Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2538



Chương 2538

Thiên Sơn Tuyết Ngư?

Diệp Phi (Phàm) nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, đây là một thứ đồ rất tốt đấy, còn tốt hơn Huyết Yên và nhân sân ngàn năm nữa, uống một bát, có thể bồi bổ thể chất con người.

Canh trị bách bệnh không phải là thổi phồng đâu, quả thật có rất nhiều hiệu quả, chỉ là thứ đồ này quá khó kiếm, cho nên Diệp Phi (Phàm) cũng chỉ nghe nói mà thôi, mà chưa từng tận mắt nhìn thấy.

Không ngờ ở Từ Hàng Trai lại có Thiên Sơn Tuyết Ngư này, còn có thể tùy ý tặng cho người khác, có thể thấy thật sự rất giàu có rồi.

Tần Vô Kỵ thở dài: “Cô Lý và Từ Hàng Trai có lòng rồi.”

Lý Hàn U cười: “Ông Tần có duyên với Từ Hàng Trai, sức khỏe của ông cũng là trách nghiệm của Từ Hàng Trai chúng cháu.”

“Cô Lý, canh xong rồi.”

Trong lúc nói chuyện, một người giúp việc bưng một nồi canh nhỏ xuất hiện trong sảnh lớn.

Tuyết Ngư nặng một cân rưỡi, được hầm kỹ đến nỗi không chỉ có dầu mà xương cũng rất mềm.

Ngay khi canh được đặt trước mặt mọi người, thơm nức mũi, ngon, trắng như tuyết, còn tỏa ra hơi lạnh.

Ngửi đến nỗi khiến ai cũng thèm ăn.

Một người giống như bác sĩ bước tới, sau khi kiểm tra cẩn thẩn, thì lại cẩn thận uống vài ngụm, không có gì kỳ lạ mới để cho Tần Vô Kỵ thưởng thức.

“Canh ngon như này mà để một người uống thì quá lãng phí rồi.”

Tần Vô Kỵ bảo người lấy thêm vài cái bát nữa, múc cho Diệp Phi (Phàm), Lý Hàn U và Tần Mục Nguyệt một người một bát nhỏ: “Mọi người cùng uống đi.”

“Một mình thưởng thức không bằng để mọi người thưởng thức cùng.”

Ông ta kiên quyết như vậy, Diệp Phi (Phàm) và Lý Hàn U chỉ đành tiếp nhận.

“Thơm quá.”

Không đợi Diệp Phi (Phàm) nói gì, Tần Mục Nguyệt đã cầm thìa uống một hớp, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy hào hứng: “Ngon quá.”

Diệp Phi (Phàm) múc lớp dầu trắng chuẩn bị uống, đột nhiên mũi anh hơi động, vẻ mặt đơ ra.

Anh giữ thìa trong tay Tần Vô Kỵ lại: “Không được uống.”

“Sao lại không được uống?”

Không đợi Tần Vô Kỵ nói gì, Tần Mục Nguyệt đã nhướng mày nói: “Có phải anh muốn uống nhiều hơn một chút không?”

“Canh này có vấn đề.”

Mũi Diệp Phi (Phàm) khẽ động: “Nên nói con cá này hơi kỳ lạ.”

“Quốc sĩ Diệp, anh có ý gì vậy?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Hàn U chìm xuống, đôi mắt trở lên hung dữ hơn: “Thiên Sơn Tuyết Ngư này là một đồ cực phẩm, ngàn lượng vàng cũng khó mà mua được một con.”

“Hơn nữa cũng không phải lần đầu tiên ông Tần uống, mỗi lần uống xong tinh thần đều sảng khoái, có thể có gì kỳ lạ chứ?”

“Hay là anh lo lắng sau khi ông Tần uống xong canh này, cơ thể được bồi bổ, không anh khám bệnh nữa sẽ chặn mất con đường tiền tài của anh?”

Giọng điệu của cô ta rất không tốt, vừa nãy Diệp Phi (Phàm) không nể mặt Tần Mục Nguyệt, cô ta đã có chút tức giận rồi, bây giờ lại nói Thiên Sơn Tuyết Ngư có vấn đề, cô ta không thể kiềm chế được tức giận nữa.