Thấy Trương Thái Viêm im lặng không nói gì, Chu Dương cũng không hề nôn nóng.
Trêи thực tế, khi anh vừa bước vào khoảng sân nhỏ này, nhìn thấy Trương Thái Viêm thì hai bên đã bắt đầu thầm tranh đấu.
Đầu tiên là tinh thần và trạng thái sức khỏe của Trương Thái Viêm đã tốt hơn rất nhiều so với ba ngày trước, đối với Chu Dương mà nói, điều này chính là một đòn ra oai phủ đầu.
Tình hình sức khỏe của Trương Thái Viêm chuyển biến tốt hơn, nhìn từ góc độ của ông ta, đây chính là sự cảnh cáo cho Chu Dương, đừng tưởng rằng tôi người đã già, trạng thái tinh thần không tốt lắm, liền muốn chèn ép tôi.
Mà bây giờ, sau khi Chu Dương nói xong vấn đề thứ nhất, Trương lão gia không hề phản ứng lại, thậm chí không lên tiếng biểu đạt ý kiến.
Đây cũng là một đòn âm thầm tranh đấu của ông ta.
Trong lòng Chu Dương thầm hiểu, cũng không lên tiếng chỉ trích, anh nói thẳng vào vấn đề thứ hai.
Nếu như nói trước mắt vấn đề đầu tiên của ngành truyền thông Trương gia là tổng số lượng toàn ngành truyền thông ở Tương Tây có giới hạn.
Vậy thì vấn đề thứ hai của Trương gia là xác định vị trí của mình.
Nhỏ thì là Trương gia chưa tìm đúng vị trị của mình trong ngành truyền thông, chưa xác định được bản thân nên phát triển cái gì.
Lớn thì là Trương gia không nhìn thấy rõ xu hướng phát triển chung của ngành truyền thông cả nước thậm chí là trêи thế giới.
Bây giờ, Trương gia chiếm giữ hơn một nửa thị trường ngành truyền thông ở tỉnh Tương Tây, gần như hơn phân nửa phương tiện truyền thông nằm trong tay họ.
Nhưng theo Chu Dương được biết, ngành truyền thông Trương gia phát triển chủ yếu chú trọng vào báo và tạp chí truyền thông bằng giấy, ngoài cái này ra, đài truyền hình chiếm vị trí thứ hai.
Tuy rằng, trong giai đoạn hiện nay, bố trí sản nghiệp như vậy vẫn có thể phát huy được sức mạnh và lực lượng, giúp Trương gia thu được không ít lợi nhuận.
Nhưng Chu Dương nhận ra, những thứ này đều thuộc về sản nghiệp chuẩn bị lụi tàn.
Bây giờ mạng lưới internet phát triển mạnh, chưa nói đến việc tra cứu thông tin vô cùng thuận lợi, chỉ cần một cái máy tính hoặc một chiếc điện thoại di động, có kết nối mạng thì đã dễ như trở bàn tay có ngay tin tức cần tìm kiếm.
Mà công chúng cũng không cần phải bỏ tiền ra mua mấy quyển tạp chí bằng giấy, hơn nữa cầm về nhà, còn chiếm không gian, mất thời gian dọn dẹp cũng là một vấn đề.
Những thứ này, khi tính toán tiền phí phải bỏ ra thì đã ở thế bất lợi.
Càng huống hồ, bây giờ tốc độ phát triển của mạng internet cực nhanh, ngay cả các chương trình phát sóng trực tiếp cũng đã phát triển như nấm mọc sau mưa.
Chưa nói đến trước kia khi ở Đông Hải, công ty Danh Dương lợi dụng chương trình phát sóng trực tiếp để chứng minh sự trong sạch của sự việc mặt nạ trắng da chống lão hóa bị vu oan gây hủy hoại nhan sắc.
Chỉ nói chuyện gần đây, mỹ phẩm Mỹ Thần của Trương gia, không phải cũng xử lý theo cách của công ty Danh Dương, phát sóng trực tiếp quá trình kiểm định chất lượng, làm rõ vụ việc làm hòng da khi sử dụng mỹ phẩm Mỹ Thần sao?
Những điều này đều là Trương gia tự mình tham gia, nhưng bọn họ lại không chú ý đến, nó cũng có mối liên quan đến ngành truyền thông.
Những thứ này đối với Trương gia mà nói, cũng có khả năng tồn tại rủi ro nguy hiểm song không lớn lắm.
Nhưng Chu Dương nhận định, tất cả những thứ này chỉ là vấn đề tư duy suy nghĩ của nhân viên và người quyết định.
Tư duy theo kịp thời đại thì có thể nghĩ thông suốt, liên hệ mọi việc với nhau, cũng có thể thấy rõ xu thế phát triển ngành truyền thông bấy giờ.
Ngược lại, thì sẽ một mực bảo thủ theo hoạt động truyền thông kiểu mẫu cũ.
Chu Dương thấy rằng, trước mắt Trương gia đang hoạt động theo phương thức cũ không hề đổi mới tư duy.
Phát triển dựa vào truyền thông bằng báo giấy và các kênh, đài truyền hình.
Vẫn xem nhẹ những cải cách thay đổi mới từ mạng internet đem lại.
