Chàng Rể Đào Hoa

Chương 298



Dương Ninh Vân thực sự không dám tin, ông nội của Hàn Tử Minh lại là một cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ lợi hại hơn cả đại sư Trần, còn lợi hại hơn cả người đeo mặt nạ, nếu không thì làm sao Hàn Tử Minh lại có thể để ông nội anh ta vào chỗ chết chứ?

Nghĩ đến đó, Dương Ninh Vân vô cùng kích động, giống như là gặp được cứu tinh vậy.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ kích động của Dương Ninh Vân, khóe miệng Hàn Tử Minh vẽ thành một đường cong “Đúng, ông nội tôi rất lợi hại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ ông nội tôi sẽ đánh thắng được người đeo mặt nạ, giúp cô cứu đại sư Trần “Quá tốt rồi!” Dương Ninh Vân vô cùng kích động, vội vàng kéo cánh tay của Hàn Tử Minh mà hối: “Cậu Hàn, vậy anh nhanh bảo ông nội anh đến giúp đại sư Trần đi, nếu không thì đại sư Trần sẽ nguy hiểm mất.”

Cô nghĩ chắc đại sư Trần rơi xuống nước bị thương nặng rồi, chắc chắn chưa chết, người lợi hại như vậy, làm sao mà dễ chết thế được, có điều nếu người đeo mặt nạ kia nhảy xuống nước, bắt đại sư Trần lại thì đại sư Trần chết chắc!

Hàn Tử Minh buồn cười mà nói: “Cô níu tay tôi lại, thì tôi làm sao gọi điện cho ông nội được, ông ấy đang ở chỗ khác quan sát, nhận được điện thoại của tôi bảo xuất hiện, thì ông ấy mới xuất hiện. “Hả?”

Dương Ninh Vân nghe thấy vậy, giống như là bị điện giật, lập tức buông tay Hàn Tử Minh ra. Không khỏi ngượng ngùng mà cúi đầu, lẩm bẩm trong miệng mà nói: “Thật ngại quá cậu Hàn, tôi vui quá, nên mới.

Cô chỉ cảm thấy mắc cỡ chết đi được!

Cậu Hàn là bạn khác giới của mình, sao mình lại kéo tay người ta cơ chứ? Thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, Hàn Tử Minh có một loại cảm giác như là mối tình đầu, thậm chí có cảm giác muốn ôm lấy cô, hôn lên môi cô. “Cô thật sự rất làm cho người khác yêu thích đấy, chỉ tiếc đã là vợ người ta rồi.”

Hàn Tử Minh thầm cảm thấy có chút tiếc nuối, lấy điện thoại ra, gọi điện cho Hàn Bình Minh, sau khi bắt máy anh ta nói: “Ông nội, mấy ngày trước con có cứu một cô gái, cô ấy hy vọng đại sư Trần không sao, ông có thể nể mặt cháu mà ra mặt cứu đại sư Trần không?”

Anh ta phải làm cho Dương Ninh Vân cảm kích anh ta, cho nên với nói như vậy. “Đương nhiên có thể, ông nội đi ngay đây, nhưng mà cháu đừng nói như vậy, ông nội muốn tự mình lấy tu luyện Chân Vũ Quyết của đại sư Trần mà thôi. Hàn Bình Minh nói.

Tút tút…

Điện thoại bị cúp, Hàn Tử Minh nhìn về phía Dương Ninh Vân, nói: “Ông nội tôi nói rồi, ông sẽ nể mặt tôi, sẽ ra mặt cứu đại sư Trần, nhưng mà có thể cứu được hay không, thì phải xem tạo hóa của đại sư Trần rồi.” Dương Ninh Vân nghe thấy vậy, chắc tay trước ngực, cảm tạ liên hồi, viền mắt cũng ươn ướt rồi.

Chỉ cảm thấy Hàn Tử Minh quá tốt rồi! Thực sự giúp cô rất nhiều! Làm cho cô vô cùng cảm động, cũng không biết làm sao để bảo đáp Hàn Tử Minh! “Ha ha ha!”

