Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2416



Chương 2416:

 

“Cậu Chấn, cô Uyển và cô Lâm tới muốn gặp cậu!”, đúng lúc này, một người giúp việc trong nhà họ Lý đi tới báo tin.

 

Dương Chấn do dự một chốc mới mở miệng nói: “Cho họ vào đi!”

 

Ban đầu anh định ra gặp nhưng dù sao cũng đang bị thương nặng, toàn thân đều là vết máu, quả thực trông vô cùng thê thảm.

 

Dương Chấn không muốn làm Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm lo lắng, thế nhưng bây giờ mình đã thành ra như vậy rồi, chỉ có thể nhờ Phùng Tiểu Uyển chữa trị thôi Nhìn anh thì có vẻ rất thảm nhưng thực chất những vết thương bên ngoài không tính là gì, nghiêm trọng hơn phải nói đến nội thương. Do cưỡng chế tiến vào trạng thái cuồng hóa nên đã tạo ra thương thế cực lớn cho lục phủ ngũ tạng, tốc độ hồi phục vô cùng chậm.

 

Dựa theo tốc độ tự chữa lành của cơ thể thì sợ là một năm sau Dương Chấn cũng chưa chắc có thể khôi phục được.

 

Phút chốc Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm đã đi tới phòng của Dương Chấn, trong ngực Ngải Lâm còn ôm Mã Tĩnh An – con trai của cô ấy.

 

Hai cô gái vừa nhìn thấy toàn thân Dương Chấn đều là vết thương thì sợ tới mức ngây người.

 

“Anh Chấn, làm sao vậy? Sao anh lại bị thương nặng như vậy?”

 

Phùng Tiểu Uyển trông thấy bộ dạng của Dương Chấn, không nén được òa khóc.

 

Hai mắt Ngải Lâm cũng đỏ bừng, nói: “Chúng tôi thật vô dụng, chuyện gì cũng đặt hết lên vai một mình cậu”.

 

Dương Chấn vội vàng nói: “Chị Lâm, chị đừng nói như vậy”.

 

Dứt lời anh lại nhìn Phùng Tiểu Uyển, an ủi: “Tiểu Uyển, em đừng lo lắng. Thân thể của anh thế nào anh là người rõ nhất, chút thương tích này không tính là gì đâu”.

 

Phùng Tiểu Uyển không để ý đến lời giải thích của Dương Chấn mà đặt tay mình lên cổ tay của anh để bắt mạch, một phút sau mới rút tay về.

 

“Tiểu Uyển, vết thương của cậu ấy thế nào rồi?”, Ngải Lâm sốt sẵng hỏi.

 

Đôi mắt Phùng Tiểu Uyển ửng đỏ, nức nở nói: “Bị thương nặng lắm, nếu tố chất cơ thể của anh ấy không cao thì những vết thương ấy đã lấy mạng anh ấy rồi”.

 

“Nghiêm trọng như vậy sao?”, Ngải Lâm thân thờ hỏi.

 

Dương Chấn vừa cười vừa nói: “Tiểu Uyển à, em đừng hù dọa chị Lâm chứ. Mặc dù thương thế của anh cũng nghiêm trọng nhưng chưa đến nỗi không có cách nào để chữa trị mà. Với y thuật của em thì hẳn rất dễ chữa cho anh chứ?”

 

Nghe anh nói, Ngải Lâm mong đợi nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển.

 

Phùng Tiểu Uyển lại lắc đầu, nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Anh Chấn, không phải em nói quá đâu nhưng vết thương của anh vô cùng nghiêm trọng, em chưa bao giờ thấy người nào bị thương nặng tới vậy”.

 

“Những vết thương bên ngoài của anh đều dễ xử lý, không phải chuyện gì lớn nhưng lục phủ ngũ tạng của anh đều có dấu hiệu suy kiệt.

 

Thương thế của anh mà nghiêm trọng hơn thì em Sợ tất cả cơ quan chức năng đều sẽ bị hủy hoại đấy”.

 

“Em chỉ có thể dùng hết khả năng để trị liệu thôi, nhưng cho dù có thể chữa khỏi thì cũng vẫn gây ảnh hưởng tới võ công của anh”.

 

Nghe thấy lời nói của cô ta, sắc mặt Dương Chấn có chút tái nhợt.

 

Anh vốn cho rằng cho dù không tiếp nhận trị liệu thì nhiều nhất một năm cũng có thể phục hồi, thế nhưng Phùng Tiểu Uyển lại nói đến bản thân cô ta cũng không chắc có thể chữa khỏi được cho anh.

 

“Tiểu Uyển, vậy phải làm sao bây giờ?”, Ngải Lâm trở nên lo lắng.

 

Bản thân cô ấy cũng là một chuyên gia trong lĩnh vực y học, có thể không giỏi bằng Phùng Tiểu Uyển nhưng vẫn biết cơ quan nội tạng mà suy kiệt sẽ gây hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.

 

Nếu như chỉ là một bộ phận nào đó có dấu hiệu rối loạn chức năng thì cũng không sao, nhưng bây giờ gần như toàn bộ lục phủ ngũ tạng của Dương Chấn đều bắt đầu suy kiệt.