Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2537



Chương 2537

Nếu như không phải vì nể mặt Tần Vô Kỵ, Diệp Phi (Phàm) còn phải ra tay cảnh cáo cô ta, dám động vào mình lần nữa, anh sẽ đánh gãy nốt cái chân còn lại của cô ta.

“Quốc sĩ Diệp tha thứ cho cháu rồi, lại còn được cô Lý nói giúp, lần này coi như giải quyết xong rồi.”

Tần Vô Kỵ thu lại biểu cảm tức giận, nói: “Nếu như còn dám không tôn trọng với Quốc sĩ Diệp nữa, ông sẽ tự tay đánh gãy cái chân còn lại của cháu.”

Mặc dù Tần Mục Nguyệt tức giận bất bình, nhưng vẫn cúi đầu nói: “Cháu biết rồi.”

“Được rồi, Mục Nguyệt đừng rầu rĩ nữa, sai thì cũng là sai rồi.”

Nữ tu áo trắng nhẹ nhàng xoa đầu Tần Mục Nguyệt: “Sau này không được làm theo ý mình nữa, nên nghe lời của ông em.”

“Cái đồ không hữu dụng.”

Tần Vô Kỵ nói với cháu gái, sau đó lại nhiệt tình nói với Diệp Phi (Phàm): “Quốc sĩ Diệp, nào, tôi giới thiệu với cậu một chút.”

“Đây là cô Lý Hàn U của Từ Hàng Trai, cũng là chị của Mục Nguyệt, biết nó bị thương nên đến thăm nó.”

“Cô Lý, đây là Diệp Phi (Phàm), Quốc sĩ Diệp, đã đạt giải nhất của Hoa Đà, cũng là người thắng được đại công thần ở Huyết Y Môn.”

Ông ta giới thiệu Diệp Phi (Phàm) và nữ tu áo trắng với nhau.

Diệp Phi (Phàm) lịch sự đưa tay ra: “Chào cô Lý.”

Đồng thời trong lòng anh cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ người phụ nữ này là người của Từ Hàng Trai, chả trách khí chất không giống phụ nữ bình thường.

“Chào Quốc sĩ Diệp.”

Lý Hàn U vừa chạm vào tay Diệp Phi (Phàm) đã bỏ ra, trên mặt không hề nhiệt tình, dường như không thích Diệp Phi (Phàm) lắm.

Sau đó, cô ta quay đầu lại nhìn Tần Mục Nguyệt, đổi đề tài: “Mục Nguyệt, chị đã dùng ngân châm để kích thích tĩnh mạch ở vết thương của em, không chỉ khống chế được đau đớn của em ở mức độ cao nhất mà còn có thể kích thích lưu thông máu, khiến nó mau lành hơn.”

“Cô ta bổ sung thêm một câu với Tần Mục Nguyệt: “Em sẽ nhanh chóng đứng lên đi được thôi.”

Tần Mục Nguyệt thích điên lên: “Cảm ơn chị Lý.”

“Người mình mà, sao phải khách sáo như vậy chứ?”

“Ông Tần, Mục Nguyệt không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi hai ba tháng là không sao rồi.”

Sau đó nhìn Tần Vô Kỵ, giọng nói nhẹ nhàng: “Ngược lại sắc mặt của ông Tần nhìn rất không tốt, hơn nữa so với trước đây còn càng dễ tức giận hơn nhiều.”

Cô ta đưa tay ra bắt mạch cho Tần Vô Kỵ một lúc: “Xem ra cháu đoán đúng rồi, gan phổi của ông kém hơn lúc trước rất nhiều.”

Tần Vô Kỵ cười: “Tôi quả thật đã quá tức giận, khiến cô Lý chê cười rồi, có điều cô nói đùng, lần trước tôi đi bệnh viện kiểm tra, chức năng phổi thay đổi lúc đầu đã bị giảm sút.”

“Từ Hàng Trai biết căn bệnh này của ông Tần, cho nên lần này bảo cháu đến khám bệnh cho Tần Mục Nguyệt trước, sau đó cũng bảo cháu mang theo một con Thiên Sơn Tuyết Ngư đến đây.”

Lý Hàn U vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt: “Nó giải độc cho gan phổi rất tốt, hơn nữa còn chữa được bệnh mất ngủ của ông Tần nữa.”

“Vừa rồi cháu đã bảo nhà bếp mang đi đun rồi, lát nữa ông Tần uống lấy một bát, mấy ngày này sẽ an thần an tâm.”

Cô ta tự tin nói: “Có một chút bệnh vặt cũng cần phải tiêu trừ.”