Thái Hùng đứng ở cầu thang tầng hai đường xuống đại sảnh tầng một, ngẩng cao đầu, mỉm cười nhìn Chu Dương.
Nể mặt tôi thì chuyện này coi như kết thúc.
Đây là chính là biểu cảm thái độ của Thái Hùng.
Thái Hùng đã nói vậy rồi, Lý Minh Phong đương nhiên không dám nhiều lời.
“Vậy được, nể mặt anh Hùng, việc hôm nay tôi không tính toán với anh nữa, nhưng mà, sau này tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt tôi, nếu không, tôi nhất định sẽ không nương tay với anh đâu.”
Sự xuất hiện của Thái Hùng dường như mang lại cho Lý Minh Phong cảm giác tự tin, giọng điệu của hắn khi nói với Chu Dương cũng cứng rắn hơn một chút.
Nói xong, Lý Minh Phong bày ra một bộ dạng vênh váo đi về phía Thái Hùng, khinh thường nhìn Chu Dương.
“Anh Thái, cảm ơn anh nhiều.”
Khi đến trước mặt Thái Hùng, Lý Minh Phong vội vàng nói lời cảm ơn.
Hắn biết nếu lần này không có Thái Hùng, thì có lẽ hắn sẽ bị Chu Dương dạy dỗ một bài học nhớ đời, ít nhất sẽ không tránh khỏi một trận đòn nặng.
“Ha ha, mọi người đều là anh em, chuyện nhỏ này không là gì, nếu đã không còn việc gì nữa, vậy chúng ta mau chóng quay lại uống rượu thôi.”
Thái Hùng phất tay, phong thái và giọng điệu giống như một đại ca, dường như vừa rồi hắn xuất hiện, chẳng qua cũng chỉ là một việc nhỏ nhặt, chỉ cần xua tay là có thể giải quyết xong.
Dứt lời, Thái Hùng quay người bỏ đi.
Lý Minh Phong quay đầu lại cười nhạo Chu Dương một cái, sau đó cũng quay người đuổi theo.
“Khoan đã, tôi từng nói chuyện này giải quyết xong rồi sao?”
Thái Hùng đang đi phía trước chợt dừng lại, khuôn mặt hắn lập tức trở nên u ám.
Những người đi cùng Thái Hùng cũng quay mặt lại, trừng mắt nhìn Chu Dương, vẻ mặt đầy tức giận, căm phẫn muốn trực tiếp lao lên xé nát Chu Dương.
Còn về Lý Minh Phong, tuy rằng vẻ mặt kinh ngạc và tức giận, nhưng khóe miệng hắn cũng không khỏi nhếch lên một chút.
Hắn biết thực lực của Thái Hùng.
Lý Minh Phong biết rằng bản thân mình khi ở trước mặt Chu Dương, có thể không có năng lực phản kháng.
Nhưng có Thái Hùng ở đây, lời nói vừa rồi của Chu Dương chắc chắn đã tát vào mặt Thái Hùng.
Nếu Thái Hùng ra tay thì Chu Dương hoàn toàn không có cơ hội phản đòn.
Lúc này, những người sửng sốt nhất vẫn là đám đông vây quanh hóng hớt.
Mọi người ngơ ngác nhìn Chu Dương, họ đều nghi ngờ rằng có phải não anh bị úng nước rồi hay không.
Rõ ràng vừa nãy Thái Hùng đã nói rằng chuyện này cho qua rồi mà, bọn họ đều đã chuẩn bị rời đi.
Nhưng chính lúc này Chu Dương lại chạy ra, nói rằng chuyện này vẫn chưa xong.
Lẽ nào anh vẫn muốn làm bẽ mặt Thái Hùng?
Nên biết rằng, Thái Hùng khác với Lý Minh Phong.
Lý Minh Phong không có sự ủng hộ của Lý gia, có thể là sẽ không làm được gì Chu Dương.
Nhưng Thái Hùng muốn xử lí Chu Dương, cũng không cần phải dựa vào thế lực của Thái gia, chỉ cần dựa vào thực lực của hắn đã có thể dễ dàng thu phục Chu Dương.
“Anh ta có phải bị điên rồi không? Thế mà lại dám nói như vậy với Thái Hùng?”
“Xuỵt, đừng nhìn nữa, không nên xen vào chuyện của người khác.”
“Anh ta thực sự muốn làm bẽ mặt Thái Hùng, vậy thì Thái Hùng nhất định sẽ không tha cho anh ta, chỉ là không biết có phải người này thực sự là ngu ngốc, hay là do anh ta có sức mạnh.”
…
Tất cả mọi người đều dừng lại theo dõi, không ai tiến lên để nói chuyện, dù sao, Lý Minh Phong hay Thái Hùng đều là những người mà người bình thường khó chọc giận được.
Còn Chu Dương đối với mọi người mà nói, chẳng qua chỉ là một người lạ, hoàn toàn không đáng để bọn họ tin tưởng mạo hiểm.
“Anh có biết mình đang nói gì không?”
Sắc mặt Thái Hùng u ám đến cực điểm, hắn đột nhiên quay người lại, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào Chu Dương, giống như một con dã thú, cảm giác bị chèn ép cực lớn lập tức lao thẳng về phía Chu Dương, giống như muốn dùng luồng khí này để khiến cho Chu Dương kinh sợ và khuất phục hắn.
