Chàng Rể Đào Hoa

Chương 290



“Được, tôi đương nhiên là đồng ý với cô.

Trần Hoàng Thiên liên tục gật đầu, anh cảm động vì tình thương con của Phương Thanh Vân, đứa bé có thể nào thì cũng là con của mình, làm sao chỉ vì nó có khả năng sẽ khuyết tật được mà phá bỏ nó.

Phương Thanh Vân không muốn bỏ, anh cũng như vậy, anh cũng muốn đứa bé được sinh. Nó là đứa con đầu lòng của anh, dù thế nào anh cũng muốn sinh nó ra.

Là người đã từng trải, anh hiểu rõ đứa nhỏ không có tình yêu của ba mẹ sẽ vô cùng cực khổ. Từ nhỏ anh cũng không có tình thương của ba mẹ, mọi người đều khinh thường anh, đều coi anh như con kiến mà chà đạp.

Anh đã trải qua những khổ cực đó nên không thể để con anh cũng trải qua cảm giác đó, anh nhất định sẽ cho nó tình thương ba mẹ ấm áp nhất. Anh sẽ không bao giờ đồng ý bỏ đi đứa con có khả năng sẽ khuyết tật của mình. “Tôi hiểu tình cảm của hai người, dù gì nó cũng là một mạng người là máu thịt của hai người. Nhưng bác sĩ đã nói khả năng đứa bé bị khuyết tật lên đến chín mươi năm phần trăm, nếu như sinh ra đứa bé bị khuyết tật hai người không cảm thấy khó chịu sao?” “Cho nên tôi đề nghị hai người nên bỏ nó đi, dù sao đứa bé cũng mới hơn ba tháng, hai người muốn thì có thể sinh thêm đứa nữa. Chỉ cần chờ khoảng ba bốn tháng hồi phục lại sinh một đứa bé khỏe mạnh, như vậy tốt cho cả đứa bé và cho cả hai người.”

Vương Ngọc Nghiên bước tới nói ra suy nghĩ của mình.

Trần Hoàng Thiên nhìn về phía Vương Ngọc Nghiên, cười một cái: “Lớp, cảm ơn cậu đã cứu Thanh Vân và đứa bé, đồng thời cảm ơn cậu đã nói lên suy nghĩ của mình. “Nhưng mà đứa bé này mệnh không tốt, chưa ra đời đã bị biết bao nhiêu người hãm hại suýt nữa thì chết, vất vả lắm mới giữ lại được một cái mạng lại bị tôi và mẹ nó nhẫn tâm bỏ đi, như vậy thật không công bằng” “Cho nên dù hình dạng có khuyết tật thì nó cũng là con tôi, tôi phải giúp nó bình an lớn lên, cố gắng giúp nó vui vẻ. Vương Ngọc Nghiên thở dài: “Tùy hai người vậy, đây chỉ là ý kiến của tôi thôi, có bỏ đi hay không vẫn là chuyện của hai người, tôi không can thiệp được

Nói xong cô ấy đứng qua một bên không nói gì nữa.

Trần Hoàng Thiên an ủi Phương Thanh Vân: “Bác sĩ Tôn có nói cho tôi vài phương thuốc, tôi đi lấy thuốc cho em, cố gắng giúp cô và đứa bé khỏe mạnh trở lại” “Được.”

Phương Thanh Vân gật đầu, mỉm cười nhìn Trần

Hoàng Thiên.

Đứa bé còn sống là cô ấy yên tâm rồi, nhìn thấy ba của đứa bé yêu con của mình làm cô ấy cũng hạnh phúc từ tận sâu trong con tim.

Sau khi trò chuyện một lúc lẩu, Trần Hoàng Thiên nói: “Bọn họ chưa cho tôi mang cô đi, vì vậy hi vọng cô nhân nhịn ở lại nhà họ Trần này một vài ngày, nhưng tôi hứa sẽ cố gắng mang cô đến một nơi khác an toàn hơn, sẽ cố gắng bảo vệ cô và đứa bé.

Phương Thanh Vân gật đầu đồng ý, nói: “Nếu như có thể thì anh để cho tôi đi ra ngoài một chút cũng được, đi lại nhiều tốt cho đứa bé. Nhưng nếu không được thì thôi, đừng liều mạng mà tranh chấp với bọn họ làm gì, đứa bé không thể không có ba “Tôi biết rồi.”

