hiếm có.

Khi đã đứng trước Tiên Vương, Thái Hư cung kính cúi người hành lễ, rồi giọng nói trầm thấp của lão vang lên giữa không gian:

"Bẩm Tiên Vương, thần đã xem xét mọi khả năng, tìm hiểu mọi dấu vết dị thường. Sau nhiều cân nhắc, thần tin rằng có khả năng lớn là có kẻ đã lợi dụng lực âm dương từ Luân Hồi vực sâu để thực hiện nghi thức phục sinh. Việc loài Thương Long c·hết hàng loạt có thể liên quan đến điều này. Nếu đúng như vậy, thần lo rằng kẻ đó đang âm thầm chuẩn bị trở lại nhân gian, mang theo mối nguy lớn cho cả cửu giới."

Lão dừng lại, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua từng vị trưởng lão đang ngồi quanh đại điện, rồi tiếp tục với giọng nói mạnh mẽ hơn:

"Thần khẩn xin Tiên Vương ban bố Sát Phạt Lệnh, tiêu diệt tất cả những kẻ khả nghi, những thế lực có dấu hiệu liên quan đến dị tượng này, trước khi kẻ địch có cơ hội phục sinh và gieo rắc tai họa."

Đại điện chìm vào im lặng, nhưng lúc này sự căng thẳng đã đạt tới đỉnh điểm. Lời đề nghị của Thái Hư khiến không ít người rùng mình. Sát Phạt Lệnh là biện pháp tàn khốc nhất của Tiên giới, chỉ được ban ra khi tình thế nguy cấp đến cực điểm. Ánh mắt của các trưởng lão trong điện, dù đã trải qua hàng vạn năm tu hành, nay cũng không giấu được sự phân vân. Họ hiểu rằng Sát Lệnh có thể cứu Tiên giới khỏi đại nạn, nhưng nếu dùng sai, hậu quả sẽ không thể lường trước. Tuy nhiên, trước một mối đe dọa tiềm ẩn từ Luân Hồi vực sâu, không ai dám mạo hiểm bỏ qua cơ hội ngăn chặn t·hảm h·ọa từ sớm.

Bấy giờ, mọi ánh nhìn đều tập trung về phía Tiên Vương-Độc Cô Ngạo Tuyết. Họ chờ đợi quyết định của lão, bởi mỗi lời lão ban ra không chỉ định đoạt vận mệnh Tiên giới mà còn ảnh hưởng đến cả thiên hạ. Bầu không khí trong điện nặng nề như bị đè nén bởi cơn sóng ngầm vô hình, ai nấy đều cảm nhận rõ ràng sức ép từ sự im lặng của Tiên Vương.

Mặc cho lời đề nghị nghiêm trọng từ Thái Hư, Độc Cô Ngạo Tuyết vẫn giữ nguyên vẻ trầm lặng, không hề tỏ thái độ. Gương mặt lão tựa như điêu khắc từ băng ngọc, không chút biểu lộ, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt sắc bén kia là sự tính toán cẩn trọng, đầy thâm trầm.

Ánh mắt Tiên Vương lấp lánh như sao khuya giữa trời đông, chứa đựng những tầng suy nghĩ phức tạp mà chỉ bản thân lão có thể thấu hiểu. Một cơn sóng ngầm âm thầm cuộn trào trong lòng lão, những suy nghĩ như dòng nước xiết không ngừng va đập vào bờ lý trí, khiến lão nhất thời chìm vào sự trầm tư. Trước mắt là một vấn đề thiên cơ khó lường, liên quan đến sinh tử của Tiên giới và vạn vật.

Một quyết định sai lầm có thể dẫn đến sự hủy diệt không thể cứu vãn, nhưng lão hiểu rằng sự chần chừ cũng không mang lại kết quả tốt hơn. Lão hít một hơi sâu, ánh mắt sắc như dao bỗng nhiên lóe lên sự kiên định, từng đường nét trên gương mặt lão tựa như được mài giũa thêm, mang theo vẻ quyết đoán sắt đá.

Cuối cùng, trong đôi mắt mọi do dự đã tan biến. Thay vào đó là sát khí ngùn ngụt, mạnh mẽ đến mức khiến không gian xung quanh như bị chấn động. Lão đứng thẳng, đôi tay chắp sau lưng, gương mặt lạnh lùng nhưng uy nghiêm, rồi chậm rãi cất lời, âm thanh trầm thấp như tiếng sấm dội vang khắp đại điện:

"Sát Phạt Lệnh... sẽ được ban ra."

Một câu nói đơn giản, nhưng tựa như ngọn núi đổ xuống, khiến cả đại điện rung chuyển. Lời tuyên bố ấy không chỉ là mệnh lệnh, mà còn là lời cảnh báo, răn đe mọi kẻ thù và thế lực muốn chống lại Tiên tộc. Từng trưởng lão trong đại điện không khỏi rùng mình, cảm nhận rõ ràng uy áp khổng lồ từ Tiên Vương, như một ngọn núi lớn sừng sững giữa biển khơi, không thể lay động.

Từ khoảnh khắc này, vận mệnh của Tiên giới và Nhân Giới đã thay đổi.
— QUẢNG CÁO —