Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2551



Chương 2551

Lần này, nhà họ Kim đã đứng trong hàng tam giác đỉnh cao, cô ta vương giả quay về, lập tức muốn cho Diệp Phi (Phàm) biết, sau khi vứt bỏ Diệp Phi (Phàm), mẹ con cô ta còn sống tốt hơn, giàu có hơn cả lúc trước.

Cô ta còn mong rằng Diệp Phi (Phàm) sẽ quỳ dưới váy mình.

“Diệp Phi (Phàm).”

“Hội trưởng Diệp.”

“Em Diệp.”

Diệp Phi (Phàm) xuất hiện khiến ba người Tống Vạn kinh ngạc không thôi, rối rít đứng dậy nhiệt tình nghênh đón.

Hàn Nguyệt lại tung tăng nhào tới: “Chết tiệt, sao bây giờ mới đến? Tôi bị người ta khi dễ sắp chết rồi.”

Cảm nhận được mùi thơm nóng bỏng cùng sự mềm mại của Hàn Nguyệt, thiếu chút nữa Diệp Phi (Phàm) đã đẩy cô ta ra phía sau.

Sau đó, anh xụ mặt né tránh khỏi người Hàn Nguyệt: “Yên tâm, họ sẽ không thể khi dễ cô.”

“Cô đừng nói lời như thế.”

Nhìn thấy Diệp Phi (Phàm) tiến vào cướp mất vị trí nổi bật, Hàn Nguyệt lại càng gần Diệp Phi (Phàm) hơn, vẻ mặt của Kim Đồ Cường lập tức trầm xuống: “Nhà họ Kim chúng tôi muốn bắt nạt ai thì bắt nạt đấy.”

“Chỉ với anh thì không thể giải quyết vấn đề của hai nhà Hàn và Tống.”

Anh ta nhìn chằm chằm vào Diệp Phi (Phàm) cố chấp nói: “Anh càng không thể làm gì Kim Đồ Cường tôi.”

Nhà họ Kim có súng, có pháo, có máy bay, có xe tăng, còn có ba trăm con tin của hai nhà Tống Hàn, còn một đống đất hỗn loạn, Diệp Phi (Phàm) lấy cái gì đến quản lý anh ta?

“Hắc La Sát là tôi phế, Sí Thiên Sử là tôi giết, ngón tay của Kim Văn cũng là tôi cắt.”

Diệp Phi (Phàm) xoay người đối mặt với khuôn mặt cuồng vọng tự đại của Kim Đồ Cường, không chút khách khí vỗ gò má anh ta: “Anh nói xem, tôi có làm gì anh được không?”

“Khốn kiếp.” Gò má bị Diệp Phi (Phàm) đánh bốp bốp vang dội, Kim Đồ Cường tức giận lùi về phía sau hai bước, đang sắp nổi điên nhưng đột nhiên kịp phản ứng lại.

Ánh mắt anh ta trầm xuống, chăm chú nhìn về phía Diệp Phi (Phàm) rồi nói: “Anh là Diệp Phi (Phàm)? Là người ngang ngược ở Victoria còn làm bị thương cậu chủ nhà họ Kim?”

ừa dứt lời, mười mấy thị vệ tinh nhuệ của Kim thị cũng nổi lên lửa giận, nhìn Diệp Phi (Phàm) bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.

Đám người Hàn Nguyệt cũng nắm chặt vũ khí trong tay.

“Không ngờ một tay sai như anh cũng biết đó.”

Diệp Phi (Phàm) cười nhạt: “Xem ra Kim Văn đối với tôi cũng không phải gọi là hận thấu xương, nếu không sao lại nói cho anh biết sự tồn tại của tôi?”

“Cậu chủ Kim đương nhiên là nhớ anh.”

“Mỗi lần ăn cơm, anh ấy đều quát hỏi những sỉ nhục ở Victoria, mỗi một lần giết người, anh ấy sẽ đeo mặt nạ mày lên mặt đối phương rồi mới nổ súng.”

Kim Đồ Cường nghiến răng nghiến lợi: “Cậu chủ Kim nói, nửa đời sau của anh ấy, trừ việc trợ giúp gia tộc thống nhất ngoài khu tam giác thì chính là tìm mọi cách để giết mày.”

Anh ta không hề che giấu địch ý của nhà họ Kim đối với Diệp Phi (Phàm).

“Kẻ ngu xuẩn kia hận tôi đến thế, sao không đi tìm tôi hoặc phái người giết tôi.”