Ngay từ lúc bắt đầu, Vương Vĩ quả thực không có nhiều vốn như vậy.
Số vốn ban đầu trong kế hoạch xây dựng chi nhánh của thành phố Liễu, là do tám người bọn họ cùng xoay sở.
Nhưng bây giờ thì khác, Vương Vĩ có người hỗ trợ, nguồn vốn cung ứng ổn định, vì vậy ông ta có thể tăng cường hơn thế lực của mình.
Nhất là sau khi có tham vọng, niềm tin kiểm soát được toàn cục lại càng mạnh mẽ hơn.
“Ha ha, không ngờ Vương tổng lại quyết đoán như vậy, gần chục triệu tệ, nói tặng liền tặng ngay.”
“Ha ha, trước khi cùng góp vốn xây dựng chi nhánh thành phố Liễu, chúng tôi chưa từng thấy Vương tổng hào phóng như thế, lẽ nào Vương tổng phát tài ở đâu rồi? Vậy đừng quên anh em chúng tôi đấy, ha ha.”
“Không biết Vương tổng giữ chúng tôi lại là có chuyện gì, tiệc chúc mừng đã kết thúc rồi, chúng ta nên về thôi, bắt đầu từ ngày mai, chi nhánh thành phố Liễu đã đi về đúng quỹ đạo, nên lập kế hoạch kinh doanh cho tốt, không thể tùy tiện nữa.”
…
Đám người Diệp Phương cười nói, ánh mắt liên tục nhìn về phía Vương Vĩ, muốn nhìn xem hôm nay Vương Vĩ rốt cuộc có chủ ý gì.
Dù sao, mười triệu tệ này lấy ra, cho dù là bọn họ, e rằng cũng sẽ bị tổn thất nặng nề.
Càng chưa nói tới, Vương Vĩ lại tặng thẳng mười triệu này đi.
Nếu như đổi lại là bọn họ, không một ai có thể làm được.
Cho dù là Diệp Phương, cô cũng làm không được.
Đây dù sao cũng là mười triệu tệ, số tiền này có thể thành lập thêm một chi nhánh mới, cô không thể cứ như vậy mà lấy thẳng ra phân phát cho nhân viên.
Hơn nữa, những nhân viên này, không phải toàn bộ đều đang làm việc tại các chi nhánh của công ty Danh Dương, có rất nhiều người đều là nhân viên thời vụ chỉ làm thuê trong mấy ngày này.
Vương Vĩ hào phóng như vậy, Diệp Phương cho rằng bản thân làm không được.
Vì vậy bây giờ cô vô cùng quan tâm tới suy nghĩ và kế hoạch của Vương Vĩ, đồng thời cũng rất lo lắng.
Dù sao, một người có thể tặng mười triệu tệ cho người khác, nhất định đã làm được một việc lớn.
“Ha ha, không có gì, mười triệu tệ thôi mà, không đáng bao nhiêu, chỉ là hôm nay tôi quả thực có một số việc, muốn nói với mọi người, cần hỏi ý kiến của mọi người.”
Vương Vĩ cười nói, ánh mắt không ngừng quan sát gương mặt của bảy người kia, nét mặt mang ẩn ý sâu xa.
“Ồ? Không biết Vương tổng rốt cuộc có chuyện gì, cứ nói thẳng ra đi, chúng ta đều là cộng sự hơp tác làm ăn với nhau, còn có lời gì không thể nói chứ?”
Một người công sự tên là Đinh Tuấn Phong cười nói, hắn đưa tay xoa vào cái bụng béo phệ của mình, cười vô cùng tự nhiên thoải mái, như thể việc gì cũng có thể đưa ra để mọi người cùng thương lượng.
Diệp Phương nhìn Đinh Tuấn Phong, người này là cổ đông lớn thứ ba, cổ phần trong tay, so với cô chỉ ít hơn một chút.
Nếu hắn và Vương Vĩ hợp tác, cho dù Diệp Phương có liên kết hợp tác với những cộng sự còn lại, cũng không có cách nào tạo ra ảnh hưởng gì đối với Vương Vĩ.
“Được, vậy tôi sẽ nói thẳng, chi nhánh thành phố Liễu, là cửa hàng nhượng quyền của công ty Danh Dương, trêи thực tế, đã có thể được coi như một công ty, nhưng tôi muốn hỏi mọi người, lẽ nào mọi người thực sự bằng lòng để công ty của mình tiếp tục chịu sự khống chế kìm hãm của trụ sở chính công ty Danh Dương sao?”
Khi nói ra những lời này, nét mặt Vương Vĩ đột nhiên trở nên nghiêm túc, đôi mắt giống như lưỡi dao sắc bén, không ngừng dò xét biểu cảm của từng người.
Mọi người thầm kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an.
Những lời này của Vương Vĩ đều có ẩn ý, không cần nói ra hết cũng biết.
Lúc này, mọi người mới thực sự hiểu rõ những hành động lúc trước của Vương Vĩ.
Ngay cả mười triệu tệ kia tặng thẳng đi, mọi người cũng đột nhiên hiểu ra.
Vương Vĩ làm vậy có ý đồ khác, ông ta muốn chi nhánh thành phố Liễu độc lập, không chịu sự hạn chế của công ty Danh Dương.
