Chàng Rể Đào Hoa

Chương 335



Chương 335: Chính thức dấn thân vào con đường báo thù!

Dương Ninh Vân không biết tại sao Trần Hoàng Thiên lại hỏi những câu hỏi này? Nó dường như không liên quan gì đến cái chết của ba.

Nhưng Trần Hoàng Thiên lắc đầu miễn cưỡng cười: “Có phải em đã nói với hắn, sư phụ của anh đã vượt qua đại nạn và thăng thiên rồi không

Dương Ninh Vân gật đầu nói phải. “Tôi thực sự là…”

Trần Hoàng Thiên muốn nói rằng tôi thực sự bị hại thảm vì em, nhưng khi nghĩ đến cảm nhận của cô ấy, anh ấy đã không nói ra nữa.

Chu Kình Thượng dùng sư phụ để ép Hàn Bình Minh, vì vậy hắn không dám làm gì ông ta. Kết quả là khi Dương Ninh Vân nói lời này, Hàn Kiến Thành biết sư phụ đã vượt qua tai ương và thăng thiên, cũng không lo lắng gì nữa.

Anh tin rằng từ nay Hàn Bình Minh sẽ trở thành kẻ thù lớn nhất của anh.

Lúc này Dương Ninh Vân không hiểu gì liền hỏi: “Tôi không có nói cho anh ấy biết sự phụ anh để lại cho anh một quyển sách quý. Thật ra nếu người mặc đồ đen không nói thì tôi cũng không biết là sự phụ của anh để lại cho anh một cuốn sách quý đậu, cậu Hàn tò mò anh sao anh biết võ, chỉ hỏi là anh có sư phụ hay không mà thôi, chuyện này có liên quan gì việc người đàn ông mặc đồ đen chạy vào nhà thuê khiến ba tôi tự tử vậy?”

Trần Hoàng Thiên không khỏi dở khóc dở cười: “Còn nhớ khi ở thủ đô, em và Nhã Lam bị mấy người nước ngoài bắt cóc, những người nước ngoài đó muốn sách quý của anh không?” “Nhớ chứ.” Dương Ninh Vân gật đầu, sau đó cười khẩy: “Có phải anh đang muốn nói những người nước ngoài kia là do người nhà họ Hàn phải tới đấy chứ?” “Đúng!” Trần Hoàng Thiên nói rõ từng chữ: “Mấy người nước ngoài đó là do nhà họ Hàn phải đến, bọn họ không moi gì được từ anh nên mới ra tay với em, tất cả những gì Hàn Tử Minh làm cho em đều là giả tạo. Đều là gì muốn có được lòng tin của em, muốn mọi móc thông tin giá trị từ miệng của em. Đây mới là mục đích thật mà Hàn Tử Minh tiếp cận em, còn về việc thích em, muốn lấy em, tất cả đều là giả dối thôi!” “Tỉnh lại đi, Ninh Vân, biết người biết mặt không biết lòng, đừng bị hắn ta lừa, ba bị hắn hại chết, nếu như những gì anh đoán có phần nào giả thì anh nguyện bị sét đánh!”

Dương Ninh Vân nghe xong, toàn thân choáng váng, đầu óc trống rỗng. Cô không biết mình có nên tin Trần Hoàng Thiên hay không. Về lý mà nói cô ấy không thể không tin Trần Hoàng Thiên được.

Nhưng mà Hàn Tử Minh đã cứu cô hết lần này đến lần khác, ngoại trừ việc anh có suy nghĩ không phải về cô, cũng chưa từng hỏi cô về chuyện cuốn sách quý đó. Nếu đúng như lời Trần Hoàng Thiên nói, Hàn Tử Minh tiếp cận cô để lấy cuốn sách bí mật, thì anh ta đã chiếm được lòng tin của cô từ lâu rồi. Tại sao lại không dò hỏi cô nới dấu cuốn sách đó chứ

Cô cực kì không hiểu nổi! “Hừ!”

Lúc này Lý Tú Lam mới lên tiếng: “Cậu không sợ Ninh Vân bị Hàn Tử Minh cướp đi sao?” Có cần phải nói nhiều chuyện nhảm nhí như thể để quy chụp cậu Hàn không?” “Một người đàn ông không khoan dung như cậu, đến xách dép cho cậu Hàn còn chả xứng, cậu vốn không có tư cách để tranh giành Ninh Vân với cậu ấy, cậu ấy mới là con rể lý tưởng nhất trong lòng tôi, cậu không phải, cậu chỉ là rác rưởi mà thôi “Mẹ kiếp!”

Trần Hoàng Thiên đã chịu đựng đủ một người hèn hạ như Lý Tủ Lam rồi, anh không hề khách sáo mà tát bà ta một cái ngã hào xuống đất,, vài cái răng rơi xuống, cả khuôn mặt lập tức phồng lên như cái bánh bao. “Được lắm, hay lắm, cái nhà này bị hai người hèn hạ bà và Bảo Trân phá hoại rồi, ba cũng do các người hại chết rồi, không có hai mẹ con bà cố ý phá hoại thì đã không thành ra kết cục như này, tôi cố gắng vun đắp bảo vệ cái tổ ẩm này. Nhưng giờ thì sao? Tan nát cả rồi!” Trần Hoàng Thiên vô cùng đau buồn, cái chết của ba vợ làm tổn thương anh ấy quá nhiều! “Bảo vệ cái con khỉ, cậu muốn có năng lực, trong khi Ninh Vân thì bị ám sát, bị bắt cóc, một loạt sự tình như vậy sẽ xảy ra sao? Ninh Vân kết hôn với một con chó thì gia đình chúng tôi cũng sẽ không thành ra như bây giờ!” Lý Tú Lam hét vào mặt Trần Hoàng Thiên.

