Chàng Rể Đào Hoa

Chương 334



Chương 334: Bị quỷ ám

Kể từ khi sư phụ của Trần Hoàng Thiên tu luyện thành công, tổng cộng có hai người luyện được Chân Võ Tu Luyện Quyết.

Một người là người Nhật Bản và người kia là Hàn Bình

Minh.

Vì vậy, Trần Hoàng Thiên biết được rằng chết của Dương Thiên Mạnh có liên quan đến Chân Võ Tu Luyện Quyết, đầu tiên anh nghi ngờ rằng người đàn ông mặc đồ đen là do người Nhật Bản hoặc Hàn Bình Minh sai khiến.

Cuối cùng, khi nghe cái tên cậu Hàn từ miệng Dương Ninh Vân, anh lập tức nghĩ có phải là cậu chủ nhà họ Hàn ở Kim Thành hay không.

Nếu là vậy thì không cần đoán nữa, người mặc đồ đen nhất định là do Hàn Bình Minh sai tới rồi chứ không còn nghi ngờ gì nữa.

Vì vậy anh rất muốn biết thân phận của cậu Hàn này. “Anh ta tên là Hàn Tử Minh, cậu chủ nhà họ Hàn ở Kim Thành” Dương Ninh Vân Thành nói.

Rặc rặc!

Hai bàn tay Trần Hoàng Thiên đột nhiên nằm chặt lại, nghiến răng nghiến lợi.

Quả nhiên là người nhà họ Hàn ở Kim Thành.

Để có được Chân Võ Tu Luyện Quyết đã đánh lừa Dương Ninh Vân, còn hại chết ba vợ ân nặng như núi của anh. Mối thù này cũng như mối thù giết ba, anh hất định phải báo thù! “Anh ta ở đâu?” Trần Hoàng Thiên hỏi.

Nhìn thấy vẻ mặt hung bạo của Trần Hoàng Thiên, Dương Ninh Vân cau mày nói: “Anh muốn làm gì?” “Anh phải giết hắn! Nói cho anh biết hắn đang ở đâu?” Trần Hoàng Thiên rất tức giận, không thể đánh lại Hàn Bình Minh hay không thể đánh lại cháu trai của hắn ta? “Gì chứ?”

Dương Ninh Vân sững sờ: “Anh muốn giết cậu Hàn ư?”

Ngay cả gia đình họ Dương cũng có mặt. Họ cũng có vẻ bối rối.

Hàn Tử Minh cứu Dương Ninh Vân và đưa Dương Thiên Mạnh đến bệnh viện, có thể nói rằng anh ta là một người đàn ông rất tốt, vậy mà Trần Hoàng Thiên thực sự muốn giết người ta sao?

Có phải là ghen không? “Đúng!”

Trần Hoàng Thiên dứt khoát nói: “Người mặc đồ đen hại chết ba chắc là do anh ta chỉ định. Anh phải tự tay giết anh ta và dùng máu của anh ta để tỏ lòng thành kính với ba.” “Anh điên rồi!”

Dương Ninh Vân đẩy mạnh Trần Hoàng Thiên, tức giận nói: “Tối hôm đó anh hiểu lầm rồi đuổi tôi đi, tôi nản lòng muốn nhảy cầu, cũng chính anh ấy đã kịp thời kéo tôi lại, khuyên bảo và giúp tôi thoát khỏi đáy vực của cuộc sống, nếu không tối hôm đó tôi đã chết lâu rồi!” “Còn nữa, người Nhật Bản khiêu chiến với sư phụ Trần, tôi sợ sư phụ Trần sẽ thua, bất lợi cho anh, đến đó coi thấy sư phụ Trần bị người Nhật Bản đó đánh bại, tôi lo sư phụ Trần sẽ bị giết, anh ấy thấy tôi lo lắng nên đã gọi ông nội của anh ấy đến để giúp đỡ sư phụ Trần. Cuối cùng, Sư phụ Trần đã may mắn thoát được, còn anh ấy lại bị ông nội mắng xa xả! “Vào ngày mừng thọ năm mươi tuổi của bác cả cách đây vài ngày, Dương Chí Văn đã uống một ít rượu và đánh tôi, còn lấy ghế đánh ba chảy cả máu đầu, muốn giết tôi. Chính câu Hàn đã đến kịp ngăn Dương Chí Văn lại, cứu tôi và ba, nếu không ba và tôi đã bị tên súc vật Dương Chí Văn đánh chết từ lâu rồi!” “Vào ngày ba tự sát, anh ấy liều chết để cứu tôi, và bị một người đàn ông mặc đồ đen bắn vào đùi một phát” “Một người luôn giúp đỡ tôi và đối tốt tôi mọi lúc mọi nơi. Nếu anh nói rằng anh ấy có ý với tôi, muốn có được tôi, tôi vẫn tin, nhưng bảo anh ấy sai người áo đen đến giết làm như vậy với tôi và ba thì có đánh chết tôi cũng không tin ” “Cậu Hàn không phải loại người như vậy, xin đừng quy chụp anh ấy một cách bừa bãi. Đừng đổ lỗi cái chết của ba cho anh ấy, nỗi oan đó anh ấy không thể gánh, tôi cũng không mong anh ấy bị anh đổ oan đâu!”

