Giang Phong đã ở thành phố Liễu gần nửa tháng, nhưng nửa tháng nay, Khổng Huy thực sự không biết lí do tại sao hắn lại đến đây.
Phải biết rằng, nghiêm khắc mà nói, thì Giang Phong đã học thành nghề rồi, hắn có thể đi đâu cũng được không cần thiết phải ở lại thành phố Liễu mãi.
Mà trêи thực tế, cũng đúng như vậy.
Hơn một tháng trước Giang Phong mới rời khỏi Khổng gia, để quay về Giang gia ở Trường Sa.
Mà chưa được bao lâu thì hắn lại quay về thành phố Liễu.
Chuyện này nếu như không có nguyên nhân thì Khổng Huy chắc chắn sẽ không tin.
“Cậu biết người đại diện hình ảnh của chi nhánh thành phố Liễu trước đây không?”
Giang Phong bình thản nói.
“Giang Yến?”
Khổng Huy suy nghĩ một lát, hình như hắn quả thực đã nhìn thấy tấm ảnh quảng cáo cực lớn treo ngoài cửa hàng, người trong ảnh chính là Giang Yến.
“Giang Yến, là con gái duy nhất của bố nuôi tôi.”
Giang Phong khẽ nói.
Tuy nhiên, Khổng Huy nghe thấy vậy lại như sét đánh ngang tai, hết sức bất ngờ.
“Cái gì? Giang Yến là đại tiểu thư của Giang gia? Sao có thể chứ…”
Khổng Huy kinh ngạc đứng bật dậy, liếc nhìn Giang Phong một cái, sau đó nhìn về phía tám người kia, lại phát hiện bọn họ đều bình tĩnh, hiển nhiên đã biết chuyện này từ lâu.
“Hóa ra là vậy, lần này anh đến thành phố Liễu chắc là để đưa Giang đại tiểu thư trở về Giang gia đúng chứ.”
Sau một hồi kinh ngạc, Khổng Huy cũng dần dần bình tĩnh trở lại, sau đó cũng nghĩ ra rất nhiều chuyện.
Mà mục đích Giang Phong đến thành phố Liễu lần này, hắn cũng đã đoán ra được.
Suy cho cùng, những gia tộc lớn như Giang gia cũng rất coi trọng vẻ bề ngoài của gia tộc.
Giang Yến là con gái duy nhất của Giang Hành Nguyên, lại đi làm người đại diện hình ảnh cho một chi nhánh bình thường, để lộ ra bộ mặt của mình. Đối với Giang gia mà nói thì đây là một vấn đề coi nhẹ thể diện gia tộc.
Giang Phong đến thành phố Liễu, nhất định là theo mệnh lệnh gì đó, hoặc ít nhất là mệnh lệnh của nhị gia Giang Hành Nguyên, đưa Giang Yến trở về Giang gia.
“Nhưng Giang tiểu thư đâu?”
Tuy nhiên, Khổng Huy đã thay đổi suy nghĩ, dường như từ đầu đến cuối hắn không hề nhìn thấy Giang Yến.
Kể từ lúc Giang Phong xuất hiện tính đến bây giờ, cũng đã sắp nửa tháng rồi, nhưng hắn chưa từng nhìn thấy cô ấy.
Dựa trêи lí thuyết thì Giang Phong lên đường đến đây, mục đích là dẫn Giang Yến trở về, chuyện này khá là nhẹ nhàng đơn giản.
Nhưng…
Khổng Huy không tiếp tục suy nghĩ nữa, bởi vì hắn thấy sắc mặt của Giang Phong tuy rằng không có nhiều thay đổi, nhưng vẻ mặt của tám người kia lại u ám hơn.
Hơn nữa, họ còn nghiến răng kèn kẹt, như thể ai đó đã khiêu khích họ.
Lẽ nào…
Trong đầu Khổng Huy vừa lóe lên một suy nghĩ, hắn cũng không tiếp tục suy nghĩ sâu xa nữa.
Bởi vì, hắn không muốn nghĩ về điều đó một chút nào.
Với thực lực của Giang Phong ở tỉnh Tương Tây, có thể nói là thế hệ trẻ gần như bất khả chiến bại.
Ngay cả một số người thuộc thế hệ trước cũng không phải là đối thủ của hắn.
Trong ba đệ tử duy nhất của ông nội mình, Giang Phong không phải là người mạnh nhất, nhưng lại là người trẻ tuổi có tiến bộ nhanh nhất.
Một người như vậy, muốn đưa Giang Yến trở về thì rất dễ dàng.
Nhưng tình hình trước mắt xem ra là Giang Phong đã thất bại.
Hơn nữa, còn có sự giúp đỡ của tám anh em khác cũng cũng không thể thành công.
Có thể Giang Yến đã uy hϊế͙p͙ Giang Phong.
Hoặc đối phương còn có thực lực mạnh hơn Giang Phong.
“Đều tại tên Chu Dương đó, không ngờ bên cạnh hắn lại còn có một cao thủ khác, Giang thiếu gia cũng không nắm chắc phần thắng, do đó muốn đưa Giang tiểu thư đi thì việc này lại khó hơn rất nhiều lần.”
