Chàng Rể Đào Hoa

Chương 289



Trần Hoàng Thiên không thể tin được, Dương Ninh Vẫn lại là người hại con của anh và Phương Thanh Vân. Thật khó để anh có thể chấp nhận được chuyện này.

Nhưng mà, giọng nói của Dương Ninh Vân trong máy thu âm và số tiền mà Dương Ninh Vân chuyển khiến anh không muốn thừa nhận sự thật cũng không được.

Bây giờ, anh cảm giác linh hồn của mình đã bay đi mất, cả người mềm nhũn, điện thoại cầm trên tay cũng rơi xuống đất, thân thể lảo đảo về phía sau như sắp ngã.

Việc này so với chuyện sảy mất đứa bé càng làm anh khổ sở hơn.

Cô là người phụ nữ mà anh thích nhất. Vì cô, vì cứu mạng cô mà bỏ ra ngàn tỷ anh cũng không tiếc, vì cô anh có thể chống đối của thế giới, thậm chí vì cô anh còn muốn sau cứu sống Phương Thanh Vân sẽ nói với cô ấy anh không thể vì cô ấy mà từ bỏ Dương Ninh Vân.

Kết quả lại thành như vậy. Anh có thể nghe thấy con tim mình vỡ thành nhiều mảnh, nó đau đến mức anh không thể thở được. Anh không thể ngờ được Dương Ninh Vân lại có thể làm ra chuyện như vậy, bây giờ lòng anh lạnh lẽo như tro tàn. “Anh có nhớ chị ta tát tôi một cái lúc ở Đại hội Đản Dược không?

Thấy sắc mặt của Trần Hoàng Thiên, Dương Bảo Trân lùng lùng cười: “Lúc đó, chị ta thấy tôi với Tiêu Vũ Lương ở bên nhau thì rất tức giận, kéo tôi đến chỗ khác, thì ra chị ta không ghét việc tôi với Tiêu Vũ Lương ở bên nhau mà hỏi tôi nếu đã bám lên được nhà họ Tiêu thì có thể giúp chị ta một chuyện được không. “Tôi liền hỏi chị ta có chuyện gì, chị ta nói không muốn mất anh, sợ Phương Thanh Vân sinh con trai cho anh xong thì anh sẽ vì Phương Thanh Vân mà vứt bỏ chị ta nên muốn tôi giúp chị ta phá bỏ đứa bé. “Bởi vì tôi rất hận chị ta, tôi nghĩ tại sao tôi lại phải giúp chị ta, nên lúc đó tôi không đồng ý. “Vì vậy mà chị ta rất tức giận mắng tôi giàu sang rồi thì không giúp chị ta nữa tát tôi một cái. Lúc sau mấy anh tới nên chuyện này bị gác qua một bên không nói tới nữa.” “Chiều nay chị ta lại gọi điện tới bảo muốn nói chuyện với tôi. Lúc đó tôi đang ngồi ở quán cà phê nên bảo chị ta tới, không ngờ chị ta lại cầm ba tỷ tới bảo tôi làm hại đứa bé của anh” “Đây là ba tỷ mà chị ta đưa tôi, từ khi cha sinh mẹ đẻ tới bây giờ tôi cũng chưa cầm nhiều tiền như vậy liền không nhịn được mà đồng ý với chị ta. Nếu anh không tin thì cứ kiểm tra tin nhắn điện thoại, xem thử xem chiều nay chị ta chủ động nhắn tin cho tôi có phải là sự thật hay không?”

Nói xong, Dương Bảo Trân chỉ chiếc điện thoại rơi trên sàn nhà.

Trần Hoàng Thiên bước tới nhặt điện thoại lên kiểm tra tin nhắn, thật sự là do Dương Ninh Vân chủ động gọi điện. Trần Hoàng Thiên giận dữ cắn chặt răng, gân xanh nổi đầy trên tay bóp nát chiếc điện thoại của Dương Bảo Trân.

Chỉ là một cái điện thoại hai mươi mấy triệu, Dương Bảo Trân không quan tâm lại tiếp tục cười cười: “Vì vậy chuyện đứa bé bị sảy là do chị ta, anh muốn trách thì đi tìm chị ta, đừng liên lụy đến người khác. Nếu như tôi không giúp chị ta thì sẽ có người khác giúp chị ta. Chẳng qua là chị ta muốn lợi dụng sự hận thù của tôi nhanh chóng giúp chị ta giải quyết đứa bé mà thôi”

Trần Hoàng Thiên hai mắt đỏ ngầu, nghiến chặt răng mà nói: “Hai người đều đáng chết, tôi giết cô trước rồi đến cô ta.”

Vừa nói xong, Trần Hoàng Thiên lao tới như mãnh hổ. “Mày điên rồi!”

Tiêu Vũ Hạc gầm lên, nhanh như tia chớp nhảy tới bên cạnh Trần Hoàng Thiên bóp cổ anh, vô cùng tức giận nói: Tôi nhịn anh lâu lắm rồi, anh còn dám đánh người thì tôi sẽ giết chết anh” “Được, ông giết tôi đi. Không giết được tôi thì sẽ có một ngày tôi giết hết mấy người. Con bị sảy, người yêu phản bội, chuyện nào cũng khiến lòng anh tan nát, khiến anh sống mà như chết thì sợ gì cái chết. “Mày dám uy hiếp tao?”