Cô ấy rất tức giận.

Mặc dù cô biết rằng Hàn Tử Minh đã giúp đỡ cô mọi lúc mọi nơi, có ý với cô, có lẽ là muốn có được cô, cô từ chối anh ấy vì Trần Hoàng Thiên, nhưng Trần Hoàng Thiên lại vô duyên vô cớ đổ tội cho Hàn Tử Minh, gần trách nhiệm cái chết của ba lên người Hàn Tử Minh. Điều đó thực sự làm cô ấy thất vọng!

Trần Hoàng Thiên đột nhiên bật cười: “Em thà tin hắn cũng không muốn tin anh đúng không?”

Giờ anh đã hiểu rồi. ở nhà họ Tiêu đêm đó, Hàn Bình Minh có mặt, biết chuyện con anh bị bắt có liên quan đến Dương Ninh Vân, nên đoán rằng anh sẽ nổi giận với Dương Ninh Vân khi về, sau đó lại dám bỏ cô ấy, làm Hàn Tử Minh để ý tới, cho nên mới có cảnh Dương Ninh Vân không thể nghĩ tới, lần đầu tiên được Hàn Tư Minh cứu.

Sau đó, cùng với Dương Ninh Vân đến Phổ Giang để xem trận chiến, Hàn Tử Minh đã nhờ ông nội của mình giúp đỡ Trần sư phụ. Thứ nhất ông nội anh ta có thể nhân cơ hội lấy Chân Võ Tu Luyện Quyết của sư phụ Trần, thứ hai có thể làm cảm động Dương Ninh Vân, có thể gọi là một mũi tên trúng hai đích.

Rồi sau đó hết lần này đến lần khác giúp đỡ cô, mục đích là lấy được lòng tin của Dương Ninh Vân. Dùng Dương Ninh Vân làm thứ tiêu khiển, hỏi ra Chân Võ Tu Luyện Quyết.

Có thể là do anh ta chưa hỏi ra nên đã sắp xếp cho người mặc đồ đen đánh Dương Thiên Mạnh một cách thôi bạo để buộc Dương Ninh Vân nói ra tung tích của Chân Võ Tu Luyện Quyết.

Chỉ là bọn họ tính toán sai, Dương Thiên Mạnh thà chết chứ không để cho Dương Ninh Vân nói ra, Dương Thiên Mạnh chết rồi thì Dương Ninh Vân cũng sẽ không nói nữa, lúc đó Hàn Tử Minh lại xuất hiện làm Dương Ninh Vân cảm động một lần nữa.

Để có được Chân Võ Tu Luyện Quyết, nhà họ Hàn thực sự có thể nói là hao tâm tổn huyết “Đúng!” Dương Ninh Vân lớn tiếng nói: “Ít nhất thì cậu

Hàn không tùy tiện đổ oan cho người khác, cũng tin rằng một ngày nào đó tin tôi trong sạch. “Còn anh thì sao? Dễ dàng tin lời đám người Bảo Trân nói, cho rằng con là do tôi để cho Bảo Trân bắt, trực tiếp làm tôi tổn thương, bây giờ không có chứng cứ còn tùy tiện đổ lỗi cho cậu Hàn nữa.” “Tài năng đổ lỗi cho người khác của anh càng ngày càng quá đáng rồi đấy, tôi thực sự khâm phục anh đấy!”

