Lạc Lạc chạy theo vết chấm sáng trong đêm đen, trùng hợp làm sao khi nó dẫn cả hai đến dưới một thác nước lớn. Những gì hiện ra trước mắt đã làm cho những tâm hồn ngây thơ phải chững lại.
Một cảnh tượng huyền ảo tưởng chừng chỉ xuất hiện trong những trang sách, nay đã được những con đom đóm nhỏ thêu dệt nên trên nền thác chảy. Không khác gì một dãy ngân hà thu nhỏ.
Chúng lấp lánh và sinh động biết bao.
"Thật tuyệt!"
Đôi mắt của Lạc Lạc long lanh vì thích thú. Cô bé nói:
"Giá như, có một bộ vái như vậy để khoác lên mình thì còn gì bằng."
"Uầy, nếu hái được tinh tú trên trời về làm hạt châu cho ngươi trang trí thì ắt hẳn người cũng không phải là người phàm đâu. Hơn nữa kẻ nào vì ngươi mà làm điều ấy, chắc là bị điên rồi."
Trương Vệ gạt phắc ý tưởng lãng mạn đó sang một bên, nói kiểu gì cậu cũng chỉ là một cậu nhóc làm sao hiểu được tâm ý của nữ nhân.
Không để cảm xúc của bản thân bị một tên ngốc q·uấy n·hiễu, Lạc Lạc tiến đến gần thác bỏ mặc Trương Vệ tại chỗ. Còn Trương Vệ cũng chẳng màng đến, vì thứ đó cậu xem là thứ nhàm chán chẳng bận lòng.
Lúc ấy, Trương Vệ ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng lẫn trong gió. Thế là cậu theo dấu của nó mà đi tìm thử xem nó xuất phát từ đâu. Được một lác cậu đã tìm ra một loài hoa dại trong bụi cỏ gần đấy.
Nhìn thấy hình dáng của nó, cậu đoán là thứ mà Lạc Lạc đã từng nhắc đến "Tuyệt U Thảo". Không chỉ có tại nơi cậu mà những bụi cỏ gần đấy cũng có ít nhất một bông. Từ đó Trương Vệ an tâm.
Bởi nếu đúng như những gì Lạc Lạc nói thì hiện giờ họ đã an toàn.
Sẵn tiện những cây cỏ này mang đến cảm giác mềm mại, Trương Vệ không chần chừ mà nằm luôn xuống, tiện thể nhắm mắt nghĩ ngơi một lúc. Thông thường vào giờ này, cậu đã ở trên giường êm nệm ấm mà an giấc nồng.
Cho nên lúc này không tránh khỏi có chút mệt mỏi.
Cứ thế cậu chậm rãi nhắm chặt đôi mi rồi ngủ th·iếp đi.
Không biết bao lâu.
A!
Tiếng hét thất thanh vang lên, đánh thức Trương Vệ đang say ngủ. Trong cơn mơ màng cậu chậm rãi mở mắt, đồng thời bật dậy đưa mắt nhìn xem sự việc gì đang diễn ra. Thì nhìn thấy Lạc Lạc đang chạy nhanh về phía mình, đằng sau là một ma thú nhện với chiếc sừng to lớn.
Chưa kịp hoàn hồn, miệng còn chảy ke. Thì đã bị Lạc Lạc trực tiếp túm lấy cổ áo mà lôi đi.
"Chuyện...chuyện gì?"
"Ngươi còn hỏi?"
Cô bé vừa tránh né những lần phun tơ của ma thú vừa giải thích.
"Lúc nãy ta đang uống nước thì bị t·ấn c·ông bất ngờ... Chuyện này thật là tệ hết sức..."
"Chẳng phải chính ngươi nói đến đây là an toàn ư? Giờ lại ra như vậy?"
"Ta cũng không rõ, những gì ta nói chẳng qua là đọc được thông qua Huyền Thiên Bí Lục ở Linh Lung Các thôi. Thực tế thì..." Liếm liếm môi cô bé nói tiếp "Ta phải về hỏi lại thúc ấy mới được."
Nghe vậy, Trương Vệ vùng vẫy.
"Còn có lần sau nữa hả... chỉ sợ lần này phải gặp Diêm La Vương sớm mất..." Trước sự t·ấn c·ông dồn dập của Ma thú, khiến Trương Vệ thấp thỏm lo lắng cho an nguy của bản thân. Tự nhủ "Lỡ giao trứng cho ác" vì lúc này cậu đang bị kéo đi.
Nếu chẳng phải b·ị đ·ánh trúng thì cậu là người sẽ đỡ thay cho tiểu cô nương này hay sao.
"Nói gì thì nói, thả ta ra...Ngươi lôi ta đi như vậy làm sao ta có thể tránh né được chứ hả?"
"Im đi... Ngươi gọi ta là tỷ tỷ thì phải nghe ta."
"Đành là vậy... Nhưng."
Đối thoại đang giữa chừng, thì Lạc Lạc liền nhảy lên cành cây cao tránh né tơ độc do nhện quỷ phóng ra. Rồi tiếp tục chạy về phía trước. Nhìn thấy độc tố của nhện quỷ biến đất thành cát bụi, đồng thời phát ra âm thanh xèo xèo khiến Trương Vệ xanh mặt vì sợ.