Trần Hoàng Thiên khẽ mỉm cười, nói chuyện với Phương Thanh Vân một lúc, cô ấy ngủ rồi mới đứng dậy đi ra ngoài với Vương Ngọc Nghiên.

Trần Hoàng Thiên vừa đi thì Phương Thanh Vân mở mắt.

Cô ấy muốn nói cho Trần Hoàng Thiên biết đứa bé là do Dương Ninh Vân bảo Dương Bảo Trân bỏ thuốc làm hại, nhưng lại cảm thấy trong chuyện này có điều bất thường. Nếu Dương Ninh Vân bảo Dương Bảo Trân làm chuyện đó thì tại sao Dương Bảo Trân lại tố cáo chị của cô?

Cô ấy cảm thấy rất khó hiểu, cảm thấy trong chuyện này nhất định còn có khúc mắc.

Vì vậy cô ấy thấy không nên nói cho Trần Hoàng Thiên biết chuyện này, cô ấy sợ ảnh hưởng đến tính cảm của vợ chồng họ, làm cho Trần Hoàng Thiên nghĩ cô ấy là một người phụ nữ xấu xa, cô ấy muốn tính kế Dương Ninh Vân.

Cô ấy suy nghĩ kỹ càng chuyện này nhưng không biết Trần Hoàng Thiên đã biết mọi chuyện.

Ngay sau khi rời khỏi phòng của Phương Thanh Vân, Trần Hoàng Thiên bước tới trước mặt người của nhà họ Trần và nhà họ Tiêu. “Sao rồi, đứa bé còn sống không?” Chu Kình Thượng hỏi.

Trần Hoàng Thiên gật đầu nói: “Vẫn còn sống nhưng mà bác sĩ nói gần như chín mươi năm phần trăm là sẽ khuyết tật.

Nghe đứa bé có thể sẽ bị khuyết tật, mấy người Dương Chí Văn, Dương Bảo Trân, Trần Hoàng Hạo không nhịn được cười thành tiếng.

Nghe thấy tiếng cười của bọn họ, Trần Hoàng Thiên quay đầu lại trợn mắt nhìn bọn họ.

Chu Kình Thương cũng quát lên: “Có gì mà cười? Cẩn thận con mấy người sau này không có mắt đấy!”

Vừa dứt lời, ông ta lại nói thêm: “Các người không để cho Trần Hoàng Thiên dẫn Phương Thanh Vân đi, do đó vì sự an toàn của đứa nhỏ và tôi không muốn có chuyện gì xảy ra nữa, tôi quyết định sẽ mang người trong chính phủ của chúng tôi tới chăm sóc cho Phương Thanh Vân, cơm nước của cô ấy cũng cho chúng tôi phụ trách, tránh việc các người lại bỏ thuốc vào thức ăn một lần nữa. “Đương nhiên, nếu người của chúng tôi chết hay có chuyện gì ở nhà họ Trần, tôi sẽ coi như là do nhà họ Trần làm, đến lúc đó tôi dùng tội danh cản trở người thi hành công vụ mà báo lên chính phủ thì cũng đừng trách tôi không nể mặt nhà họ Trần mấy người.” “Có ý kiến gì không?”

Ông ta nhìn sang Trần Hiếu Sinh. “Thật ra… “Im ngay”

Trần Hoàng Dương đang muốn nói thì bị Trần Hiếu Sinh cản lại, sau đó Trần Hiếu Sinh cười nói với Chu Kình Thượng: “Không có ý kiến gì, cho tôi mười cái gan cũng không dám đắc tội người của chính phủ. “Như vậy còn được.” Chu Kình Thượng hài lòng gật đầu. Ông nhìn về phía ông Tiêu hỏi: “Còn ông?” “Từ lâu tôi đã không còn quan tâm chuyện của nhà họ Tiêu nữa, tôi thì có ý kiến gì được chứ?” Ông Tiêu vuốt tay của mình. “Như vậy là tốt nhất. Chu Kình Thượng không còn ý kiến gì nữa, quay sang hỏi Trần Hoàng Thiên: “Bây giờ đi về được chưa?”

