Vương Vĩ nhìn Diệp Phương, sâu trong mắt xẹt qua vẻ đắc ý.
Trước hôm nay, ông ta vẫn luôn tưởng đối thử đáng gờm nhất của mình chính là Diệp Phương.
Dù sao là cổ đông lớn thứ hai của chi nhánh thành phố Liễu, cổ phần trong tay Diệp Phương chỉ ít hơn ông ta một chút.
Một khi cô tìm được người hợp tác vậy thì chẳng bao lâu sẽ vượt qua Vương Vĩ.
Nhưng cục diện hôm nay khiến bản thân Vương Vĩ cũng khá là bất ngờ.
Thái độ của của Đinh Tuấn Phong mặc dù kiên quyết, nhanh gọn bất ngờ, nhưng kết quả lại không vượt khỏi kì vọng của Vương Vĩ.
Dù sao trước đó, lúc mới bắt đầu đặt kế hoạch xây dựng chi nhánh thành phố Liễu, ông ta đã giao lưu và trò chuyện khá nhiều với Đinh Tuấn Phong.
Còn về mấy cộng sự khác, e là cũng vì thấy tình thế thoáng cái nghiêng về phía Vương Vĩ, nên sau khi cân nhắc, mới đưa ra quyết định.
Mà trước mắt, còn lại ba cộng sự, trong đó lại có Diệp Phương – cổ đông lớn thứ hai là người quan trọng nhất.
Nếu Vương Vĩ có thể nhận được sự ủng hộ của Diệp Phương, vậy dù Thẩm Hải và Triệu Thành phản đối, cũng không thể thay đổi tình hình, chi nhánh thành phố Liễu cuối cùng vẫn nằm trong tay Vương Vĩ.
Đến lúc đó, hai người này cứ ngoan ngoãn đợi nhận hoa hồng đi, đừng có nhúng tay vào bất kì việc gì của chi nhánh nữa là được.
Vì vậy, Vương Vĩ quyết định khuyên nhủ Diệp Phương hẳn hoi.
Dù gì ngoài là cổ đông lớn thứ hai của chi nhánh thành phố Liễu ra, thế lực của Diệp Phương ở Đông Hải cũng rất lớn, đủ để tạo thành uy hϊế͙p͙ với Vương Vĩ.
“Diệp tiểu thư, cô là người sáng suốt, chắc có thể nhìn rõ tình hình hiện tại, chỉ khi cô đứng về phía chúng tôi thì mới đảm bảo quyền lợi của bản thân, nếu không, cũng chỉ là một công cụ của Chu Dương mà thôi.”
Vương Vĩ tiếp tục khuyên nhủ, giọng điệu, thái độ đều rất chân thành, cứ như ông ta đang suy nghĩ cho Diệp Phương thật vậy.
“Hừ, Vương Vĩ, tôi không ngờ ông lại có suy nghĩ như vậy, chẳng lẽ ông cảm thấy năng lực của mình hơn Chu tổng ư? Hay là ông cảm thấy, chi nhánh thành phố Liễu ở trong tay ông có thể phát triển tốt hơn cả cửa hàng flagship, hoặc là trụ sở chính của Đông Hải?”
Diệp Phương hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Vương Vĩ một cái, không hề kiêng dè chút nào, trực tiếp vạch trần suy nghĩ của Vương Vĩ.
“Hơn nữa, ông có mấy người ủng hộ này, cổ phần nắm trong tay đã quá bán rồi, tôi đồng ý hay không thì có khác gì đâu?”
Diệp Phương nói rất kiên quyết, thái độ lạnh nhạt, không hề có ý định hòa nhã với Vương Vĩ.
Bỗng chốc, sảnh tiệc rộng lớn yên tĩnh hẳn.
Thẩm Hải và Triệu Thành ngạc nhiên nhìn Diệp Phương, họ tưởng Diệp Phương sẽ đứng về phía Vương Vĩ, lúc mới đầu còn vô cùng lo lắng.
Nhưng giờ xem ra, Diệp Phương sẽ không đứng về phía Vương Vĩ.
Việc này khiến lòng họ nhẹ hơn một chút.
Nhưng mà hành động của Vương Vĩ, đã khiến hai người họ đề phòng trong lòng.
Mặt Vương Vĩ lạnh tanh, nhìn Diệp Phương kiên quyết từ chối mình như vậy, ông ta đột nhiên bực mình vô cùng.
Nếu không phải còn cần giữ hình tượng trước mặt những người khác thì ông ta đã chửi ầm lên lâu rồi.
Một Diệp Phương cỏn con, trong tình huống thế này còn không biết điều, không thức thời, đúng là tự tìm đường chết mà.
Vương Vĩ đã quyết định, sau khi bản thân nắm giữ toàn bộ chi nhánh thành phố Liễu, việc đầu tiên là đuổi cổ Diệp Phương.
Ít nhất cũng phải khiến Diệp Phương không có bất kì quyền lực gì trong tay khiến cô trở thành người nhàn rỗi.