Vào lúc này, không chỉ Chu Dương cảm nhận được luồng sức mạnh này, mà cũng có rất nhiều người ở xung quanh có cảm giác tương tự.
Điều này khiến cho sắc mặt của nhiều người thay đổi, vô thức lùi lại vài bước, không dám nhìn thẳng vào mắt của Thái Hùng.
“Người anh em, tôi thấy có phải anh chê cuộc sống này quá nhàm chán rồi phải không, anh Hùng đã nói như vậy rồi, chuyện này coi như bỏ qua, tôi cũng đã cho anh một con đường, thế nhưng anh nhất quyết muốn tìm đường chết, lẽ nào anh thật sự nghĩ rằng chúng tôi không dám làm gì anh sao?”
Lý Minh Phong chế nhạo, trong mắt tràn đầy ý châm chọc nhìn Chu Dương.
Trêи thực tế, cho dù Lý Minh Phong nói như vậy, nhưng trong lòng hắn vô cùng vui sướиɠ.
Lý Minh Phong còn mong Chu Dương hung hăng càn quấy hơn nữa, khinh thường Thái Hùng hơn nữa.
Vậy thì Chu Dương mới có thể nhanh chóng chọc giận được Thái Hùng.
“Chu tiên sinh, chúng ta…”
Liễu Tuyết hiển nhiên ý thức được điều đó, sắc mặt đột nhiên càng thêm căng thẳng, nhanh chóng nhìn Chu Dương, muốn thuyết phục Chu Dương.
Suy cho cùng, chuyện này đều do cô mà ra, nếu Chu Dương xúc phạm Thái Hùng và Lý Minh Phong thì sẽ khiến Chu Dương gặp nguy hiểm ở Đông Hải, vậy Liễu Tuyết nhất định càng thêm lo lắng không yên tâm.
Ít nhất, sự xuất hiện của Chu Dương, đã giúp cô thoát khỏi tay của Lý Minh Phong.
Chuyện này đối Liễu Tuyết mà nói, đã là quá đủ rồi.
“Yên tâm đi, một vài tên hề thích khoe mẽ, không thể làm gì được tôi đâu.”
Chỉ là, Liễu Tuyết chưa nói xong, Chu Dương đã đưa tay ra chặn lời.
Trong giọng nói của Chu Dương tràn đầy sự tự tin.
Dương như, không chỉ Lý Minh Phong, Lý gia, còn có cả Thái Hùng, Thái gia, đối với anh mà nói, hoàn toàn chả là cái thá gì, bọn họ chỉ giống như một tên hề thích nhảy nhót, không có gì đáng nói.
Chu Dương dường như có đủ tự tin sức mạnh để nói những điều như vậy.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, bọn họ nhìn chằm chằm Chu Dương, muốn nhìn ra dấu vết hoảng sợ hay cố làm ra vẻ bình tĩnh trêи khuôn mặt anh.
Nhưng họ đã thất bại.
Trêи mặt Chu Dương không mảy may sợ hãi, cũng không có dấu hiệu giả bộ bình tĩnh.
Ngược lại, khuôn mặt Chu Dương ngoại trừ sự tự tin, thì cũng chỉ là vẻ hờ hững lãnh đạm.
Như thể đối với anh mà nói, những chuyện này chỉ là chuyện nhỏ nhặt, hoàn toàn không đáng để anh phải quan tâm.
Mọi người đều im lặng.
Họ không biết sự tự tin này của Chu Dương đến từ đâu.
Nhưng vì Chu Dương đã nói ra, hơn nữa Lý Minh Phong và Thái Hùng đều nghe thấy, vậy thì cho dù có ai muốn ra tay giúp đỡ cũng không thể đứng ra nói được nữa.
“Tốt, rất tốt!”
Thái Hùng vỗ tay, mỉm cười nhìn Chu Dương, hai mắt hơi híp lại, trong đáy mắt thậm chí còn lộ rõ ý muốn giết người, thịt ở trêи khuôn mặt khẽ rung lên, trông rất hung ác.
Thái Hùng đã muốn giết người.
Từ trước đến nay chưa từng có người nào dám nói như vậy trước mặt hắn, dám khinh thường hắn như thế, thậm chí còn xem nhẹ Thái gia.
Trước đây chỉ có một người, nhưng sau khi nhìn thấy thủ đoạn của Thái Hùng, người đó sợ hãi đến mức quỳ xuống đất quỳ lạy van xin Thái Hùng cho hắn một con đường sống.
Tuy nhiên, trước giờ Thái Hùng chưa bao giờ nhân từ với ai cả.
Bất cứ kẻ nào khinh thường hắn, không coi trọng Thái gia, lại nói những điều ngạo mạn như vậy trước mặt hắn, thì tất cả đều không có kết cục tốt đẹp.
Ban đầu, Thái Hùng nghĩ rằng lần ra tay đó, đã khiến cho người của Đông Hải biết rằng hắn không phải là người có thể để người khác khinh thường, hắn cho rằng sẽ không có người nào dám có thái độ vô lễ như vậy với mình nữa, thậm chí là coi nhe hắn.