Rặc rặc!

Trần Hoàng Thiên nắm chặt tay, chuẩn bị đánh chết Lý Tú Lam. “Đủ rồi Trần Hoàng Thiên!” Dương Ninh Vân tức giận nói: “Trách cái này cái kia. Vui lắm sao? Cả nhà họ Dương đều trách anh hại chết ba, anh có bản lĩnh thì đưa chứng cứ ra, tìm ra hung thủ thực sự. Còn nếu anh không có bản lĩnh đó thì đừng đổ lỗi cho ai nữa, như vậy chỉ làm tôi càng khinh thường anh mà thôi!”

Trần Hoàng Thiên hít một hơi thật sâu.

Anh đã không thể thuyết phục được Dương Ninh Vân.

Anh ta xua tay nói: “Anh sẽ không tranh luận với em nữa. Muốn có chứng cứ thì anh sẽ đưa chứng cứ cho em xem. Chỉ mong em không bị Hàn Tử Minh lừa thôi.” Nói đến đây, anh dặn dò: “Thiên Tuấn, gọi người khiêng quan tài của ba tôi đến nhà xác. Hãy ướp lạnh lại, đừng để phân hủy

Anh nhớ rằng trong phần hai của Dược Vương Kinh có một phương pháp làm người chết sống lại, dẫn đến người chết, và anh muốn đợi để tìm hiểu nó, xem xem có thể cứu sống lại ba vợ không.

Nếu bây giờ ba vợ già còn sống, thì chân tướng sự thật sẽ rõ thôi. “Da!”

Hoàng Thiên Tuấn lập tức ra lệnh cho người đi khiêng quan tài “Anh làm cái gì vậy? Không để ba yên lòng ra đi sao?” Dương Ninh Vân muốn ngăn cản nhưng bị Trần Hoàng Thiên kéo lại, cô giận dữ mằng: “Anh đúng là con rể tốt của ba, không để ba yên nghỉ xuống suối vàng, lại đưa ba vào nhà xác làm gì vậy! Anh buông tôi ra, đừng đối xử như thế với ba, đừng làm vậy.

Dù cô có giãy dụa chống cự thế nào, Trần Hoàng Thiên cũng không buông tay, cũng không giải thích suy nghĩ của mình cho cô hiểu.

Vì anh biết, dù có nói ra thì cô cũng sẽ không tin, mọi người cũng đều không tin, làm sao mà làm người chết sống lại được.

Bản thân hắn cũng có dè dặt, dù gì việc làm sống lại người chết cũng bằng xương bằng thịt, quá mơ hồ! “Nghiệp chướng! Qua nghiệp chướng!” “Anh hai đã chết thảm như vậy, con rể tốt của ông ấy lại không cho chồn ông ấy, muốn làm ông ấy tức đến vùng dậy sao?” “Trên đời này làm sao lại có loại con rể như thế chứ, ba vợ chết lại không cho chôn xuống đất. Đúng là quá lắm rồi, đến cầm thú cũng không bằng”

Người nhà họ Dương liên tục mắng chửi.

Người chết mà không được an táng. Như vậy thật bất hiểu, không ai có thể chấp nhận được.

Còn Trần Hoàng Thiên, mặc cho người nhà họ Dương mắng mỏ, mặc cho Dương Ninh Vân khóc lóc thảm thiết thế nào, anh chỉ có một tia hy vọng là cứu sống lại ba vạ anh kiên quyết yêu cầu Hoàng Thiên Tuấn kéo quan tài của Dương Thiên Mạnh đi.

Dù bất hiếu đến đâu, hãy đợi ba vợ sống lại, dù bất hiểu đến đâu cũng phải bù đắp tội lỗi hôm nay!

Rất nhanh, xe được khởi động, quan tài được kéo đi, Trần Hoàng Thiên lúc này mới buông Dương Ninh Vân ra, “Anh là đứa con rể bất hiếu, ba không tha thứ cho anh đầu, không tha cho anh đâu!” Dương Ninh Vân tức giận gào lên.

Trần Hoàng Thiên nhẹ giọng nói: “Ba tha thứ cho anh hay không, tự anh biết rõ? Bản thân anh hiếu thảo hay không, lòng anh cũng tự rõ. Nói xong, anh ta bước đến chỗ Tiêu Vũ Lương. “Anh muốn làm gì?” Tiêu Vũ Lương Thành sợ hãi hỏi. “Muốn anh chết?”

Vừa nói xong câu.

Rặc rặc!

Cổ của Tiêu Vũ Lương bị Trần Hoàng Thiên trực tiếp bẻ gãy. “Vũ Lương! Vũ Lương!”

Dương Bảo Trân và Lý Tủ Lam bật khóc tại chỗ. “Con rể quý bị giết rồi, thật đáng tiếc!” Người nhà họ Dương có mặt ở đó ai nấy đều thở dài đau buồn. “Đồ điên! Anh điên thật rồi! Anh đang hại Thanh Vân, hại con anh đấy!” Dương Ninh Vân tức giận gào thét lên với lòng căm thù.

Trần Hoàng Thiên không nói gì với cô, mà ra lệnh: “Minh Hiền, mua vé đi thủ đô hôm nay đi, càng sớm càng tốt” “Vâng!”

Hứa Minh Hiền lập tức đi mua vé. “Ngô Bản Tiên, ông chủ Hoắc, phong tỏa nơi này, không ai được phép rời khỏi nơi này nếu không có lệnh của tôi, không ai được phép gọi điện thoại luôn.” Trần Hoàng Thiên ra lệnh. “Vâng!”

Ba giờ sau đó.

Trần Hoàng Thiên lên máy bay về thủ đô, chính thức bắt đầu con đường báo thù của mình!