“Thẩm Hải, Triệu Thành, hai người thì sao? Đồng ý hay phản đối?”
Diệp Phương không có gì để nói nữa rồi, Vương Vĩ bèn chuyển mắt sang nhìn hai người còn lại.
Nhưng lần này, vẻ mặt ông ta không chân thành và tử tế như trước đó, lạnh nhạt hơn.
Nếu Diệp Phương đã từ chối mình, vậy với ông ta mà nói Thẩm Hải và Triệu Thành đã không còn quan trọng thế nữa rồi.
Họ đồng ý chỉ là dệt hoa trêи gấm.
Họ phản đối, cũng không thay đổi được việc gì cả.
Còn hai người Thẩm Hải và Triệu Thành hiện tại lại hơi do dự, sắc mặt cũng khó coi vô cùng.
Tình hình hiện tại, là việc trước đó họ không ngờ được, bỗng chốc, khó tránh hơi mù mờ.
Sau khi Đinh Tuấn Phong và những cộng sự khác tỏ thái độ, họ mới hiểu ra, giờ Vương Vĩ muốn lôi kéo họ.
Sắc mặt hai người ảm đạm, trong lòng cũng đắn đo.
Họ biết dù hôm nay mình có thái độ gì thì cũng không thể thay đổi sự thực.
Nếu họ đồng ý, đương nhiên là ai cũng vui vẻ, hơn nữa họ cũng có thể nhận được nhiều lợi ích từ Vương Vĩ.
Còn nếu như họ phản đối, cũng không thay đổi được sự thực Vương Vĩ đã nắm trong tay chi nhánh thành phố Liễu.
Trừ khi họ có thể mượn sức Chu Dương.
Nhưng mà tiệc mừng công tối nay, Chu Dương lại không đến, chẳng khác nào đã đưa ra một tín hiệu.
Đó là anh đã giao mọi việc cho Vương Vĩ toàn quyền quyết định.
Vì vậy điểm này cũng cực kì nhỏ bé.
“Chúng tôi…”
Giữa hai lựa chọn, Thẩm Hải và Triệu Thành khó lòng chọn lựa.
Vương Vĩ, Đinh Tuấn Phong và cả ba người cộng sự khác đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Còn sắc mặt ba người Diệp Phương, Thẩm Hải, Triệu Thành lại vui mừng, vội vàng quay đầu.
Mấy người cộng sự nhìn thấy ba người Chu Dương, Thẩm Bích Quân, còn cả Ngưu Xuyên đi vào, mà bên cạnh họ còn có ba người ủ rũ thất vọng, nhắm mắt theo đuôi đi vào trong.
Sắc mặt Chu Dương bình tĩnh, lạnh nhạt, dường như chưa xảy ra việc gì hết.
“Tôi phản đối.”
Chu Dương đi đến bàn số một, bình tĩnh nhìn Vương Vĩ, khóe môi hơi cong lên, cứ như đang nói một việc nhỏ cực kì bình thường.
“Chu tổng, sao cậu lại quay lại?”
Mặt Vương Vĩ khó coi vô cùng, ông ta thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Chu Dương, nhìn liếc sang bên , trầm giọng hỏi.
Mà lúc ánh mắt ông ta nhìn thấy ba người chán chường kia, thì sắc mặt càng đổi khác, ngực cũng phập phồng liên tục.
Đinh Tuấn Phong và ba người cộng sự khác đều cúi đầu, không dám nhìn Chu Dương.
Dù sao, việc họ vừa mới làm có thể nói là trái với mục tiêu ban đầu của Chu Dương, cũng là chống đối Chu Dương.
Cộng thêm mọi việc làm của Chu Dương ở Đông Hải, và cả tỉnh Tương Tây bao nhiêu lâu nay, họ căn bản không dám tưởng tượng Chu Dương phản ứng thế nào.
“Tôi không muốn quay lại đâu, nhưng cứ có ba người đi theo chúng tôi, khiến tôi rất không vui, nên muốn quay lại hỏi các ông, ba người này ai trong các ông biết.”
Chu Dương cười nói.
Vừa dứt lời, Ngưu Xuyên bèn đẩy ba người đó lên trước.
“Ha ha, Chu tổng cứ đùa, ba người này chúng tôi sao có thể biết được, có phải cậu nhầm rồi không?”
Vương Vĩ đương nhiên biết ba người này, nhưng ông ta không thể nói ra được, chỉ có thể nói thế, muốn tách mình ra.
“Vương tổng, ông không thể bỏ mặc bọn tôi.”
“Đúng đó, chúng tôi là do ông cử đi theo dõi Chu tổng, giờ bị phát hiện rồi, ông không thể bỏ mặc bọn tôi.”
“Vương tổng, ông xin Chu tổng tha cho chúng tôi đi.”
…
Nghe thấy Vương Vĩ nói vậy, ba người ngay lập tức không chịu, liên tục hoảng sợ kêu lên.
Mà lúc này, có thể nói là trực tiếp chỉ mặt điểm tên rồi.
“Vương Vĩ, ông thế mà lại cử người theo dõi Chu tổng?”