Trần Hoàng Thiên nhất thời không biết làm thế nào để khiến cô tin, bản thân anh thật sự không có bằng chứng, chỉ dựa vào phỏng đoán. Nhưng anh cảm thấy suy đoán của mình tám chín phần là đúng rồi, người mặc đồ đen nhất định là do nhà họ Hàn sai khiến, thế là anh bèn nói: “Anh sẽ đưa bằng chứng ra, chúng minh ba bị hắn hại chết, bây giờ em có thể không tin nhưng mong em đừng ngăn cản anh ra tay với hắn.”

Nói đến đây, Trần Hoàng Thiên bước tới chỗ Mã đại sư, nắm lấy cổ áo của ông ta, lạnh lùng nói: “Nói, Hàn Tử Minh ở đâu?” “Cậu ta ở cùng ông nội, cậu dám ra tay với họ không?” Mã đại sư chế nhạo.

Trần Hoàng Thiên trầm mặc.

Với thực lực hiện tại của anh không đủ để đối chọi lại với Hàn Bình Minh, nếu rơi vào tay Hàn Bình Minh thì cũng coi như đi vào ngõ cụt, vì vậy anh lại hỏi: “Các người đến Đông Đô có mục đích gì?”

Đương nhiên anh biết là họ vì Chân Võ Tu Luyện Quyết nên mới tới nhưng lời từ miệng anh nói thì Dương Ninh Vân sẽ không tin đầu, Dương Ninh Vân sẽ chỉ tin lời của Mã đại sư nói ra. “Cậu chủ nhà tôi thích vợ của cậu, muốn cưới cô ấy làm vợ, nên dẫn theo ông chủ đi xem có vừa ý không. Ai mà ngờ còn chưa gặp cô ấy thì ba của cô ấy lại lại ra chuyện, ông chủ nhà tôi rất lấy làm tiếc.” Mã đại sưu nói dối như vậy. “Mẹ kiếp!”

Trần Hoàng Thiên biết ông ta nói dối, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông lại đùa tôi đấy à? Có tin tôi giết ông không?” “Có bản lĩnh thì giết đi, ông chủ của tôi sẽ trả thù cho tôi. Mã đại sư cười khẩy.

Trần Hoàng Thiên chớp chớp mắt: “Ông đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, tôi không tin không cạy miệng ông ra được!”

Vừa nói xong anh liền động thủ “Đủ rồi Trần Hoàng Thiên!” Dương Ninh Vân tức giận nói: “Anh đừng có lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử nữa được không? Cậu Hàn anh ấy thẳng thắn vô tư, ấm ám nho nhã, ai như anh, hở tí là đi vu cáo hãm hại người ta. “Lẽ nào anh định đánh Mã đại sư đến lúc ông ấy nhận tội, làm trái với lương tâm, nói bọn họ tới Đông Đô là vì tung tích sách quý của anh hay sao?”

Trần Hoàng Thiên đẩy Mã đại sư ra, quay đầu nhìn

Dương Ninh Vân chất vấn: “Hàn Tử Minh đã từng hỏi em về sách quý chưa?” “Anh ấy chưa bao giờ hỏi tôi!” Dương Ninh Vân trả li một cách kiên định. “Thế hắn đã từng hỏi về chuyện sư phụ của anh chưa?” Trần Hoàng Thiên lại hỏi, Chu Kình Thượng lấy sư phụ uy hiếp Hàn Bình Minh, làm cho Hàn Bình Minh thành thật mấy ngày, bây giờ đột nhiên thay đổi quá nhiều, ngày càng tệ hơn, muốn luyện Chân Võ Tu Luyện Quyết, anh cho răng Hàn Bình Minh nhiều phần đã biết sư phụ đã tu luyện thành công rồi nên mới trắng trợn, không kiêng nẻ gì cả.

Dương Ninh Vân lập tức sững sờ. “Có hay không?” Trần Hoàng Thiên hét lên.

Dương Ninh Vân run run thốt lên một tiếng:

“Có.”