Chân Long Luân Hồi Cảnh: Liên Hoa Xuất Thế, Cửu Giới Phân Tranh.

Chương 19: Ta là Kinh Như Tuyết.



Hai chữ "tỷ tỷ" thốt ra từ miệng của Trương Vệ. Đã khiến chủ nhân trang viện này có chút ấn tượng với cậu. Nhất thời nảy sinh chút hảo cảm.

Vậy nên hắn đã không ngần ngại biến ra một bàn đầy rẫy cao lương mỹ vị để chiêu đãi cậu như món quà gặp mặt. Đứng trước sự đối đãi này, khiến cái bụng chưa no của cậu réo lên liên hồi. Vốn dĩ những mẫu bánh lúc nãy chỉ để lót dạ chứ để thỏa mãn thì vẫn chưa đủ. Vậy nên với loại cám dỗ này thật khó để chối từ.

Tuy nhiên.

Trương Vệ cũng không suôi theo xác thịt một cách dễ dàng cậu cảm thấy mọi chuyện quá thuận lợi nên trong khoảnh khắc này bỗng nảy sinh nghi ngờ mà chưa dám động đến.

Bằng đôi mắt trãi đời, kẻ đó chỉ nhìn sơ là biết đối phương đang nghĩ gì, liền nói:

"Người đến dù là thiện hay ác đều là khách, đừng lo ta sẽ không bỏ thứ gì vào thức ăn đâu. Vì g·iết tiểu đệ đây đối với ta chỉ cần đến một ngón tay là đủ."

Những lời nói đó, như khai mở tầm nhìn hạn hẹp của Trương Vệ. Cậu đã hiểu ra vấn đề, nên mỉm cười gật đầu đồng thuận, đồng thời từ cuống họng phát ra chữ "Ừm". Dẹp bỏ hoài nghi tâm lý liền trở nên thoải mái, Trương Vệ ngồi xuống cầm lấy một cái đùi heo quay nóng hổi lên tay.

Miệng há ra thật to, chuẩn bị nuốt xuống mỹ vị nhân gian. Thì bất chợt cậu nhớ đến bạn đồng hành của mình "Lạc Lạc". Trong lòng tự hỏi:

"Không biết, cô ta có sao không?"

Cảm giác lo lắng cho đối phương đã lấn áp đi sự thèm khát đang cháy bỏng trong dạ dày. Cậu bỏ thức ăn xuống bàn, trong đầu xuất hiện nhiều luồng suy nghĩ, không biết liệu có nên nói ra là bản thân cậu vẫn còn một bạn đồng hành nữa hay không.

Chỉ sợ một khi lỡ lời, sẽ khiến con người thân thiện trước mặt quay ngoắt thái độ lúc đó mọi chuyện sẽ lâm vào tình cảnh tồi tệ. Nhưng nếu không nói ra, ngộ nhỡ Lạc Lạc gặp chuyện bên trong trang viện thì cậu sẽ ân hận cả đời.

Vậy nên dù không đủ dũng khí, cậu vẫn cố gắng mở lời, khiến ngữ điệu lộ rõ sự ấp úng.

"Tiểu... đệ...có chuyện..."

Vừa nói đến đấy.



Kẻ đó liền chen ngang.

"Phải chăng đệ đang lo lắng cho bạn của mình đang đi lạc trong Vấn Lạc Nhai của ta phải không? Đừng lo."

Nói đoạn hắn phất tay một cái, một cổ ánh sáng chớp lên. Tức thì Lạc Lạc xuất hiện ngay giữa mái đình. Miệng còn ngậm lấy một cánh gà dang dở, đôi tay thì bám đầy dầu mỡ. Vừa nhìn thôi đã biết là cô bé an toàn hay không. Với dáng vẻ này không nói cũng biết, nơi mà Lạc Lạc tìm được chính là phòng bếp.

Cũng như Trương Vệ thôi, cô bé rất đói nên cũng đã ăn lấy những phần thức ăn ở đấy mà không giữ hình tượng của mình. Vì ăn một một mình mà mấy ai lại che giấu gì chứ, cái không ngờ là bị gọi ra đúng lúc xấu hổ thôi.

Vừa bất ngờ vừa xấu hổ, đã khiến Lạc Lạc mặt đỏ bừng lên vì giận, cô bé chỉ tay về phía Trương Vệ mà nói:

"Ngươi nói đi tìm hiểu, mà ngồi đây ăn uống no say sao?"

"Thế ngươi có khác gì?"

Lửa đã chăm ngòi vậy là cả hai lao vào cuộc khẩu chiến của những đứa trẻ con không ai nhường ai. Thấy vậy kẻ đó bình thản đặt mông xuống ghế, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy khoảng không, hóa ra một ly trà nóng. Cứ thế dựa lưng vào ghế hớp từng ngụm trà thư thái mà xem kịch hay.

Một lát sau.

Lạc Lạc nhìn thấy sự hiện diện của kẻ đó thì liền chạy đến, khi đến đủ gần cô bé kinh ngạc bởi nhan sắc này. Ngắm nghía một lúc thì nói:

"Tỷ tỷ, tỷ đẹp quá."

Nói đoạn, Lạc Lạc nhìn xuống ngực hắn rồi tiếp:

"Có điều ngực hơi nhỏ thì phải?"



