“Tông sư võ giả là có sức mạnh lớn thế nào, trêи cả nước cũng chẳng có bao nhiêu người, hơn nữa đa số đều lớn tuổi, tôi thấy dáng vẻ đối phương thế kia không giống với tông sư võ giả, nhưng cũng sắp đạt tới trình độ đó rồi.”
Giang Phong nói.
“Mà tôi cũng không phải là đối chọi trực tiếp với hắn, nếu Chu Dương đó đã điên cuồng như vậy, còn ngăn tôi dẫn Giang Yến về, vậy thì tôi dùng chút thủ đoạn khác cũng chẳng sao.”
“Huống hồ gia tộc lớn như Trương gia hợp tác cùng Chu Dương là vì sao? Chẳng lẽ là vì cái gọi là tình nghĩa bạn học giống như mọi người đồn ư? Hay cũng chỉ vì lợi ích từ danh tiếng của công ty Danh Dương mang lại?”
Giang Phong cười nhạo, đôi mắt giống như kiểu biết hết mọi thứ, đến cả Khổng Huy cũng không dám nhìn thẳng.
Nhưng nghe Giang Phong nói như vậy, trong lòng Khổng Huy cũng dễ chịu không ít.
Chỉ cần không phải tông sư võ giả thì không cần lo lắng.
Sức mạnh của một tông sư võ giả thật sự quá lớn, Khổng Huy biết rõ điều đó.
Chỉ cần đối phương không phải tông sư võ giả, cho dù sắp đạt đến trình độ đó cũng chênh lệch lớn như khoảng cách trời và đất, hắn cũng không cần lo lắng sợ hãi hay để ý nữa.
“Nhưng điều bây giờ tôi tò mò là Giang thiếu gia nói có thể đối phó với Trương gia, nhưng giữa Chu Dương và Trương gia dù gì cũng có quan hệ, nghe nói Chu Dương và Trương Kiệt của Trương gia là bạn thời đại học, quan hệ không phải tầm thường, mà anh đại diện cho Giang gia, Trương gia lại đối đầu với Giang gia, anh có cách nào không?”
Sau khi trong lòng không còn lo lắng, Khổng Huy cũng bắt đầu thấy hứng thú với những lời Giang Phong vừa nói với Vương Vĩ.
Quả nhiên, Khổng Huy không khỏi nghi ngờ lời nói của Giang Phong.
Nhưng với hiểu biết của hắn, mối quan hệ giữa Trương gia và Chu Dương nhất định sẽ thân cận hơn so với mối quan hệ giữa Trương gia và Giang Phong.
Những cái khác không nói, thời gian này, Giang gia đã liên hệ với mấy gia tộc lớn khác, cùng nhau tạo áp lực với Trương gia, muốn phân chia sản nghiệp của Trương gia ở Tương Tây.
Về điểm này, toàn bộ Tương Tây, chỉ cần có một chút sức mạnh và mắt nhìn thì hầu như đều thấy rõ.
Cho nên khoảng thời gian này, toàn bộ Tương Tây cũng đầy sóng gió, biến hóa khôn lường, chẳng ai đứng bên phe nào cố định.
Giang Phong với tư cách là con nuôi của Nhị gia Giang Hành Nguyên, dĩ nhiên mỗi một lời nói hành động đều đại diện cho Giang gia.
Bây giờ Giang Phong nói muốn đối phó với Trương gia, điều này rất khó để người khác không nghi ngờ.
Cho dù là Khổng Huy, trong lòng cũng không ngừng thắc mắc, không hiểu nổi sự tự tin này của Giang Phong.
Nếu Giang Phong thật sự có cách đối phó với Trương gia, vậy thì sao Trương gia vẫn có thể kiên trì được dưới sự vây đánh của bốn đại gia tộc.
Hay nói cách khác, nếu Giang Phong và Trương gia có quan hệ gì đó, vậy thì Giang gia cũng không thể liên hợp cùng mấy đại gia tộc khác đối phó với Trương gia.
“Đây không phải vấn đề, còn về cụ thể, bây giờ tôi cũng không tiện nói với cậu, dù sao thì trong vòng ba ngày, cậu cứ đợi kết quả tốt đi.”
Giang Phong mỉm cười, không nói rõ ý định của mình.
Chẳng mấy chốc, bóng đêm dần phủ xuống, Giang Phong cũng dẫn theo tám người cùng rời khỏi thành phố Liễu, đi về phía Tương Tây.
…
Thời gian ba ngày trong nháy mắt đã trôi qua.
Trong thời gian ba ngày này, Vương Vĩ hết sức nôn nóng sốt ruột.
Một mặt, Mỹ phẩm thành phố Liễu ế ẩm khiến tâm trạng ông ta luôn không tốt, mà mỗi ngày mấy cộng sự kia xuất hiện đều mang đến cho ông ta áp lực vô tận.
Quan trọng nhất là tổng giám đốc của Pureline, hôm qua lại gọi điện cho ông ta lần nữa, liên tục xác định kỳ hạn.
Nếu như trong ba này tới, Mỹ phẩm thành phố Liễu không có chuyển biến tốt, vậy thì công ty Pureline sẽ thu hồi tư cách bán sản phẩm của Mỹ phẩm thành phố Liễu.
“Đáng ghét, tại sao đến bây giờ vẫn không có tin tức?”