Lúc này, Tiêu Vũ Hạc nhịn không được mà cười lớn. “Đại sư Trần cái chó má gì chứ, vừa nãy có thể thả rồng, giờ lại không thể, xem ra là mới vào thần cảnh, vẫn chưa quen thuộc với công pháp của mình nhỉ. Vậy tôi phải nhân cơ hội này làm thịt cậu mới được.”

Dứt lời, ông ta lập tức đạp gió, bay về phía Trần Hoàng

Thiên rơi xuống nước.

Đây là cơ hội tốt nhất để xử lý đại sư Trần, ông ta cũng sợ không diệt được bây giờ thì đại sư Trần sẽ quen thuộc với tu vi thần cảnh, từng đấm đều có thể thả rồng, vậy thì thực sự là không chắc đánh lại được. “Ông nội tôi đi giết đại sư Trần rồi!” Nhưng nhìn thấy Tiêu Vũ Hạc đang đi về phía Trần Hoàng Thiên rơi xuống, Tiêu Vũ Lương và Tiêu Vương kích động nói. “Quả tốt rồi!” Dương Chí Vân cũng kích động, cả người run rẩy: “Cuối cùng cũng chờ được ngày đại sư Trần chết rồi!”

Nhưng không ngờ anh ta vừa dứt lời, Tiêu Vũ Lương lại hôn to một tiếng: “Không ổn!” “Sao vậy?”

Khuôn mặt mọi người tràn đầy nghị vẫn

Lúc này Tiêu Vũ Lương đưa tay chỉ ra: “Xem, có người đang tập kích với ông nội tôi!”

Đám người Dương Chí Văn nhìn về hướng Tiêu Vũ Lương chỉ, quả nhiên nhìn thấy trên một tòa nhà lớn đối diện đó, có một bóng hình đang cầm thanh đao lớn màu vàng, bay về phía sông, người đó cũng đeo mặt nạ, không nhìn rõ được là ông ta trông như thế nào, nhưng có thể nhìn ra được, ông ta là người trong nước, bởi vì ông ta mặc đồ thời Đường.

Rất nhanh, Tiêu Vũ Hạc đã đến chỗ Trần Hoàng Thiên rơi xuống.

Cũng ngay lúc này, bọn họ nhìn thấy người đeo mặt nạ mặc đồ thời Đường, tay cầm đao vàng chém về phía Tiêu Vũ Hạc. “Cẩn thận! Có đánh lén!”

Đám người Tiêu Vũ Lương, Trần Hoàng Hạo, Trần Hoàng Dương, Dương Chí Văn, Dương Bảo Trân đều gân cổ lên mà hét, lập tức làm cho người xem xung quanh bất mãn. “Mấy người hán gian này, nhắc nhở bọn người Nhật cẩn thận, các người có bị bệnh không hả?” Có võ giả tức giận mà nói. “Câm miệng lại. Còn dám lớn tiếng nữa tao đánh chết các người! Lại có một người võ giả uy hiếp. “Con mẹ nó!” Tiêu Vũ Lương vô cùng tức giận, kiêu ngạo mà nói: “Ông đây là cậu ba của dòng tộc xếp thứ hai trong bốn gia tộc lớn, bọn mày ngậm mẹ mồm lại đi, còn lớn tiếng với ông đây, ông đây gọi người giết chết bọn mày!” “Cái gì? Cậu ba của nhà họ Tiêu ở thủ đô?”

Lập tức những võ giả xung quanh đều bị dọa sợ, vội vàng ngậm miệng lại.

Mà lúc này, Tiêu Vũ Hạc cũng nghe thấy tiếng hét của bọn họ, ông ta đang chuẩn bị xuống nước, lập tức nhìn lên bên trên. Lúc nhìn thấy một người đeo mặt nạ mặc đồ thời Đường, tay cầm một chiếc đao vàng dài hai mét ba, ông ta nheo mắt, rì rầm trong miệng một câu: “Tên võ tôn thần cảnh tam trọng này cũng ăn rồi không có chuyện gì làm, mà chạy đi đối đầu với mình à?”