Nghe vậy, kẻ đó phì cười bởi sự ngây thơ đáng yêu đó. Hắn bỏ ly trà lên bàn rồi đưa tay xoa đầu Lạc Lạc nói:

"Quận chúa thật khéo ăn nói."

Chữ "quận chúa" vừa nói ra đã khiến Trương Vệ khựng người, còn Lạc Lạc thì lộ rõ nét mặt ngạc nhiên.

Cô bé lắp bắp nói:

"Rốt cuộc tỷ là ai? Sao lại biết ta là quận chúa?

"Ta và Độc Cô Ngạo Tuyết là chỗ giao tình, đương nhiên mùi huyết thống Tiên gia, làm sao có thể nhầm lẫn được chứ."

Vừa nghe đến tên của thân phụ, sắc mặt của Lạc Lạc đại biến, bắt được biểu cảm đó. Người này nói tiếp:

"Chắc phụ hoàng của tiểu muội chắc có nhắc qua tên ta. Ta là Kinh Như Tuyết!"

"Kinh Như Tuyết!"

Vừa nhận được câu trả lời, Lạc Lạc nhảy cẫng lên vì vui sướng. Trước đây nàng đã từng được Kinh Như Tuyết cứu giúp nên từ đó cô bé đã rất muốn diện kiến dung mạo thật sự của ân nhân. Và quả thật Lạc Lạc chính là công chúa thứ mười hai của gia tộc Độc Cô của Tiên giới.

Lần này xuất hiện ở đây, chẳng qua là do cô bé nhất thời ham vui.

Chuyện bắt đầu từ ba ngày trước. Lúc đấy Tiên giới được cống nạp một chiếc sừng Thủy thú đầm lầy cực hiếm. Ánh sáng lấp lánh từ vật đó khơi gợi lên sự tò mò trong người Lạc Lạc. Thế là cô bé đến Linh Lung Các tìm hiểu về Nhân giới.

Nhân giới bên trong quyển trục được khắc họa vô cùng sống động và xinh đẹp, chính điều đó đã khiến cô vô cùng thích thú. Rất muốn đến Nhân giới một lần. Vậy nên nhân lúc đoàn người cống nạp trở về, Lạc Lạc đã trốn vào một vò rượu rỗng mà đến được đây.



Chả trách gặp thứ gì Lạc Lạc cũng đều có một cảm xúc đặt biệt đến như vậy.

Tuy nhiên nếu nàng đi quá lâu không quay về thì lúc Tiên tộc biết được, e rằng sẽ xảy ra biến lớn. Vậy nên Kinh Như Tuyết đã đưa ra đề nghị, sẽ giúp cô bé trở về và đứng ra thay mặt cô mà xin giúp.

Chính vì điều đó đã khiến Lạc Lạc cảm mến mà quấn quýt với vị tỷ tỷ mới gặp này hơn. Nhất thời hai người trò chuyện mà quên mất sự hiện diện của Trương Vệ.

Dù có hơi buồn nhưng cậu vẫn lẳng lặng ăn hết những phần thức ăn rồi sau đó đứng lên cáo biệt trở về vì trời đã sáng.

Thấy vậy, Kinh Như Tuyết cũng không giữ cậu ở lại.

Nhưng hắn đã nói:

"Ta rất thích đệ, đoạn đường của đệ sắp đi sẽ muôn vàn chông gay. Vậy nên khi đến Đế Đô nếu gặp bất kỳ trắc trở nào có thể đến đây. Đệ có thể xem đây là nhà của mình, xem ta là tỷ tỷ ruột cũng được. Ta luôn chào đón đệ."

Nói đoạn hắn đưa cho Trương Vệ một lệnh bài, có khả năng đi xuyên qua hàng loạt cạm bẫy bên trong Ẩn Quỷ Cốc mà không một loại Ma Thú nào dám động đến. Hơn nữa hắn còn cho cậu thấy những cánh cổng không gian bí mật đã được hắn tạo ra từ trước.

Nhờ đó cậu có thể dịch chuyển mà không cần đến thuật thức.

Trương Vệ cảm kích vô cùng. Lần đầu bước ra chân ra ngoài đời, cậu luôn lo sợ bản thân sẽ phải đối diện với thử thách sống còn, lòng người vô đạo. Nhưng trong một thời điểm bước ngoặt này lại gặp một hảo hữu thân thiết.

Chính vì vậy, cậu không ngần ngại đưa ra một quyết định.

Bái người này làm tỷ tỷ.

Kinh Như Tuyết vui mừng khôn xiết bèn chấp thuận ngay.

Sáng mùa thu hôm ấy, trong trang viện Vấn Lạc Nhai, trước bàn thờ tổ tiên Kinh gia. Trương Vệ cùng Kinh Như Tuyết gập đầu ba cái rồi cùng nhau uống chung trà thay rượu làm lời thề nguyện xem nhau như tỷ muội.

Sau đó, cậu thông qua cánh cổng dịch chuyển mà đi khỏi.

Bên ngoài Ẩn Quỷ Cốc lực lượng hộ vệ quân Trương Gia Bảo đã tập hợp hơn một ngàn người. Theo lệnh Trương Bảo chuẩn bị xông vào khu rừng tìm kiếm thiếu chủ. Rất may mắn khi Trương Vệ từ trong rừng đi ra, trước khi họ tiến vào nên đã tránh được một cuộc đổ máu vô tội.