Trần Hoàng Thiên nhìn Trần Hiếu Sinh: “Tôi còn một yêu cầu nữa, mấy người không được nhốt Phương Thanh Vân ở trong phòng cả ngày, chỉ cần không bước ra khỏi nhà họ Trần thì mấy người phải để cô ấy ra ngoài đi qua đi lại. “Nếu cô ấy đi vào phòng của chúng tôi thì làm sao, chúng tôi cũng không được ngăn cản sao? Tôi không đồng ý cô ấy đi ra khỏi phòng.” Trần Hoàng Hạo khó chịu lên tiếng. “Cô ấy ghét mày như vậy thì đi vào phòng mày làm gì, mày nghĩ anh là ai? Mày đến chó cũng không bằng, còn cần mày đồng ý. Từ khi nào chuyện của nhà họ Trần đến lượt mày quyết định vậy? Mày chỉ mong ông nội mày chết đi để mày lên nắm quyền nhà họ Trần đúng không?” “Ông nội, cháu không có ý đó, ông… “Mày không có ý đó, vậy mày chen miệng vào làm gì? Tao còn chưa lên tiếng mà mày đã muốn quyết định sao? Không phải mày muốn làm người thừa kế của nhà họ Trần sao? Tao chuyển quyền thừa kế cho mày, mày mau giết tao đi thì mày sẽ có quyền quyết định chuyện của nhà họ

Trần!” Trần Hiếu Sinh hùng hổ, dọa nạt Trần Hoàng Hạo. Trần Hiếu Sinh biết chuyện Trần Hoàng Hạo hại Phương Thanh Vân là ông ta đã không đồng ý, bảo anh ta phải bỏ hết mấy cái suy nghĩ bẩn thỉu ấy đi. Vậy mà bây giờ anh ta lại chặn miệng của ông ta, chuyện này đã đụng đến giới hạn của ông ta. “Thằng súc sinh, mau quỳ xuống cho tao. Ba anh ta là Trần Hoàng Hạo bị dọa, ông ta hung dữ đạp con trai mình một cái bắt anh ta quỳ xuống.

Trần Hoàng Hạo quỳ xuống sàn, khóc lóc nói: “Ông nội, là do cháu quá kích động mới lỡ cắt lời của ông, xin ông đừng giận, đừng giận cháu.” “Bắt đầu từ hôm nay, mày không được ra khỏi phòng, trước đây Phương Thanh Vân như thế nào thì mày cũng bị như thế. Nếu như dám bước ra khỏi phòng một bước thì tao sẽ chặt chân mày.” Trần Hiếu Sinh giận dữ nói Trong lòng mấy người trong nhà họ Trần như Trần Hoàng Dương, Trần Hoàng Phong mừng như mở cờ.

Như thế này nghĩa là Trần Hoàng Hạo bị ông nội ghét bỏ. Vậy trên con đường tranh đoạt quyền thừa kế đã loại bỏ được một người.

Lúc này Trần Hiếu Sinh nhìn về phía Trần Hoàng Thiên nói: “Được rồi, yêu cầu của mày tao đã đáp ứng, đừng đứng ở chỗ này làm phiền tao nữa, cút đi.” Vừa dứt lời, ông ta xoa xoa hai bên thái dương bước vào phòng mình.

Bây giờ ông ta rất nghi ngờ việc mình nịnh bợ nhà họ Tiêu là đúng hay sai. Ông ta luôn cảm thấy từ khi đi theo nhà họ Tiêu, nhà họ Trần của ông ta không có một ngày bình yên. Ông ta cảm thấy ngôi nhà này sắp sụp đổ rồi.

Có được sự đồng ý của Trần Hiếu Sinh, Trần Hoàng Thiên xoay người rời đi.

Giờ nên trở về rồi, hôm nay anh muốn phải xử lý xong Dương Ninh Vân. “Không biết Hoàng Thiên và Nhã Lam như thế nào rồi”

Dương Ninh Vân đứng cạnh lò luyện đan, gương mặt bị lử hun đỏ ửng, tay cô bị tro làm bẩn lại lau lên mặt khiến gương mặt trắng nõn của cô lem luốc như con mèo hoa.