Văn phòng của Mỹ phẩm thành phố Liễu ở tầng hai, Vương Vĩ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình, không ngừng than thở.
Ba ngày trước có được lời cam đoan của Giang Phong và Khổng Huy, Vương Vĩ luôn tràn đầy mong đợi, sau khi về hầu như lúc nào cũng trông chừng điện thoại của mình, đợi đến lúc Giang Phong hoặc Khổng Huy gọi điện đến sẽ đảm bảo nghe máy ngay lập tức.
Vì vậy, ba ngày nay ông ta đều không thể nào ngủ ngon, trạng thái tinh thần rất uể oải.
Nhưng bây giờ ba ngày đã qua, cách thời hạn một tuần mà tổng giám đốc Pureline đưa ra cũng chỉ còn lại ba ngày cuối cùng, nếu như bên Khổng Huy cũng không có kết quả, vậy thì ông ta thật sự tiêu đời rồi.
Đôi mắt Vương Vĩ nhìn về phía trước, nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy một cửa hàng đối diện Mỹ phẩm thành phố Liễu.
Ông ta nhớ cửa hàng đó trước đây cũng kinh doanh đồ mỹ phẩm, vốn dĩ ở một nơi như thành phố Liễu, làm ăn cũng gọi là không tồi.
Nhưng từ sau khi Mỹ phẩm thành phố Liễu khai trương, việc làm ăn của cửa hàng đối diện xuống dốc không phanh, mà ông chủ của nó đã quyết định đóng cửa hai ngày trước.
Lúc này, ở cánh cửa của cửa hàng đối diện đó, có một bóng người thu hút sự chú ý của Vương Vĩ.
“Sao lại là cô ta?”
Vương Vĩ cau mày, ông ta không ngờ Diệp Phương vẫn ở thành phố Liễu, hơn nữa còn xuất hiện ở cửa hàng đối diện Mỹ phẩm thành phố Liễu.
Muốn làm gì vậy?
Vương Vĩ luôn cho rằng sau khi Diệp Phương chọn rút lui, cô sẽ quay trở về Đông Hải.
Dù sao thì Đông Hải mới là địa bàn của cô, tất cả việc làm ăn của cô và chồng của chồng cô đều ở Đông Hải.
Cô quay trở về Đông Hải, có lẽ còn có thể mở ra cơ hội phát triển lớn.
Nhưng Vương Vĩ không thể ngờ, Diệp Phương không chỉ không quay về Đông Hải, ngược lại còn lần nữa xuất hiện trước mặt mình.
“Có gì đó không đúng, sao mí mắt phải cứ nhấp nháy liên tục thế nhỉ.”
Vương Vĩ đưa tay lên ấn vào mí mắt phải đang liên tục nhấp nháy, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Nhưng ông ta không hề chú ý đến Diệp Phương, chỉ cho rằng mấy ngày nay bản thân đã lo nghĩ thái quá.
Chỉ cần bên Khổng Huy truyền đến tin tức xác thực, ông ta sẽ trở lại mạnh khỏe như lúc đầu.
…….
Lúc này, ở cửa hàng đối diện Mỹ phẩm thành phố Liễu.
Diệp Phương đánh giá tình hình xung quanh cửa hàng,
Ngoài việc đối diện có một cửa hàng Mỹ phẩm thành phố Liễu, thì xung quanh không có bất kỳ cửa hàng bán đồ mỹ phẩm nào nữa, hơn nữa dường như cũng không có bất cứ cửa hàng nào liên quan đến đồ trang điểm, đa số đều là vài cửa hàng bán quần áo.
Mà diện tích của cửa hàng này cũng lớn khoảng bằng Mỹ phẩm thành phố Liễu.
Dù sao trước khi Mỹ phẩm thành phố Liễu khai truong thì đây cũng là cửa hàng mỹ phẩm lớn nhất trêи phố đi bộ thành phố Liễu, mỗi ngày đều làm ăn vô cùng tốt.
“Diệp tổng, cô xem xem, diện tích cửa hàng này rất lớn, đủ để cô triển khai rồi, hơn nữa một số thiết bị cũng hoàn chỉnh, chỉ cần cô đồng ý ký hợp đồng, những thiết bị này tôi tặng hết cho cô.”
Bên cạnh Diệp Phương, một người đàn ông trung niên mập mạp đang cười nói.
Người đàn ông trung niên tên là Lý Minh Phúc, cũng là một nhân vật có máu mặt ở thành phố Liễu.
Bởi vì ra làm ăn ở đây, tiếp xúc với rất nhiều kiến thức liên quan đến mỹ phẩm, mở một cửa hàng mỹ phẩm như vậy ở quê hương thành phố Liễu, phát triển mười mấy năm, cũng coi như có quy mô tốt, mỗi năm có thể mang đến lợi nhuận lớn cho ông ta.
Nhưng từ khi Mỹ phẩm thành phố Liễu ở đối diện khai trương đến nay, việc làm ăn của cửa hàng này liền xuống dốc không phanh.
Trong một ngày, thậm chí có lúc đến tiền vốn cũng không thu hồi lại được.
Lý Minh Phúc bất đắc dĩ, chỉ đành chọn chấm dứt việc làm ăn của mình.
Thanh lý nhanh gọn cửa hàng, yên tâm kinh doanh những cửa hàng ở thành phố khác mới là quan trọng nhất.