Chu Dương cũng không có ý định nói chuyện phiếm với Trương Thái Viêm.
Anh tới Trương gia đã ba ngày, sau khi biết được những chuyện xảy ra ở Trương gia trong khoảng thời gian gần đây, trong lòng Chu Dương đã hiểu ra không ít điều.
So với việc anh vòng vo nói chuyện phiếm với Trương lão gia một phen, thì việc nói thẳng vào vấn đề chính sẽ đem lại hiệu quả tốt hơn.
Hơn nữa, mặc dù tình trạng sức khỏe của Trương lão gia bây giờ không tệ, nhưng Chu Dương căn bản không biết chắc chắn tình hình cụ thể bên trong.
Ngộ nhỡ, Trương lão gia đang cố giả vờ khỏe mạnh, thời gian trò chuyện hàn huyên lâu như vậy, lát nữa còn phải thảo luận bàn bạc vài vấn đề, sợ rằng gánh nặng về vấn đề sức khỏe của ông ta sẽ hết sức nặng nề.
Những việc gây tổn hại đến sức khỏe của Trương lão gia, tất nhiên Chu Dương không muốn làm.
“Ừ, suy nghĩ xong cả rồi.”
Sắc mặt Trương Thái Viêm tốt hơn nhiều.
Ba ngày trước, trêи mặt Trương lão gia hơi tái nhợt và mệt mỏi.
Nhưng bây giờ, không còn vẻ nhợt nhạt nữa, khuôn mặt đã hồng hào có khí huyết lưu thông.
Còn về vẻ mệt mỏi, có thể mấy ngày nay nghỉ ngơi tương đối tốt, nên trông Trương lão gia tinh thần phấn chấn, không hề thấy dáng vẻ mệt mỏi.
Chu Dương thầm thán phục, mặc dù không biết cách làm cụ thể của Trương lão gia, nhưng chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, đã có thể khiến sức khỏe hồi phục thành bộ dạng như lúc này, e rằng người bình thường không thể làm được.
Cho dù là uống một số loại thuốc cũng chưa chắc có được hiệu quả như vậy.
Trong nháy mắt, trong đầu Chu Dương đột nhiên hiện lên hình ảnh ông cụ hôm trước ở bên cạnh Trương lão gia.
Mà lần này, ông ta không hề xuất hiện.
Có lẽ, cũng chỉ có võ giả kia, mới có thể có phương pháp đặc biệt, khiến Trương lão gia nhanh chóng hồi phục lại trạng thái bây giờ.
“Hi hi, không biết Trương lão gia tử quyết định thế nào, tôi biết trước mắt, ngành truyền thông của Trương gia, có thể nói là chiếm hơn một nửa ngành truyền thông của cả tỉnh Tương Tây, hiểu rõ mọi thứ, gần như có thể nắm thế độc quyền toàn bộ ngành truyền thông ở đây.”
Chu Dương thản nhiên cười nói.
Đối với sức mạnh và lực lượng ngành truyền thông của Trương gia ở Tương Tây, Chu Dương cũng đã từng điều tra rất nhiều nguồn tin tức, có thể nói anh hiểu rất rõ.
Bằng không, anh cũng sẽ không đường đột đưa Tôn Việt đến Trương gia, vừa nói chuyện đã nhắc đến việc hợp tác với ngành tuyền thông của Trương gia.
Nếu Chu Dương không hiểu rõ, khẳng định sẽ luống cuống không biết xử lí thế nào.
Mặc dù không đến nổi Trương gia nói gì thì anh tin cái đó, nhưng khó tránh khỏi việc mất đi quyền chủ động khi thương lượng thảo luận.
Điều này không chỉ Chu Dương, mà Tôn Việt cũng không muốn nhìn thấy.
“Tuy nhiên, ngành truyền thông của Trương gia vẫn có nhược điểm.”
Chu Dương đưa ra ba ngón tay, hết sức tự tin nói.
Đôi mắt Trương Thái Viêm ngay lập tức nheo lại.
Chu Dương nói ra những lời này, sau đó lại giơ lên ba ngón tay.
Hàm ý trong đó rất dễ thấy rõ.
Đó chính là mặc dù ngành truyền thông của Trương gia chiếm hơn phân nửa thị trường ngành truyền thông Tương Tây song vẫn còn ba nhược điểm.
Chu Dương dám chỉ thẳng ra ba điểm này như vậy, đồng nghĩa là trong mắt Chu Dương việc ba nhược điểm này có thể sẽ gây ra ảnh hưởng to lớn cho toàn bộ sản nghiệp ngành truyền thông của Trương gia.
Thậm chí, trong đầu Trương Thái Viêm thầm nghĩ, Chu Dương có thể lợi dụng việc chỉ ra ba nhược điểm này để quay đầu đối phó với Trương gia, hơn nữa, Trương gia căn bản không có cách nào để đánh trả.
Dẫu sao, không chú ý đến việc nhỏ ắt sẽ xảy ra tai họa lớn, bất kỳ một khuyết điểm nhỏ không thể tra ra được, đều sẽ gây ra tai họa và ảnh hưởng không thể xóa nhòa đối với toàn bộ sản nghiệp.
Giống như bây giờ, ngành truyền thông của Trương gia ở Tương Tây tuy được xem là độc quyền, nhưng cũng không ít các công ty truyền thông khác cũng có thực lực không thua kém Trương gia là bao.