Nhưng cô không để ý tới ngoại hình của mình, bây giờ trong lòng cô tràn đầy sự lo lắng, cô lo lắng không biết Hoàng Thiên và Nhã Lam có an toàn hay không. “Bồ tát, xin ngài hãy bảo vệ cho chồng con và Nhã

Lam an toàn quay về” Cô chắp tay thì thầm cầu xin Quan Thế Âm. Không lâu, Đỗ Nhã Lam đi vào, nhìn thấy Dương Ninh

Vân đang lạy Bồ tát thì bật cười, nói: “Vừa đốt lửa vừa cầu Bồ tát, tôi thấy cô cầu nguyện rất thành tâm. Tôi không có chuyện gì, Trần Hoàng Thiên cũng không sao, tôi mới gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy bảo đang trên đường về “Thật hả?”

Dương Ninh Vân vô cùng vui mừng: “Thật sự quá tốt rồi, tôi lo lắng muốn chết đi được, hai người không sao là tôi an tâm rồi.”

Cô vừa mới nghĩ rằng dù Trần Hoàng Thiên có giết chết Dương Bảo Trân cô cũng sẽ không ngăn cản anh, bởi vì cô biết em gái mình đã thay đổi rồi, cô không muốn làm Trần Hoàng Thiên khó xử chỉ vì Dương Bảo Trân.

Đỗ Nhã Lam bĩu môi nói: “Mặc dù tôi với Trần Hoàng Thiên không sao, nhưng những người ba tôi phải tới lại bị người của nhà họ Trần giết mất mấy người, nếu chính phủ không chạy tới kịp lúc cứu tôi và mấy người còn lại chắc tôi cũng mất mạng luôn rồi.

Dương Ninh Vân nghe vậy thì biết Đỗ Nhã Lam đã vòng một vòng quỷ môn quan mà quay về, mặt mày xấu hổ nằm tay Đỗ Nhã Lam nói xin lỗi. “Cô xin lỗi làm gì, đứa bé của Trần Hoàng Thiên cũng không phải do cô làm sảy, cô không cần xin lỗi đầu.” Đỗ Nhã Lam cười nói, cô không biết chuyện đứa bé của Trần Hoàng Thiên cũng có liên quan tới Dương Bảo Trân.

Dương Ninh Vân cười. Đột nhiên có một âm thanh lạnh lùng từ ngoài cửa truyền vào. “Cô ấy thật sự nên nói xin lỗi với cô.

Dương Ninh Vân và Đỗ Nhã Lam nhìn ra ngoài cửa thì nhìn thấy Trần Hoàng Thiên đi vào. “Trần Hoàng Thiên”

Dương Ninh Vân lập tức chạy tới đón, cô định ôm lấy

Trần Hoàng Thiên nhưng cô lại nghĩ Trần Hoàng Thiên chắc đang rất đau lòng việc đứa bé đã bị sảy, vì vậy cô lại hỏi: “Phương Thanh Vân có khỏe không?” “Khỏe. Trần Hoàng Thiên lạnh nhạt trả lời: “Đứa bé cũng còn sống, chưa chết” “Ha?”

Dương Ninh Vân vô cùng ngạc nhiên. Cô ngàn lần không nghĩ tới việc đứa bé còn sống, đây chắc chắn là tin tức tốt nhất cô từng nghe.

Cô đang chuẩn bị bộc lộ sự vui mừng của mình thì lại nghe Trần Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng: “Có phải lúc này cô cảm thấy rất thất vọng đúng không?”

Dương Ninh Vân nhướng mày khó hiểu nói: “Em anh đang nói cái gì vậy?” “Trần Hoàng Thiên” Đỗ Nhã Lam cũng đi tới hỏi: “Đây là tin tốt, tại sao Dương Ninh Vân lại phải cảm thấy thất vọng?

Trần Hoàng Thiên cười to, lấy điện thoại di động ra, bật đoạn âm thanh Trần Hoàng Hạo đã gửi cho anh. “Cô bỏ thuốc hại Phương Thanh Vân sảy thai, cô có dám không?”

Vừa nghe, Dương Ninh Vân và Đỗ Nhã Lam sợ ngây người.

Giây kế tiếp, Đỗ Nhã Lam nhìn sang Dương Ninh Vân, không dám tin hỏi cô: “Đứa bé của Trần Hoàng Thiên và Phương Thanh Vân là do cô sai người làm sảy hả? Có phải hay không hả?”