Đột nhiên, một người đàn ông cay đắng nói, sắc mặt tối sầm như gan lợn.
Hắn nhớ lại ngày đó, chi nhánh thành phố Liễu tổ chức lễ khai trương, một vài người trong số họ cộng thêm cả Giang Phong, trong lúc hỗn loạn đang chuẩn bị đưa Giang Yến đi.
Nếu chỉ là một mình Chu Dương thì chẳng nói làm gì, tám người bọn họ cũng có thể đối phó lại được.
Nhưng vào giây phút cuối cùng, đột nhiên có một người nào đó xuất hiện tung một cú đấm cực mạnh về phía Giang Phong.
Cảnh tượng này khiến cho tám người bọn họ kinh hãi.
Họ thậm chí còn không biết được giới hạn cuối cùng của đối phương.
Sau khi đến với Khổng gia, mới suy xét kỹ lưỡng và tìm hiểu thì họ mới biết được đó là vệ sĩ giỏi nhất của Chu Dương.
Lúc đầu bọn họ chỉ cho rằng vệ sĩ của Chu Dương chỉ có một chút thực lực, nhưng cũng sẽ có một giới hạn nào đó, cho nên họ nghĩ mình có thể đối phó lại.
Nhưng khi thực sự đối diện, rồi giao đấu với nhau, bọn họ mới phát hiện những suy đoán lúc trước đều sai lầm.
“Hơn nữa, quan trọng nhất, Giang thiếu gia thậm chí còn cho rằng đối phương là một bậc thầy võ giả.”
Yên tĩnh!
Trong phòng Vip cực kỳ yên tĩnh không một tiếng động.
Khổng Huy sững sờ nhìn người vừa nói, đồng tử giãn ra, tim đập thình thịch.
Bậc thầy võ giả!
Đương nhiên hắn biết bốn chữ đơn giản này có ý nghĩa gì.
Bởi vì Khổng gia của hắn có thể đứng vững vàng ở thành phố Liễu, có thể phát triển vững vàng ở tỉnh Tương Tây, mà không bị ai dò xét kiếm chuyện.
Cũng bởi vì, lão gia của Khổng gia hiện giờ là một bậc thầy võ giả.
Hơn nữa, sức mạnh như ông ta hiện giờ trêи cả nước cũng không có được mấy người.
Chỉ với một mình lão gia nhà Khổng gia đã có thể tạo nên một gia tộc vững mạnh và cắm rễ ở tỉnh Tương này.
Uy lực của một bậc thầy võ giả, chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Bây giờ, theo nhưng gì họ nói thì bên cạnh Chu Dương có một bậc thầy võ giả đi theo làm vệ sĩ.
Đây đúng là một chuyện hoang đường, lời nói vô căn cứ.
Khổng Huy không ngừng phủ nhận trong lòng, nhưng cuối cùng, hắn cũng không có cách nào phủ nhận được nữa.
Bởi vì Giang Phong và tám người này đã đến thành phố Liễu gần nữa tháng, mà Giang Yến vẫn chưa xuất hiện thì đã quá rõ ràng.
Nếu không phải bậc thầy võ giả, thì có lẽ không thể ngăn cản được Giang Phong và tám người này.
Hừ!
Khổng Huy khẽ run rẩy, nhìn về phía Giang Phong đã thay đổi sắc mặt, bộ dạng thân thiết lúc trước dần dần tan biến, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
Lúc này, Khổng Huy cảm thấy sống lưng của mình ớn lạnh.
Hắn chợt nhớ lại mấy lần mình đã giúp Vương Vĩ đối phó với Chu Dương, mà để đối phó với Chu Dương, hắn đã yêu cầu đám người Trần Thiên Hạo đi xử lý anh.
……
Tất cả những điều này, chắc chắn không thể thoát khỏi tầm mắt của Chu Dương.
Nếu bên kia thực sự muốn tính sổ với hắn thì Khổng Huy không nghĩ mình có thể đối phó lại được.
Cho dù có ông nội ở đây, thì đối phương cũng có một bậc thầy võ giả, hơn nữa nghe Giang Phong nói người đó còn khá trẻ, cho dù là ông nội của mình cũng không bỗng dưng vô duyên vô cớ xích mích với đối phương.
Chẳng mấy chốc, sắc mặt của Khổng Huy trở nên u ám, hắn hơi cúi đầu xuống, một làn sương mù thoáng qua trong mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Tất cả những biểu cảm này đều lọt vào mắt Giang Phong.
“Đừng căng thẳng như vậy, đối phương chưa hẳn là bậc thầy võ giả, khi tôi đánh nhau với hắn, tôi thừa nhận hắn mạnh hơn mình một chút, nhưng cũng có giới hạn, mà có một điểm mà tôi có thể đảm bảo rằng, đối phương tuyệt đối vẫn chưa đạt tới trình độ bậc thầy võ giả, nếu không thì ngày hôm đó, mấy người chúng tôi cũng không thể an toàn thoát thân.”
Giang Phong liếc nhìn Khổng Huy, thấy rõ tất cả những biểu cảm của hắn, sau đó vô cùng bình tĩnh nói.