Tay Tiêu Vũ Hạc bóp cổ anh chặt hơn, quay về phía Chu Kình Thượng nói: “Ông muốn hắn tìm giúp ông một cây nhân sâm trăm năm có đúng không? Bây giờ tôi dùng hết tài sản của nhà họ Tiêu giúp ông tìm một gốc, ông đừng giúp đỡ hẳn nữa để tôi giết chết anh ta

Chu Kình Thượng giận đỏ mặt nói: “Tiêu Vũ Hạc, ông nghĩ tôi là người thế nào hả? Ông mau buông tay cho tôi, đừng ép sư đệ tôi phải ra tay với ông.

Hàn Bình Minh không có biện pháp nào khác, thực ra ông ta cũng không muốn giúp Trần Hoàng Thiên nhưng vì Trường Thọ Đan ông ta chỉ có thể đứng ra làm người giảng hòa: “Anh Tiêu, sư huynh tôi nhất định muốn giúp cậu ấy, tôi cũng không còn cách nào, thôi anh Tiêu coi như nể mặt tôi buông tay ra đừng để tôi khó xử có được không?”

Tiêu Vũ Hạc tức giận muốn chửi thề nhưng vẫn phải cười một cái nói: “Tôi đương nhiên phải nể mặt ông chủ nhà họ Hàn rồi, nhưng muốn tôi thả hắn ra thì hắn cũng phải dừng tay. Đừng để đến lúc hắn giết người của nhà họ Tiêu tôi thì mặt của ông tôi cũng không nể đâu.”

Hàn Bình Minh cười khan một tiếng: “Trần Hoàng Thiên, cậu đừng xúc động như vậy. Tiêu Vũ Hạc nể mặt tôi thì cậu cũng nên nể tôi một chút, đừng mở miệng ngậm miệng là giết người nữa có được không?”

Trần Hoàng Thiên rất muốn giết chết kẻ thù ở trước mặt anh. Anh muốn nói gì đó thì có âm thanh đột ngột vang lên. “Trần Hoàng Thiên, là anh đúng không?”

Trần Hoàng Thiên nghiêng đầu lắng nghe, hình như là âm thanh phát ra từ phòng của Phương Thanh Vân, anh liền lên tiếng: “Là tôi” “Là anh sao?” Vương Ngọc Nghiên nói: “Anh đừng xúc động, thật ra đứa bé của Phương Thanh Vân vẫn còn, chưa bị sảy mất. Nhưng tình hình không được tốt lắm, anh vào trong này xem xét suy nghĩ xem là có nên giữ đứa bé lại không, tôi sợ đến lúc sinh ra đứa bé sẽ bị khuyết tật.

Trần Hoàng Thiên nghe xong lòng như tro tàn lại vui mừng đứng dậy, âm thanh nghẹn ngào nói: “Tới liền, tôi tới ngay đây”

Vừa dứt lời, anh đẩy tay của Tiêu Vũ Hạc ra. Chạy nhanh như điên vào phòng của Phương Thanh Vân. “Vãi, như vậy mà cũng không chết.”

Mấy người Dương Chí Văn, Dương Bảo Trân, Trần Hoàng Hạo không nhịn được chửi tục. Bọn họ cảm thấy rất khó tin, chảy máu nhiều như vậy mà đứa bé vẫn còn sống. “Thôi, sống thì sống, dù sao sinh ra cũng khuyết tật. Đến lúc đứa bé được sinh ra, giết chết thì phạm pháp mà nuôi thì khó chịu, để cho hắn bực mình đi.” Trần Hoàng Dương nói. “Ừ đúng”

Đám người Dương Chí Văn gật đầu.

Chu Kình Thượng nhìn mà khó chịu, không nhịn được nói: “Nếu không phải chính mắt tôi nhìn thấy, tôi không dám tin nhà họ Tiêu và nhà họ Trần các người là danh gia vọng tộc mà lại bỉ ổi đến như vậy, ngay cả một đứa bé chưa chào đời cũng không tha, vô cùng, vô cùng…. Khó mà dùng từ ngữ để mô tả mấy người” “Ông Chu, đừng nói khó nghe như vậy” Tiêu Vũ Hạc khó chịu nói: “Là vợ hắn sai khiến người khác làm việc xấu, chúng tôi đâu có liên quan gì? Chúng tôi chỉ là không ngăn cản việc này mà thôi, với lại chúng tôi lấy tư cách gì để ngăn cản. Làm sao ông lại nói là chúng tôi bỉ ổi?”

Chu Kình Thượng yên lặng, ông ta quá hiểu đám người bị ổi hèn hạ này, ông ta không muốn nói thêm với đám người này nữa.

Mà lúc này, Trần Hoàng Thiên đã chạy vào phòng của

Phương Thanh Vân. “Thanh Vân, cô có sao không?”

Trần Hoàng Thiên ngồi ở bên giường, nằm bàn tay bé nhỏ lạnh lẽo cũng Phương Thanh Vân, giọng nói có chút run rẩy. “Cậu ba…” Phương Thanh Vân liền khóc, nức nở nói: “Là do tôi vô dụng, không bảo vệ được đứa bé. Bác sĩ nói là đứa bé vẫn còn sống nhưng lại bị sai vị trí, tình hình rất khó khăn, sợ là sẽ thành thai chết. Nếu như may mắn không chết thì cũng thành khuyết tật, muốn tôi bỏ đứa bé.” “Nhưng tôi không muốn bỏ, đó là con của tôi với anh, dù nó có khuyết tật cũng là con của tôi, cậu ba tôi xin anh cho tôi sinh nó ra có được không?”