Ông ta rất khó chịu, lúc này tụ khí thành đạo, cũng ngưng tụ ra một cây đạo dài hai mét ba màu vàng y hệt, xông thẳng đến phía người đeo mặt nạ mặc đồ thời Đường.

Lập tức các võ giả đứng xem hai bên bờ trở nên kích động. Thần cảnh tam trọng đánh với thần cảnh tam trọng. Tu vi bằng nhau, chắc chắn đánh nhau sẽ rất kích thích!

Rất nhanh, dưới hàng trăm vạn con mắt, đạo của Tiêu Vũ Hạc và Hàn Bình Minh đã va vào nhau tạo thành chữ X giữa không trung. Phát ra một tiếng vang dội, có sát ra thành tia lửa. “Ông là ai?” Tiêu Vũ Hạc giận dữ nói.

Hàn Bình Minh lạnh lùng nói: “Nghe giọng thì ông không phải là người Nhật Bản, tôi cũng không ngại nói cho ông biết, tôi là Hàn Bình Minh của nhà họ Hàn ở Kim Thành, sở dĩ chỉ ngưng tụ ra đạo dài hai mét ba, là không muốn làm người ta biết thực lực thật sự của tôi, không muốn chết thì hãy xưng tên đi, nếu không tôi sẽ xem ông là võ giả Nhật Bản mà chém chết vứt vào cửa sông để nuôi cả đấy “Cái gì?”

Tiêu Vũ Hạc nghe thấy thân phận của ông ta liền run lên, một luồng khí lạnh đâm qua tim rồi bao trùm lấy toàn thân, làm cho ông ta toát mồ hôi lạnh, lập tức nói thật: “Không dám lừa ông chủ Hàn, tôi là Tiêu Vũ Hạc của nhà họ Tiêu ở thủ đô, mong rằng giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng.

Nghe giọng nói, ông ta có thể nghe ra là Hàn Thiên Thành rồi, mà thực lực của Hàn Bình Minh, nghe nói là nằm trong khoảng thần cảnh ngũ trọng đến lục trọng, giết ông ta dễ như giết gà, ông ta có thể không sợ hãi sao? “Hóa ra là ông. Hàn Bình Minh có chút kinh ngạc. Nhưng rất nhanh ông ta đã lạnh giọng nói: “Phối hợp với tôi, không thì làm thịt ông!” “Phối hợp như thế nào?” Tiêu Vũ Hạc kinh ngạc mà hỏi.

Hàn Bình Minh nói: “Trên người đại sư Trần này có đồ mà tôi muốn, ông cố ý đánh hòa với tôi. Sau đó nhảy vào trong nước, tôi nhảy theo vào, bắt lại tên đại sư Trần đang bị thương, đưa đến biển, tìm một chỗ không người, tôi phải lấy được đồ trên người cậu ta, đợi sau khi tôi lấy được đồ mà tôi muốn, cô thích giết cậu ta thế nào, tôi cũng không quan tâm. “Được, tôi phối hợp với ông.”

Tiêu Vũ Hạc không thèm nghĩ ngợi mà lập tức đồng ý.

Kết quả là, hai người đánh trên không mấy chiêu, Hàn Bình Minh cố ý bị Tiêu Vũ Hạc đẩy lui, sau đó Tiêu Vũ Hạc nhảy vào trong chỗ nước mà Trần Hoàng Thiên rơi xuống.

Hàn Bình Minh cũng nhảy ùm vào trong nước.

Dưới nước, Trần Hoàng Thiên đang xoa lồng ngực bị chấn thương, không nhịn được mà chửi thâm: “Con mẹ nó, sao rồng này khó dùng thế, sao đánh lại không ra? Hại mình sơ suất, bị đánh một chưởng làm thương nội tạng, sớm biết thế thì không va chạm với ông ta, dùng kiểm chém ông ta thì cũng không thất bại thảm hại như vậy.

Anh đang nghĩ ngợi, đột nhiên nhìn thấy hai người đang chìm xuống nước, chạy đến phía anh.

Trần Hoàng Thiên nhịn không được mà chửi tục