Chân Long Luân Hồi Cảnh: Liên Hoa Xuất Thế, Cửu Giới Phân Tranh.

Chương 18: Thủy đình.



Nghe nhắc đến "Đào Hoa Trận" nên Lạc Lạc bèn hỏi:

"Ngươi đã từng xem qua thứ này rồi à!"

Dẫu biết là đang hỏi mình, nhưng Trương Vệ không đáp vội, cậu đưa tay vào người lấy ra một phù ấn bằng sắc hình hổ lâu.

Trong khi dùng hai ngón tay vẽ lên đó vài đường thì nói:

"Ta không chắc nữa, chẳng qua đã từng đọc Ký Kinh Pháp nên đoán định vậy thôi."

"Ký Kinh Pháp! Ngươi đã học qua Kỳ thư?"

"Có học một chút..."

Lúc bàn tay Trương Vệ đã vẽ lên những nét cuối cùng. Tức thì phù ấn phát sáng, thấy vậy cậu liền đưa nó về phía trước.

"Khai!"

Thứ ánh sáng của ấn phù quét qua cảnh vật, trong chớp mắt đã khiến những cây anh đào biến mất để lộ ra một con đường đi sâu hơn vào trong rừng.

Nói qua một chút, ấn phù mà Trương Vệ đang dùng có tên là Ảnh Lãng Phù, thứ này từng thuộc về Thường Sơn Chân Nhân núi Hoành Sơn. Sau đại chiến lịch sử hai ngàn năm trước, nó đã rơi vào tay nhiều người, và hiện giờ thuộc quyền sở hữu của Trương Vệ.

Thực chất, cậu nhận được nó từ thân phụ của mình lúc đầu vốn dĩ đây chỉ được xem là vật trừ tà, nhưng trong một lần học hỏi Kỳ thư cậu đã vô tình khai mở được khả năng đặc biệt của nó.

Nhưng thay vì nói với người lớn biết chuyện thì cậu tuyệt nhiên giữ kín bí mật. Đương nhiên một thứ từng được xem là pháp bảo thì khả năng của nó không chỉ dừng lại ở đó.

Nhưng biết làm sao được, tu vi của Trương Vệ lúc này khai mở được một phần khả năng của nó cũng được xem là thành công rồi.

Thấy đường đã ở trước mắt.

Trương Vệ liền xoay ngang nói:

"Đi thôi!"



"Ngươi biết nó dẫn đến đâu, ngộ nhỡ đưa ta vào bẫy thì sẽ như thế nào?"

"Không muốn đi cũng được, biết đâu một lác nữa, nơi đây thả ra Ma thú thì lúc đó sẽ vui lắm đấy."

Nói xong, Trương Vệ quay người bước đi trước.

Lạc Lạc nghe vậy thì cũng có chút lo lắng. Cô bé phân vân giữa sĩ diện và tính mệnh bản thân. Đắn đo một lúc, cuối cùng tính mạng vẫn quan trọng nhất cần phải giữ lại, còn mấy thứ khác có hay không cũng không quan trọng.

Thế là, Lạc Lạc cất bước bám theo.

Nhìn thấy Lạc Lạc đi theo mình, Trương Vệ hài hước cất lời:

"Thì ra có người sợ!"

Biết Trương Vệ đang trêu chọc mình, Lạc Lạc giận lắm nhưng không biết làm sao liền nói:

"Đường này là của nhà ngươi chắc?"

Trương Vệ cười giảo hoạt. "Sao cũng được, chân của ngươi mà, đâu phải của ta."

Thế là, người trước kẻ sau, bước từng bước chậm rãi trên con đường trải đầy hoa anh đào.

Nửa giờ sau.

Trương Vệ cùng Lạc Lạc đang đi thì bất chợt nhìn thấy đằng sau lớp sương mờ có một trang viện nằm trên mặt hồ yên ả, nó dần dần lộ rõ dáng hình khi họ tiến bước về phía trước.

Điều này khiến cả hai không tin vào mắt mình. Vì ở một nơi thâm sơn cùng cốc lại tồn tại một kiến trúc nhà cửa, hơn nữa ai lại đủ khả năng sống ở một khu rừng Ẩn Quỷ Cốc trùng trùng hiểm nguy như thế.

Bước qua màn sương.



Họ đã đến cuối con đường.

Thủy đình rộng lớn đã ở hiện rõ trước mặt.

Một mảng đen tối bao phủ lấy kiến trúc này, họa chăng chỉ có một vài ánh sáng hiếm hoi của mặt trăng chiếu rọi xuống mặt hồ yên ả khiến nó càng thêm phần bí ẩn. Điều này, đã khiến hai cô cậu nhỏ nhìn nhau đầy nghi hoặc.

"Liệu có nên bước vào hay không?"

Đó là điều trăn trở lúc này.

Sau một hồi tranh luận, Lạc Lạc khuyến nghị nên quay lại chỗ cũ tìm một lối đi khác. Vì về cơ bản hai người họ không biết chủ nhân của nơi này chính tà thế nào. Hơn nữa nếu đủ khả năng tồn tại ở đây thì người này thực lực phải thuộc hàng cường giả, vậy nên nhiều khả năng Đào Hoa Trận chính là do người ấy tạo nên.

Nếu muốn an toàn tốt nhất không nên dây vào.

Trương Vệ thấy cũng có lý, tuy nhiên khi họ xoay người chuẩn bị rời đi thì những âm thanh gầm gừ từ chốn sơn lâm truyền đến khiến họ sởn gay ốc. Bây giờ đã là canh ba, cũng là lúc âm khí trở nên mạnh nhất, lũ Ma thú ở Ẩn Quỷ Cốc sẽ trở nên vô cùng điên cuồng và khát máu.