Mặc dù nói sự thay đổi mới này chưa thể hiện rõ ràng, nhưng chiều hướng chung thường như vậy, chỉ có người sở hữu đầu óc minh mẫn, tầm mắt sâu rộng, mới có thể nắm bắt được.
Vì thế, Chu Dương thầm suy nghĩ, rồi nói thẳng ra hai vấn đề, hơn nữa không hề nể mặt, chỉ ra những tư tưởng quan điểm lỗi thời cổ hủ, không thấy rõ xu thế mới của Trương gia.
Nhưng tất nhiên Chu Dương cũng giữ lại một phần, anh không nói rõ toàn bộ tình hình, mà chỉ nói mập mờ, thể hiện xu thế thay đổi chung của toàn bộ ngành truyền thông trong nước và quốc tế, có điều con đường cải cách mới này càng ngày càng xa vời với Trương gia.
Rất có khả năng, khi cải cách thành công, Trương gia đã đánh mất đi quyền phát biểu và địa vị trong ngành truyền thông.
Giống như những người không theo kịp thời đại dần dần sẽ bị bỏ lại ở phía sau.
Lần này, sau khi Chu Dương nói xong, ánh mắt Trương Thái Viêm có vẻ hơi chấn động.
Ít nhất, Chu Dương quan sát được, khi anh vừa dứt lời, chân mày Trương lão gia khẽ nhếch lên, còn ánh mắt không gợn sóng kia lại nhanh chóng liếc nhìn anh.
Chu Dương biết, lời nói của anh đã khiến Trương lão gia kinh hãi.
Bất kể có lý lẽ hay không, vừa mới nói đã nhắc đến xu thế phát triển chung của ngành truyền thông, nếu đổi lại là bất kì người nào, e rằng cũng không có cách nào bình tĩnh được.
Suy cho cùng, xu thế chung này, đối với cả ngành nghề, cả gia tộc, thậm chí đối với quốc gia, hay toàn thế giới, đều là thứ rất hảo huyền và rất khó nắm bắt.
“Ha ha, xem ra Chu Dương hiểu rất rõ về cái gọi là xu thế chung của ngành truyền thông, vậy nên mới có thể nói ra những lời như vậy.”
Cuối cùng, Trương lão gia cũng không nhẫn nhịn được, khẽ mỉm cười, sau đó nhìn chằm chằm vào Chu Dương, trêи mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tuy nhiên, dường như lời nói của Chu Dương chỉ có thể khiến Trương lão gia hơi kϊƈɦ động, song không hề khiến ông ta thay đổi điều gì.
“Cậu bạn Chu Dương, từ xưa tới nay, có rất nhiều người tự cho rằng bản thân hiểu rõ xu thế chung, cho nên thuận tiện làm theo, muốn phát triển sự nghiệp, nhưng phần lớn bọn họ đều thất bại. Tại sao cậu lại tự tin như vậy, cậu nghĩ mình có thể nhìn thấu được xu thế phát triển của ngành truyền thông sao?”
Trương lão gia đưa ra một câu hỏi rất sắc bén.
Quả thật, từ trước đến nay, biết bao nhiêu người với bao nhiêu sự cải cách.
Trong sự cải cách thay đổi đó, có lác đác vài người có thể bộc lộ tài năng, trở thành anh hùng, còn phần lớn đều bị thất bại và chôn vùi trong cát bụi.
Nhưng không thể nói rằng, những người bị chôn vùi kia không có ai nhìn ra được xu thế.
Thỉnh thoảng bọn họ cũng có thể nhìn ra được xu thế chung, nếu không thì sẽ không thực hiện cuộc cải cách, muốn thể hiện bản lĩnh.
Nhưng có nhiều lúc, xu thế mà bọn họ nhìn nhận ra hoàn toàn khác biệt với xu thế chung trêи thực tế.
Cho nên, trong lịch sử người thành công thường lác đác không có mấy.
Mà những người đó đã trở thành minh chứng lịch sử, là đối tượng để hôm nay mọi người nhắc tới.
Trương Thái Viêm nói như vậy, chắc chắn là đang muốn hỏi, rốt cuộc Chu Dương lấy chứng cứ và sự tự tin ở đâu ra, để chứng tỏ rằng điều anh nhận định về xu thế chung của ngành truyền thông là chính xác.
Suy cho cùng, bất kỳ ai cũng có thể nói mình đã nhận ra xu thế chung một cách vô căn cứ, xằng bậy.
Dù sao, sự thay đổi còn chưa xảy ra thì chẳng ai có thể kiểm chứng được.
Thật ra không chỉ Trương Thái Viêm có nghi vấn như vậy.
Ngay cả Tôn Việt – người đến cùng Chu Dương, lúc này khuôn mặt cũng đầy kinh ngạc nhìn Chu Dương, hết sức bất ngờ đối với xu thế chung của ngành truyền thông mà Chu Dương vừa mới nhắc tới.
Những lời này, Chu Dương chưa từng nói với ông ấy, cũng chưa từng thảo luận hay bàn bạc trước với ông.
Chẳng lẽ đây là suy nghĩ nhất thời của Chu Dương sao?
Nói năng xằng bậy vô căn cứ, hay là có chứng cứ, Chu Dương thật sự đã nhìn thấu điều gì ư?