Chàng Rể Đào Hoa

Chương 299



“Khà khà!”

Nhưng nghe thấy Trần Hoàng Thiên chửi tục, Hàn Bình Minh cười nói: “Đại sư Trần, đừng sợ, bọn tôi không giết cậu, ngoan ngoãn chịu trói đi, nếu không hai người bọn tôi sẽ xé rách cậu đấy

Võ giả thần cảnh ở trong nước, có thể thông qua chân khí bên ngoài mà cách ly cơ thể với nước, làm cho lúc hồ hấp thì nước sẽ không chảy vào trong mũi. Lúc nói chuyện, nước sẽ không tiếng vào trong miệng, hô hấp và nói chuyện đều không khác ở trên đất lắm.

Nhưng mà nhìn thấy hai người càng ngày càng gần mình, Trần Hoàng Thiên lại đang bị thương, hơn nữa tu vi cũng không đủ, tự biết không phải là đối thủ của hai người, lập tức quay người, nhanh chóng bơi theo dòng nước.

Bởi vì anh có thể chất Ẩn Long, ở trong nước cứ như rồng vào biển, tốc độ vô cùng nhanh, gấp rất nhiều lần so với người vô địch bơi lội, cứ như là cá mập vậy, nhanh đến không thể nhanh hơn nữa. “Trời ạ! Tốc độ thật là nhanh!”

Tiêu Vũ Hạc vô cùng kinh ngạc. “Đuổi theo, đừng để cậu ta chạy mất

Hàn Bình Minh hét một câu, nhanh chóng bơi theo dòng nước, Tiêu Vũ Hạc theo sát phía sau.

Tu vi của hai người này cao thâm khó dò, tốc độ ở trong nước cũng vô cùng nhanh, tuy nhiên vẫn chậm hơn Trần Hoàng Thiên một chút, nhưng cũng không chậm hơn nhiều lắm.

Mà lúc này, hai bên bờ sông bùng nổ rồi. “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao sau khi đại sư Trần và hai người đeo mặt nạ xuống nước thì không có động tĩnh gì nữa vậy?” “Chắc không phải bọn họ đánh nhau ở dưới nước chứ?” “Hay là người đeo mặt nạ Nhật Bản kia đuổi theo đại sư Trần, còn người đeo mặt nạ mặc đồ Trung Quốc kia thì đuổi theo người đeo mặt nạ Nhật Bản?”

Ba người cao thủ thần cảnh xuống nước, đến giờ vẫn không nổi lên khỏi mặt nước, làm cho người xem vô cùng lo lắng, trong nhất thời toàn bộ đều tràn đầy nghi vấn. “Chuyện gì vậy cậu Tiêu, ông cụ nhà anh đâu, sao lại nhảy vào nước rồi lâu như thế rồi mà vẫn chưa ra?” Dương Chí Văn nhịn không được mà hỏi.

Tiêu Vũ Lương cũng đang lo lắng cho an toàn của ông cụ, nghe thấy lời của Dương Chí Văn, lập tức tức giận mà nói: “Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai hả?”

Giờ anh ta sợ nhất là, đại sư Trần là người đeo mặt nạ kia liên kết lại với nhau, đánh chết ông cụ nhà anh ta dưới nước. “Cậu Hàn, có khi nào ông nội anh. gặp chuyện không?” Dương Ninh Vân lo lắng mà hỏi, cô sợ mình sẽ hại ông nội của Hàn Tử Minh, nếu không phải mình hy vọng đại sư Trần không sao, thì Hàn Tử Minh cũng sẽ không bảo ông nội anh ta giúp đỡ, giờ thì ông nội anh ta đã vào trong nước, không rõ sống chết thế nào, cô cảm thấy áp lực thật là lớn.

Nếu như ông nội Hàn Tử Minh mà bị tên đeo mặt nạ người Nhật kia giết chết. Vậy thì cô phải làm sao mà đối mặt với Hàn Tử Minh đây, cũng không dám tưởng tượng Hàn Tử Minh sẽ đau lòng như thế nào. “Tôi cũng không biết, không ngờ tên đeo mặt nạ người Nhật lại lợi hại như vậy.” Hàn Tử Minh giả vờ hoang mang, anh ta lại không biết thực lực của ông nội sao? Ông nội có thể giết chết tên đeo mặt nạ người Nhật kia dễ như giết gà, sở dĩ ông nội làm như vậy, chắc chắn là có mục đích riêng.

Nhưng Dương Ninh Vân lại không biết, nhìn thấy Hàn Tử Minh lo lắng, cô cảm thấy áy náy muốn chết, sắp khóc đến nơi: “Cậu Hàn, đều tại tôi, nếu không phải tôi, anh cũng sẽ không gọi ông nội anh ra tay, ông nội anh cũng sẽ không gặp nguy hiểm, đều là tại tôi không tốt, anh có thể đánh tôi, cũng có thể chửi tôi, anh đừng lo lắng mà sinh bệnh”

Hàn Tử Minh nhân cơ hội ôm Dương Ninh Vân vào lòng, giả vờ sợ hãi mà nói: “Mặc dù tôi rất lo lắng cho ông nội, cũng rất sợ ông ấy xảy ra chuyện, nhưng tôi sẽ không đánh cô, cũng không trách cô, bởi vì cô chính là con chim bé bỏng mà tôi đã cứu. Cho dù cô làm cái gì, tôi cũng bao dung cô

Dương Ninh Vân nghe thấy rất cảm động, vốn muốn trốn khỏi vòng tay của Hàn Tử Minh, nhưng cân nhắc giờ Hàn Tử Minh cần an ủi, vì vậy cũng không phải kháng mà ôm lại Hàn Tử Minh, dịu dàng nói: “Cậu Hàn, anh đối với tôi tốt như vậy, tôi không biết mình phải làm gì để bảo đáp anh nữa.

