Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2552



Chương 2552

Diệp Phi (Phàm) cười lạnh một tiếng: “Đi tìm hai nhà Tống Hàn gây sự làm gì?”

“Nhục mạ cậu chủ Kim sao? Chết đi.”

Nghe Diệp Phi (Phàm) cười nhạo Kim Văn, Kim Đồ Cường vô cùng giận dữ, giơ nắm tay đánh vào đầu Diệp Phi (Phàm).

Hàn Nguyệt theo bản năng hô lên: “Diệp Phi (Phàm) cẩn thận.”

“Bốp.” Diệp Phi (Phàm) không nói hai lời, cả người chấn động, khí huyết dâng trào, đạp Kim Đồ Cường một phát.

Vừa nhanh vừa mạnh.

Kim Đồ Cường lập tức biến sắc, hai tay duỗi ra chặn cú đạp của Diệp Phi (Phàm).

“Ầm.” Một tiếng vang thật lớn vang lên, sức nặng của một bước chân này không thể đo lường được.

Khớp xương Kim Đồ Cường bị trật, còn bị đẩy cho ngã mười mấy thước, đập vào vách tường đại sảnh.

Nền gạch sứ răng rắc mấy tiếng rồi vỡ thành hình mạng nhện.

Trong lòng anh ta hoảng hốt.

Anh ta cố gắng vùng vẫy muốn đứng dậy, cuối cùng lại uỳnh một tiếng quỳ xuống đất.

Khóe miệng có đầy máu tươi chảy xuống.

Trời ơi. Đây là tốc độ kinh người đến nhường nào? Đây là sức mạnh to lớn đến nhường nào?

Mười mấy người nhà họ Kim cũng trợn mắt hốc mồm nhìn cảnh này, Trần Thần Hi lại há to miệng, suýt chút nữa hét đến chói tai.

Phải biết rằng Kim Đồ Cường dù chỉ là một con chó, nhưng cũng là thủ lĩnh “Huyết thứ doanh”, lãnh đạo 2000 người, sự can đảm và thân thủ đều là tu luyện từ biển máu.

Nhưng không thể ngờ rằng một nhân vật mạnh mẽ như thế đến một đạp của Diệp Phi (Phàm) cũng không đỡ nổi.

Điều này khiến cho bọn người Trần Thần Hi không thể nào tin được.

Có điều cảnh máu me dầm dề đã bày trước mắt, đừng nói đến đánh thêm trận nữa, hiện tại Kim Đồ Cường muốn đứng dậy cũng khó khăn.

Diệp Phi (Phàm) vỗ ống quần hừ lạnh: “Thân thủ thế này mà muốn ra tay với tôi à?”

Anh nhìn thiên hạ bằng nụ cười cùng nửa con mắt, ánh mắt giống đao như thế nhất thời khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Kim Đồ Cường được người khác đỡ ngồi trở lại ghế, tay ôm bụng vừa đau đớn vừa khiếp sợ nhìn Diệp Phi (Phàm).

Đồng thời, anh ta vẫy tay ngăn mười mấy tên thuộc hạ đang sắp tiến lên.

Kim Đồ Cường là người quyết định ở “Huyết thứ doanh”, trong tay nắm mạng hàng ngàn người, có thể nói là chiến sĩ lớn lên từ núi thây biển máu.

Cũng bởi vì anh ta có kinh nghiệm thực chiến phong phú, nên anh ta biết sự chênh lệch giữa mình và Diệp Phi (Phàm), cũng hiểu rõ kết quả bi thảm rằng sẽ chết.

Toàn quân đều chết hết.

“Trở về nói với Kim Văn, nội trong ba ngày thả người.”

Diệp Phi (Phàm) chậm rãi đến trước mặt Kim Đồ Cường: “Nếu không tôi sẽ đến khu tam giác giết anh ta.”

Mười mấy người tinh nhuệ của nhà họ Kim tức giận không thôi, rối rít rút ra vũ khí rồi gầm to: “Thằng nhóc con, tự tìm cái chết à?”

Thấy bọn họ nổi giận, Hàn Nguyệt rối rít phản ứng, mấy chục cây súng chĩa về phía bọn người Kim Đồ Cường.