Chính vì lẽ đó, đã khiến cả hai không đủ can đảm để quay lại.

Đâu ai muốn bản thân là mồi cho quỷ dữ đâu.

Vậy nên sau một hồi thống nhất, họ quyết định tìm đường tiến vào bên trong thủy đình. Họ thà đánh cược về sự thân thiện của chủ nhân nơi này còn hơn là lao mình vào cửa tử. Dạo quanh một vòng quanh hồ, Trương Vệ cảm thấy nơi này được sắp xếp như có chủ đích. Nhưng ở góc nhìn của mình, nhất thời cậu không thể nhìn ra được nó là gì.

Sau khi bước vào trong.

Lạc Lạc cùng Trương Vệ tạm thời tách nhau ra.

Theo những gì Lạc Lạc nói là cho dễ bề tìm kiếm những thứ hữu ích. Chứ Trương Vệ biết thừa là cô chỉ ham vui mà thôi, đã mấy lần vì những mẫu vật kỳ lạ mà quên mất hoàn cảnh của bản thân rồi. Nhưng như vậy cũng tốt, nó giúp cậu không vướng tay vướng chân mà làm việc.

Rất nhanh, cậu đã đi hết những gian phòng ở cánh phía Bắc và đi dần lên khu vực phía Đông. Phải nói rằng chủ nhân nơi này vô cùng ngăn nắp và kỷ luật. Từ những vật trang trí đến nơi sắp xếp kệ tủ đều có một điểm chung là đều nằm ở cuối gian phòng và hai bên cửa cạnh lối vào. Khiến nhiều phen cậu tử hỏi chủ nhân nơi này là nam hay nữ.

Đến đầu canh tư.

Trương Vệ đi theo lối cây cầu dẫn đến một mái đình ở góc trong trang viện. Vì ánh sáng cũng đã đủ, Trương Vệ liền tắt đi đốm lửa sáng trên tay. Mà từ tốn đi lại.



Khi đến giữa cầu, Trương Vệ đã nhìn thấy ở phía đối diện có một giỏ bánh cùng vài ly trà nóng đang nhả khói. Vốn dĩ bản thân đang rất đói, khi nhìn thấy nó cậu tự nhủ đấy là ảo giác. Nhưng cái mùi thức ăn thoang thoảng trong gió khiến bao tử réo liên hồi.

Dù đã nói không được, nhưng rồi cái đói cũng đã chiến thắng lý trí. Chỉ bằng một câu nói:

"Thử một miếng chắc không sao?"

Chính vì vậy, cậu đã chạy nhanh đến mà cầm bánh lên tay bỏ vào miệng. Mùi vị thanh cùng độ dẻo của nó đã khiến cậu không nhịn được cơn đói cồn cào. Bàn tay cứ bóc rồi bóc, miệng hết bánh rồi lại trà. Chớp mắt đã hết phân nửa.

Lúc này.

Trương Vệ mới để ý, trên bàn còn có một bộ cờ vây đang đánh dở.

Tò mò nhìn thử, cậu nhận ra đây là một ván cờ mà quân trắng đã bị quân đen áp đảo tuyệt đối, dường như thế cục đã an bài chỉ cần một nước cờ nữa quân đen sẽ thắng. Vốn dĩ bản thân đã là học Kỳ pháp đồng thời là một Kỳ sĩ, Trương Vệ nhìn sơ là hiểu vấn đề.

Dù rằng cậu định bỏ qua nó vì chẳng có mấy quan trọng. Tuy nhiên trong lúc nhàn rỗi thưởng bánh, cậu đã động não một chút, thế là bàn tay cầm quân trắng lên đặt giữa nơi vòng vây quân đen đang áp đảo nhất. Bàn tay vừa đặt xuống thì một âm thanh vang lên.

Bộp... Bộp...Bộp.

Tiếng vỗ tay ấy, khiến Trương Vệ giật mình quay đầu nhìn lại.

Cũng ngay thời điểm ấy, cả trang viện đã được thắp lên ánh đèn sáng rực như ngọn hải đăng trong đêm đen. Thứ ánh sáng đó chiếu lên bóng lưng của kẻ vừa đến. Y với vóc dáng trưởng thành, tuổi độ chừng hai mươi lăm, dáng đứng cho người ta cảm giác yếu đuối giống nhi nữ. Nhưng cái hình thể ấy lại phảng phất một chút nam tính.

Nhìn thật kỹ, Trương Vệ nhìn thấy gương mặt đối phương đánh lên một lớp phấn khá dày. Nên cậu đoán là một nhi nữ. Chưa kịp định hình thì kẻ đó liền nói:

"Tiểu đệ đáng yêu này, đệ thật là thông minh đấy. Ván cờ kia, ta phải giành gần nửa đời người để đánh ra mà đệ chỉ cần một khoảnh khắc đã giải được. Thật là không thể ngờ mà."

Thấy ngữ điệu của đối phương dường như đang thưởng thức tài nghệ của mình, tuyệt đối không có ý xấu. Nên Trương Vệ buông lơi phòng bị cười thân thiện đáp:

"Chẳng qua là thân phụ dạy dỗ tốt thôi, chẳng đáng để tự hào." Nói đoạn, cậu chắp tay cung kính hướng về kẻ đó nói tiếp:

"Tiểu đệ họ Trương tên Vệ, người Mộc Châu. Vô tình bị k·ẻ g·ian hãm hại mà lạc đến đây, mong tỷ tỷ thương lòng mà không trách cứ."

"Oh" Lời nói trưởng thành của Trương Vệ khiến kẻ này ngạc nhiên, hắn đưa chỉ thủ lên mặt làm những cử chỉ thích thú."Gọi ta là tỷ tỷ sao?"