Cô đang nghĩ, nếu như ông nội Hàn Tử Minh có chuyện, chắc chắn Hàn Tử Minh sẽ đau lòng, chỉ cần anh ta không ngại, mình sẽ cam tâm tình nguyện dùng cả đời chuộc tôi với anh ta.

Cô cũng có thể cho đi, thì chỉ có bản thân mình thôi. “Có phải chồng cô còn tốt với cô hơn tôi không?” Đột nhiên Hàn Tử Minh hỏi. Cơ thể mềm mại của Dương Ninh Vân khẽ run lên, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào. “Chồng cô có thể bao dung cô, tôi cũng có thể bao dung cô, chồng cô không thể bao dung cô, nhưng tôi có thể bao dung cô, chỉ vì cô là do tôi cứu được. Tôi hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng sinh mạng của cô yếu đuối như thế nào, cũng hiểu hơn bất cứ ai rằng phải che chở cô, bảo vệ cô.” Hàn Tử Minh tình cảm mà nói, đồng thời ôm chặt Dương Ninh Vân, dáng vẻ kích động như muốn đưa cô vào trong máu thịt của mình vậy.

Anh ta là vì muốn moi ra một số bí mật, cố ý tiếp cận Dương Ninh Vân, kết quả trong đoạn thời gian ngắn ngủi ở bên nhau, anh ta lại phát hiện, mình đã thích người phụ nữ ngốc nghếch này rồi. Cho dù cô là vợ của kẻ thù, anh ta vẫn không nhịn được mà yêu cô, muốn có cô.

Nhưng mà…

Anh ta sợ ông nội của mình không đồng ý.

Dù sao anh ta cũng là người thừa kế của nhà họ Hàn, nếu như cưới vợ người khác làm vợ, còn không bị người ta cười đến rụng răng sao? “Cậu Hàn, anh. ”

Người phụ nữ thích nghe nhất, chính là những lời đường mật, không hề có sức đề kháng với những lời ngon tiếng ngọt, huống hồ trong mắt cô, Hàn Tử Minh đối với cô rất chân thành, cũng là một người đàn ông rất thận trọng. Trong nhất thời, cô cảm giác mình đã bị vây hãm.

Chính cô đã hại ông nội anh ta lâm vào nguy hiểm, anh ra không những không trách mình, còn muốn bao dung cho mình, cô nghi ngờ việc Hàn Tử Minh đối xử tốt với cô cũng ngang bằng với Trần Hoàng Thiên rồi. “Ninh Vân, tôi có võ công, có thể bảo vệ cô không bị bắt nạt, chồng cô biết võ công không?” Hàn Tử Minh thì thầm bên tay Dương Ninh Vân mà hỏi.

Dương Ninh Vân gật đầu: “Biết, anh ấy rất giỏi đánh nhau” “Thật sao?” Hàn Tử Minh lại hỏi: “Võ công của tôi là do ông nội dạy cho, chồng cô thì sao?” “Anh ấy được một ông thầy họ Lý dạy cho Dương

Ninh Vân nói.

Hàn Tử Minh nghe thấy vậy, lập tức nghĩ đến Lý Huyền Thành.

Đó là thầy của ông nội anh ta.

Xem ra Trần Hoàng Thiên thực sự là đại sư Trần rồi. Vì vậy, anh ta lại hỏi: “Ông già họ Lý kia có lợi hại hơn ông nội tôi không?” “Tôi không hiểu võ đạo, cũng không biết ai lợi hại hơn, nhưng tôi nghĩ, có thể là thầy của Trần Hoàng Thiên lợi hại hơn đi, bởi vì ông ấy đã độ kiếp thành tiền rồi.” Dương Ninh Vân nói. “Cái gì?” Hàn Tử Minh buông Dương Ninh Vân ra, khuôn mặt tràn đầy kinh hãi mà nói: “Thầy của chồng cô đã độ kiếp thành tiên rồi sao, thật hay giả đấy?” “Thật mà” Dương Ninh Vân gật đầu: “Tôi tận mắt nhìn thấy thầy của chồng tôi bị sấm sét đánh lên người mà không chết, cuối cùng sấm sét ngừng đi, trên trời xuất hiện một vòng xoáy, ông ấy lập tức bay vào vòng xoáy. Có người nói đó là thế giới của thần tiên.”

Hàn Tử Minh yên lặng.

Hóa ra thầy của ông nội độ kiếp phi thăng rồi.

Tên Chu Kình Thượng đáng ghét, lại lấy thầy ra uy hiếp ông nội, nói dám tu luyện Chân Vũ Quyết thì thầy của ông nội sẽ đến nhà họ Hàn đòi mạng của ông nội. Làm hại ông nội không dám tu luyện Chân Vũ Quyết, nếu không thì ở thủ đô này, ông nội đã sớm lấy tu luyện Chân Vũ Quyết từ Trần Hoàng Thiên rồi.

Nghĩ đến đây, khóe miệng anh ta nhếch lên một đường cong.

Xem ra, mình dựa vào cô là không sai, cuối cùng cũng mọi được một thông tin rất quý giá, lần này ông nội có thể yên tâm chiếm lấy tu luyện Chân Vũ Quyết rồi!