Huống hồ, bọn họ còn có khả năng hợp tác với nhau.
Nếu quả thật như vậy, quyền phát biểu của Trương gia trong ngành truyền thông sẽ bị giảm đi không ít.
Đây chỉ là một khả năng mà Trương Thái Viêm vừa nghĩ tới.
Điều này có thể gây ra sự ảnh hưởng lớn không thể khôi phục nổi đối với sản nghiệp ngành truyền thông của Trương gia.
Càng không cần phải nói, Chu Dương đã chỉ thẳng ra ba nhược điểm trong ngành truyền thông của Trương gia.
Có điều, Trương Thái Viêm vẫn muốn lắng nghe Chu Dương phân tích, xem thử sản nghiệp ngành truyền thông của Trương gia rốt cuộc tồn tại ba vấn đề gì.
“Trái lại tôi muốn nghe nhận định của cậu, cứ nói đi đừng ngại, nói không chừng, có thể thuyết phục được tôi, ha ha.”
Trương Thái Viêm cười châm biếm.
Còn Chu Dương nhìn thấy thần sắc của Trương lão gia, cũng biết, có thể ông ta đã sớm hiểu rõ những vấn đề tồn tại trong sản nghiệp ngành truyền thông của Trương gia, tuy nhiên có thể vì nguyên nhân nào đó mà chưa giải quyết nó.
Có điều, Chu Dương cũng không lo lắng Trương lão gia sẽ phủ nhận những gì mình nói.
Suy cho cùng, chỉ cần là người bình thường, một người có hiểu biết về ngành truyền thông, khi nghe anh nói như vậy nhất định đều sẽ nhận ra.
“Thật ra những vấn đề này e rằng Trương lão gia đã sớm biết rồi, chẳng qua là, tôi không biết nguyên nhân vì sao ông lại không ra lệnh giải quyết chuyện này, vì thế mới tạo thành kết cục bị ảnh hưởng lớn không thể xóa bỏ như bây giờ.”
Chu Dương ngồi xuống, gương mặt tươi cười nhìn Trương Thái Viêm, giọng điệu hết sức bình tĩnh, tự tin.
Giống như chuyện tiếp theo mà anh nói ra không liên quan đến anh, anh chỉ là người ngoài quan sát và trình bày một cách khả quan về sự thật này.
“Đầu tiên, tổng số lượng ngành truyền thông của Tương Tây không lớn, ít nhất thì không lớn mạnh bằng ngành truyền thông ở Đông Hải, đây là vấn đề thứ nhất, cũng là trọng yếu ảnh hưởng lớn nhất.”
Chu Dương thản nhiên nói.
Lần này, hàng lông mày của Trương Thái Viêm khẽ cau lại, hiển nhiên hơi bất ngờ về quan điểm Chu Dương vừa đưa ra.
Ông ta còn tưởng rằng Chu Dương sẽ chỉ ra một vài vấn đề liên quan đến cách bố trí sắp xếp trong ngành truyền thông Trương gia, hoặc những vấn đề có khả năng xuất hiện thường ngày trong khâu tổ chức kinh doanh.
Nhưng Trương Thái Viêm không ngờ rằng, Chu Dương lại có quan điểm hoàn toàn mới, điều đầu tiên nhắc đến lại là tổng số lượng ngành truyền thông của tỉnh Tương Tây.
Lần này, đã nhận định toàn bộ quan điểm chủ yếu.
Thực lực của ngành truyền thông ở Tương Tây không đủ, đây là điều kiện đầu tiên.
Mà vấn đề điều kiện đầu tiên này dẫn đến chính là tổng số lượng không lớn và thị trường không hề rộng.
Tương Tây có diện tích lớn hơn mấy chục lần so với Đông Hải, dân số cũng nhiều hơn gấp mấy lần, nhưng quy mô thị trường ngành truyền thông ở đây lại chưa bằng một nửa ở Đông Hải.
Chu Dương không chút do dự, trực tiếp vạch rõ ra vấn đề này.
“Hơn nữa, thị trường không thể so sánh với Đông Hải chỉ là một phương diện, toàn bộ bố cục hoạch định và vận hành mở rộng, hoàn toàn không thể theo kịp Đông Hải.”
“Có thể nói, nếu nhìn tổng thể toàn diện, từ trêи cao xuống thì ngành truyền thông của Tương Tây và Đông Hải không phải xếp thứ tự cách nhau một tầng trêи dưới.”
“Tiêu chuẩn và quy mô của ngành truyền thông ở Đông Hải là đỉnh cao, còn tỉnh Tương Tây, cùng lắm chỉ là sự tồn tại mới mẻ.”
“Đây là sự chênh lệch giữa hệ thống và hoạt động của hai bên, mà điểm này, chỉ dựa vào Trương gia, hoặc các công ty truyền thông khác tự cải thiện và thay đổi, gần như là không thể được.”
Chu Dương tự tin nói, nhìn vào đôi mắt của Trương Thái Viêm, muốn nhìn ra điều gì đó từ trong đôi mắt này.
Tuy nhiên Chu Dương đã thất vọng, Trương lão gia giống như một chiếc giếng cổ không chút gợn sóng, không mảy may xao động, cũng không có chút thay đổi nào.
Ông ta chỉ khẽ gật đầu, giống như chương trình cài đặt tự động, bất kể Chu Dương nói gì, ông ta cũng chỉ thể hiện một động tác như vậy.