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
“Suy nghĩ của tôi rất đơn giản, trong khoảng thời gian này, chúng ta cùng nhau hợp tác, loại bỏ toàn bộ ảnh hưởng của trụ sở công ty Danh Dương, của Chu Dương, của Thẩm Bích Quân đến chi nhánh thành phố Liễu, cứ như thế, chi nhánh thành phố Liễu sẽ hoàn toàn là của chúng ta, không còn chịu sự hạn chế của trụ sở chính nữa.”
“Mà chúng ta tất nhiên sẽ càng có sức mạnh hơn.”
“Lời của tôi đã nói xong, ý nghĩa trong đó có lẽ mọi người đều đã biết, ai tán thành, ai phản đối?”
Vương Vĩ nói xong, mỉm cười dựa vào ghế, hai tay vuông góc với mặt bàn, mỉm cười nhìn mọi người.
Ông ta biết bản thân đột nhiên nói những lời như vậy quả thực khiến người khác khó mà chấp nhận được ngay lập tức.
Tuy nhiên không chấp nhận cũng phải chấp nhận, đây là thứ mà ngay từ khi bắt đầu ông ta đã theo đuổi.
Dẫu sao, mấy người bọn họ đang vô cùng bận rộn chuẩn bị cho việc lên kế hoạch xây dựng chi nhánh thành phố Liễu, hơn nữa đã chính thức khai trương, nếu như lại chịu sự hạn chế của người khác, thì đúng là sẽ khiến người ta khó chịu.
Đặc biệt là sự ảnh hưởng và kiểm soát của mấy người Chu Dương đến các chi nhánh vô cùng lớn.
Rất có khả năng kể cả khi mấy người Chu Dương không ở Tương Tây, chi nhánh Thành phố Liễu vẫn phụ thuộc vào bọn họ.
Mà người cộng sự hợp tác như ông ta, cũng chỉ là con rối bị buộc dây trong tay Chu Dương.
Đây không phải là thứ mà Vương Vĩ theo đuổi.
Ai phản đối, ai tán thành?
Đây là vấn đề khó mà Vương Vĩ đưa ra cho mấy người còn lại.
Trong tình hình này, cho dù là phản đối, hay tán thành, hậu quả đều có thể tưởng tượng ra được.
“Ha ha, sao mọi người không ai nói gì thế? Nếu đã như vậy, tôi sẽ nói trước, những lời Vương tổng đã nói, tôi nghĩ chắc trong lòng mọi người đã sớm nghĩ tới rồi, chỉ là trở ngại áp lực và sự uy hϊế͙p͙ của đám người Chu Dương, nên vẫn luôn im lặng không nói ra.”
Lúc này, Đinh Tuấn Phong khẽ cười nói.
Ánh mắt hắn sáng rực lên, sau khi nhìn thấy biểu cảm của mọi người, hắn bí mật trao đổi ánh mắt với Vương Vĩ.
“Bây giờ, Vương Vĩ sẵn sàng đảm nhiệm vai trò giống như một người lãnh đạo, dẫn dắt chúng ta thoát khỏi sự khống chế của mấy người Chu Dương, tại sao lại không vui vẻ thuận theo? Vì vậy tôi đồng ý, còn về phần mọi người, phải xem mọi người suy nghĩ như thế nào rồi.”
Đinh Tuấn Phong nói xong, sắc mặt của sáu cộng sự còn lại đột nhiên thay đổi.
Sắc mặt của Diệp Phương càng u ám đến cực điểm.
Cô không ngờ rằng, Đinh Tuấn Phong này lại đứng về phía Vương Vĩ.
Đinh Tuấn Phong là cổ đông lớn thứ ba, nếu như hắn liên thủ với Vương Vĩ, thì sáu cộng sự còn lại căn bản không thể đấu lại.
Bởi vì chỉ riêng cổ phần trong tay của hai người Vương Vĩ và Đinh Tuấn Phong cũng đã chiếm hơn nột nửa cổ phần chi nhánh thành phố Liễu, nắm trong tay quyền phát ngôn tuyệt đối.
Đáng ghét!
Tên Vương Vĩ này từ khi nào đã bắt tay với Đinh Tuấn Phong, tại sao chuyện này không hề có dấu hiệu báo trước.
“Ha ha, nếu anh Đinh đã đồng ý rồi, vậy đương nhiên tôi cũng đồng ý, dù sao đây cũng là cửa hàng của chúng ta, không phải của Chu Dương.”
“Đúng vậy, tôi cũng đồng ý.”
“Tôi cũng đồng ý.”
Ngay sau đó lại có thêm ba người khác đồng ý với ý kiến của Vương Vĩ.
Trong nháy mắt, đã có bốn cộng sự đứng cùng một phía với Vương Vĩ, thêm cả Vương Vĩ, phía bọn họ đã có năm cộng sự.
Bất kể là tỷ lệ cổ phần hay số lượng người, Vương Vĩ đã chiếm ưu thế tuyệt đối.
Hiện giờ, chỉ còn lại Diệp Phương, cổ đông lớn thứ hai, Thẩm Hải, cổ đông lớn thứ tư, còn có Triệu Thành, cổ đông lớn thứ năm.
Còn lại ba người này vẫn không tỏ thái độ, nhưng sắc mặt khó coi của bọn họ đã nói lên tất cả, bọn họ chưa chắc sẽ đồng ý.
“Thế nào? Cô Diệp, không biết cô có ý kiến gì không?”