Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2417



Chương 2417:

 

Đây chẳng phải có nghĩa rằng tất cả cơ quan nội tạng của anh có thể bị hủy hoại bất cứ lúc nào hay sao?

 

Dương Chấn nặng nề hỏi: “Tiểu Uyển, em cứ yên tâm điều trị cho anh đi, anh nhất định sẽ không sao đâu”.

 

Thế nhưng anh vừa dứt lời đã cảm giác lồng ngực co thắt dữ dội, hô hấp cũng vô cùng khó khăn.

 

Giờ phút này, Dương Chấn có cảm giác mình như sắp ngừng thở vậy, quần áo trên thân tựa như đều bó chặt lại.

 

“Anh Chấn! Anh Chấn!”

 

Phùng Tiểu Uyển nhận ra Dương Chấn đã có triệu chứng của bệnh, sắc mặt lập tức thay đổi, bật khóc kêu gào rồi luống cuống bắt đầu cấp cứu cho anh.

 

Ngải Lâm cũng vô cùng hoảng hốt, đặt Tĩnh An đặt trên ghế sofa bên cạnh rồi nói nhanh: “Tiểu Uyển, để chị giúp em. Chị có thể làm cái gì thì em cứ nói đi!”

 

Dương Chấn cảm giác mình vừa trải qua một giấc mộng dài, không biết qua bao lâu mới †ừ từ mở mắt ra, tất cả những chuyện trước kia đều như đã quên hết.

 

“Anh Chấn, anh tỉnh rồi!”

 

Anh vừa mở mắt thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

 

“Dương Chấn, cậu có nghe thấy tôi nói không?”, giọng Ngải Lâm cũng vang lên ngay sau đó.

 

Dương Chấn chỉ cảm thấy mình không còn chút sức lực nào, toàn thân như một cái xác khô, nhẹ bằng và vô cùng khát nước. Anh mở miệng nói: “Nước!”

 

Nghe được lời nói của Dương Chấn, rốt cuộc Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Phùng Tiểu Uyển nhanh chóng mang một cốc nước ấm đến.

 

Chẳng mấy chốc Dương Chấn đã uống hết một cốc nước lớn, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

 

“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”, anh hỏi.

 

Mắt Phùng Tiểu Uyển đỏ ửng, đáp: “Đã ba ngày rồi, Anh Chấn, anh dọa chúng em sợ muốn chết rồi”.

 

Trông làn da của Phùng Tiểu Uyển lúc này rất tái nhợt, vừa nhìn đã biết gần kiệt sức. Hai mắt cô †a sưng đỏ lên, chứng tỏ đã khóc không ngừng nghỉ.

 

Hai mắt Ngải Lâm cũng đỏ au, Dương Chấn hôn mê ba ngày ba đêm, hai người cũng ở đây trông anh ba ngày ba đêm.

 

Nhìn thấy Dương Chấn có thể tỉnh lại, bọn họ đột nhiên cảm thấy muốn khóc.

 

“Mấy ngày nay hai người đã vất vả rồi!”, Dương Chấn nở nụ cười tỏa nắng.

 

Hai mắt Phùng Tiểu Uyển đỏ hoe, lắc đâu nghẹn ngào nói: “Anh Chấn, em xin lỗi, em không thể chữa khỏi cho anh”.

 

Dương Chấn sững sờ một lúc như đột nhiên không hiểu ý trong lời nói của cô ta.

 

Anh nghỉ hoặc nhìn về phía Ngải Lâm, hai mắt cô ấy cũng đỏ hoe, từng giọt nước mắt lặng lẽ chảy trên khuôn mặt.

 

“Không phải anh đã tỉnh lại rồi sao? Không bao lâu nữa nhất định có thể hoàn toàn bình phục. Đừng quá lo lắng, anh thực sự không sao”, Dương Chấn cười nói.

 

Tuy nhiên, hai cô gái vấn không đáp lời mà chỉ lặng lẽ khóc.

 

Điều này làm cho Dương Chấn vô cùng sốt ruột, chẳng lẽ Phùng Tiểu Uyển thật sự không thể chữa lành vết thương của anh sao?

 

Hay nói cách khác, thời gian còn lại của anh cũng không còn nhiều nữa?

 

“Chị Lâm, Tiểu Uyển đừng khóc nữa, rốt cuộc là sao? Không thể chữa lành vết thương cho em sao?”, Dương Chấn hỏi.