Thân Nhện to hơn bảy trượng, trực tiếp giẫm đạp những thân cây cứ thế mà truy bám theo hai người.
Lạc Lạc dù tuổi còn khá trẻ, nhưng pháp lực ắt hẳn cũng thuộc dạng khá. Cô bé có thể dùng Thiên Nhạn Thông một cách thuần thục. Điều mà nhiều người phải tốn cả đời để luyện tập.
Chính vì vậy chỉ trong thoáng chốc, cô bé đã đưa Trương Vệ đi xa khỏi vùng nguy hiểm. Tuy nhiên chính vì sự liều lĩnh này mà trong không gian truyền đến thanh âm truy đuổi còn gắt gao hơn trước.
Nhắm chừng có đến hàng trăm ma thú đang chọn hai đứa trẻ này làm mục tiêu. Vậy nên Lạc Lạc tiếp tục chạy và chạy sâu vào rừng hơn.
Độ chừng nửa giờ sau.
Khi thanh âm truy đuổi đã không còn nữa, Lạc Lạc mới dừng lại.
Cô bé nhẹ nhàng tiếp đất, sau đó buông tay thả Trương Vệ ra.
Bị lôi kéo cả suốt chặng đường dài, khiến Trương Vệ khát khô cả cổ, chân tay bủn rủn. Vừa đặt thân xuống đã quỵ luôn xuống nền đất.
Lúc đấy tay cậu chạm vào thứ gì đó mềm mịn, theo phản xạ cậu liền nhìn xuống.
"Đây... đây là hoa anh đào ?"
Theo lời nói, Trương Vệ ngẩng mặt lên thì bất ngờ thay. Trước mặt họ là một khu rừng rộng lớn với hàng ngàn cây anh đào lớn nhỏ khác nhau. Lạc Lạc thấy vậy thì liền nói:
"Lạ thât, đây là mùa thu kia mà."
Không chỉ trước mặt mà tứ bề bao quanh hai cô cậu bé đều là cây anh đào, cảnh tượng tráng lệ này quả thật khiến người chứng kiến phát ngộp. Tuy nhiên rất nhanh, cả hai nhận ra họ như đang bị nhốt vào một mê cung mở.
Cảm giác không được thoải mái cho lắm.
"Gặp họa rồi."Lạc Lạc nói.
Cô bé chậm rãi suy nghĩ và nhận ra ngay vấn đề, trên đường trốn chạy vốn dĩ thanh âm truy đuổi rất rát, tuy nhiên trong một thoáng chốc thì liền bặc tăm. Điều đó quả thật là điều đáng lưu tâm.
Nhiều khả năng do quá mải mê chạy trốn mà không nhận ra bản thân đã lạc vào một trận đồ quái gở. Để cho chắc chắn nhận định của bản thân là đúng, Lạc Lạc thử tiến lên vài bước ngay lập tức kết cấu của những cây anh đào lập tức thay đổi.
Lúc này, cô bé đã nhận ra bản thân đang rơi vào nguy hiểm bất giác có một chút hoảng.
Riêng Trương Vệ, biết rằng bản thân sớm muộn cũng phải đối diện với điều này. Nên tâm lý đã có sự chuẩn bị trước, đầu tiên cậu chỉnh chu lại dáng ngồi, rồi chống cằm suy nghĩ.
Cái cảm xúc yếu đuối khi trước chẳng qua là bất ngờ trước mọi chuyện quá cậu chưa kịp thích nghi mà thôi. Khi đã bắt nhịp được mọi chuyện thì cũng là lúc cậu trở nên nghiêm túc, cậu có tính cách này phần nhiều là do sự dạy dỗ của mẫu thân Mục Yên Nhiên.
Mẫu thân cậu thường nói:
"Một khi đã không còn dựa được vào người khác thì phải tự dựa vào mình."
Vậy nên Trương Vệ phải tự trấn an bản thân, dẫu tuổi còn nhỏ nhưng cậu cũng được xem là thiên tài của gia tộc chứ không phải dạng vừa. Lần trở về Trương Gia Bảo này cốt là để cậu nhận lãnh danh phận Trương Gia thiếu chủ danh giá.
Tính toán một lác Trương Vệ đứng dậy cười nói:
"Ngươi đã giúp ta nhiều rồi, giờ thì để ta thử."
"Hả!" Trước lời nói đó, Lạc Lạc cũng ngạc nhiên. Tên nhóc lúc nãy còn giãy đành đạch vì s·ợ c·hết mít ướt trước ma thú đâu mất mà giờ nghiêm nghị trưởng thành đến lạ. Tuy nhiên rất nhanh, cô bé nhíu mày cáu:
"Xưng xô kiểu gì đấy, phải gọi ta là tỷ tỷ..."
Trương Vệ vờ như không nghe thấy mà tiến lên vài bước. Nhìn qua cảnh vật thêm một lần rồi nói:
"Đây khả năng cao là Đào Hoa Trận trong truyền thuyết rồi. Kẻ giăng nó ra ắt hẳn không muốn ai sống sót mà rời khỏi đây."