Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2554



Chương 2554

“Cô Trần vẫn như trước, hết lần này đến lần khác bị mù.”

Diệp Phi (Phàm) tiến lên một bước, ngửi được mùi hương Chanel từ Trần Thần Hi: “Vương giả dù sao vẫn là vương giả, phế vật dù có bọc bằng thứ quý giá thì cũng là phế vật.”

Anh nhìn Trần Thần Hi, nhẹ nhàng nói: “Chỉ một cuộc điện thoại của tôi, Kim Văn sẽ phải quỳ mà thả người.”

“Diệp Phi (Phàm), đừng lừa gạt chính mình.”

Trần Thần Hi chế nhạo: “Anh gọi một cuộc khiến cậu chủ Kim thả người, tôi liền quỳ xuống gọi anh là “Ông nội”.”

“Đinh.”

Diệp Phi (Phàm) không nói nhảm, cầm lấy điện thoại gọi đi: “Ông Tần, phiền ông một chuyện.”

“Ha ha ha, cậu quả thật ngu dốt.”

Kim Đồ Cường vốn dĩ đang khiếp sợ thân thủ mạnh mẽ của Diệp Phi (Phàm), bây giờ nghe Diệp Phi (Phàm) nói muốn gọi một cú điện thoại bảo Kim Văn thả người, bọn họ đều không nhịn được mà cười lớn.

Đôi mắt khi nhìn Diệp Phi (Phàm) chứa đầy khinh thường cùng mỉa mai.

Theo như lời của Trần Hi, Diệp Phi (Phàm) thân thủ lợi hại nhưng dù tay có vươn dài đến đâu cũng không có khả năng kiểm soát cả khu tam giác vàng.

Tam giác vàng được mệnh danh là khối u ác tính của thế giới, mấy quốc gia lân cận nó cũng không thể làm gì được, Diệp Phi (Phàm) lấy quyền gì mà can thiệp vào chuyện của gia tộc nhà họ Kim?

“Làm bộ làm tịch.”

Trần Thần Hi cũng thoát khỏi sự tức giận, trên mặt nhiều thêm một tia đùa cợt.

Cô ta không hề cảm thấy Diệp Phi (Phàm) có bản lĩnh này, nếu vậy ầm ĩ lúc này chẳng qua là ngoài mặt đóng kịch khiến cho bản thân có vẻ cố gắng hết sức trước mặt hai nhà Hàn, Tống.

Hàn Nguyệt cũng cau mày, độ khó của việc thả người ngang với leo lên trời, nhưng đối với lòng tin của Diệp Phi (Phàm), cô ta có chút hy vọng.

“Ông chủ” này của cô ta luôn khiến cô ta kinh ngạc, không chừng lần này thật sự có thể tạo ra kỳ tích.

“Thế nào rồi? Gọi xong chưa?”

Chờ Diệp Phi (Phàm) nhận điện thoại xong quay lại, Trần Thần Hi đã hết tức giận, nhìn Diệp Phi (Phàm) như một thằng hề: “Nhà họ Kim khi nào thì thả người?”

“Chờ một lát nữa? Hay là ngày mai? Hay là mười ngày nửa tháng?”

“Diệp Phi (Phàm), anh chớ có khoe khoang. Một ngày mười mạng người, một mình anh tự cho là đúng thì có thể chôn vùi không ít tính mạng.”

Cô ta nhẹ nhàng đi trên đôi giày cao gót, chậm rãi đến trước mặt Diệp Phi (Phàm), tức giận nói: “Tôi đợi để kêu anh một tiếng ‘ông nội’, đừng khiến tôi thất vọng.”

Ở khoảng cách này, giọng nói đó dịu dàng tựa như hai người không hề thù địch nhau, khiến mọi người nghĩ rằng Diệp Phi (Phàm) và Trần Thần Hi đều thân quen từ lâu.

Diệp Phi (Phàm) không tránh né, cũng ở sát người cô nhẹ giọng nói: “Cô và Tích Mặc có thể không cam lòng, cũng có thể hận tôi nhưng ngàn vạn lần đừng để tôi phát hiện ra có vết tích của các người đằng sau chuyện này.”

Anh đưa tay cầm lấy vài sợi tóc xanh trên mặt cô ta: “Nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không niệm tình cũ với các người đâu.”

Từ giữa những ngón tay, vài cọng tóc xanh nát bét, từ từ phiêu tán.

“Đúng là sỉ nhục.”