Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2553



Chương 2553

Lại lần nữa trong phòng khách có cảnh giương cung bạt kiếm.

“Đừng có chơi dao nghịch súng trước mặt tôi.”

Diệp Phi (Phàm) giơ tay trái bắn ra một chùm ngân châm. Mười mấy tên vệ sĩ tinh nhuệ của nhà họ Kim thấy cả người đau đớn, vũ khí trong tay cũng không cầm được.

“Xem ra cậu chủ Kim và tao đánh giá thấp mày rồi.”

Thấy cảnh này, khóe miệng Kim Đồ Cường mấp máy, sau đó nặn ra một nụ cười: “Thần Châu quả nhiên là nơi đầm rồng hang hổ.”

“Bốp.” Diệp Phi (Phàm) bước lên, tát một tát vào mặt Kim Đồ Cường, âm thanh vang lên giòn giã.

“Bớt nói nhảm đi, nhớ về nói với Kim Văn, ba ngày sau thả người, nghe rõ chưa?”

Diệp Phi (Phàm) trả lại toàn bộ sự kiêu ngạo phách lối của Kim Đồ Cường.

Kim Đồ Cường đột nhiên hiện thêm năm dấu tay trên mặt, vết máu trên khóe miệng càng thêm sặc sỡ, nhưng anh ta không có khả năng phản kháng.

“Đủ rồi, Diệp Phi (Phàm).”

Trần Thần Hi đập vỡ tách trà, không chịu nổi nữa, cô ta đứng dậy hét lên: “Anh có biết mình đang làm gì không?”

“Anh đang giết hai nhà Hàn Tống, hại chết ba trăm người.”

“Nhà họ Kim hiện tại đã không còn giống như khi xưa, Kim Văn bây giờ cũng không còn là cậu chủ Kim từng bị anh làm nhục nữa.”

“Nhà họ Kim đang ở đỉnh cao, có súng có pháo có máy bay, mười mấy quốc gia quanh đây đều phải nể ba phần, một bác sĩ nhỏ bé của Vũ Minh lấy tư cách gì ầm ĩ?”

“Đừng có nói anh biết đến Lôi Thiên Tuyệt, Trịnh Tuấn Khanh, Viên Huy Hoàng, bọn họ ở biên giới có địa vị, nhưng ở khu tam giác thì chẳng là gì cả.”

“Quyền cước của anh có mạnh đến cỡ nào cũng có đấu lại xe tăng không?”

“Giao thiệp của anh rộng hơn nữa cũng so được với ba mươi nghìn khẩu súng không?”

“Anh chỉ là kẻ ếch ngồi đáy giếng như thế, ở đáy giếng ra vẻ này nọ, uy hiếp sứ giả nhà họ Kim, có ý nghĩa gì sao?”

“Trước kia tôi còn luyến tiếc phải rời xa anh, nhưng hiện tại xem ra là một lựa chọn cực kỳ đúng đắn. Không còn quan hệ gì với loại người không xem ai ra gì như anh.” Cô ta một hơi mang hết tức giận trút ra.

Lần này cô ta vương giả trở về, là muốn Diệp Phi (Phàm) hạ giọng làm cháu trai mình, muốn Diệp Phi (Phàm) quỳ dưới váy mình van xin, không ngờ Diệp Phi (Phàm) lại mạnh mẽ như thế.

Diệp Phi (Phàm) không đi tìm cô ta xin tha thứ, ngược lại còn đi tàn sát nhà họ Kim, điều này khiến Trần Thần Hi không thể nào chấp nhận được.

Diệp Phi (Phàm) nghe xong nhìn Trần Thần Hi: “Cô Trần nghĩ rằng tôi nên xem lại vị trí của mình để xem khoảng cách giữa tôi và Kim Văn sao?”

“Chênh lệch rõ ràng như thế mà còn cần phải nói sao?”

Trần Thần Hi nâng khuôn mặt thanh tú lên: “Dù có thừa nhận hay không, anh Kim bây giờ so với anh quý giá hơn. Những gì anh ta có bây giờ, anh mười đời cũng không lấy được.”

“Anh vẫn còn ba trăm người bị giam giữ, anh cứng rắn đối chọi vậy có ích gì?

Có thể giải quyết vấn đề sao?”

Cô ta khinh bỉ nhìn Diệp Phi (Phàm): “Diệp Phi (Phàm), trưởng thành hơn chút đi có được không?”