Chàng Rể Đào Hoa

Chương 442



Chương 442: Không thể dứt được!

Dương Ninh Vân trốn trong góc, âm thầm bật khóc. Không phải cô không muốn gặp Trần Hoàng Thiên, cũng không phải cô không muốn quay về bên cạnh Trần Hoàng Thiên.

Thật ra, cô rất muốn gặp Trần Hoàng Thiên, cũng rất muốn quay về bên cạnh Trần Hoàng Thiên, càng muốn ôm lấy Trần Hoàng Thiên mà khóc một trận.

Thế nhưng!

Thực sự cô không còn mặt mũi đó.

Một, khuôn mặt của bản thân đã bị hủy hoại, vô cùng xấu xí!

Hai, bản thân cô đã bị vấy bẩn. Vô cùng bẩn thỉu!

Ba, tội lỗi của bản thân quá lớn, hại chết bổ ruột, ngăn cản Trần Hoàng Thiên giết Hàn Tử Minh, hại Trần Hoàng Thiên bị tìm giết, còn hại chết Cổ Văn Huy, hại chết Hoàng Đức Thắng…

Mỗi một điều này, mỗi một việc này, đều là cơn ác mộng của cô.

Cô không còn cách nào để đối mặt với Trần Hoàng Thiên.

Chỉ cảm thấy bản thân nợ Trần Hoàng Thiên quá nhiều quá nhiều!

Căn bản không xứng làm người phụ nữ của anh!

Mặt khác, Phương Thanh Vân và Đỗ Nhã Lam, có tình có nghĩa với Trần Hoàng Thiên. So với hai người họ. Cô cảm thấy bản thân ngoài việc làm hại Trần Hoàng Thiên, thì còn khiến Trần Hoàng Thiên đau lòng khổ sở.

Vì vậy, cô không muốn lại làm hại Trần Hoàng Thiên lần nữa, cũng không muốn làm Trần Hoàng Thiên đau lòng khổ sở nữa, cô chỉ muốn Trần Hoàng Thiên sống tốt, chỉ muốn ngày đêm niệm kinh cầu xin Bồ tát phù hộ cho Trần Hoàng Thiên được bình an, hạnh phúc vui vẻ.

Điều này đối với cô mà nói. Đã quá đủ rồi.

Nhưng Trần Hoàng Thiên, hét sắp rách cả cổ họng, cũng không nhận được trả lời, đã tìm khắp các ngọn đồi, cũng không tìm thấy dấu vết của Dương Ninh Vân, cuối cùng anh chán nản quay về ngôi chùa trong vẻ bối rối. “Có phải không tìm thấy không, Hoàng Thiên?”

Dương Thiên Mạnh hỏi.

Trần Hoàng Thiên gật gật đầu.

Hừ!

Dương Thiên Mạnh thở dài: “Xem ra thật sự là trùng hợp, Ninh Vân con bé… có lẽ thật sự không còn nữa”

Nói xong, ông ấy bật khóc.

Lúc đến thì vui vẻ biết bao, nhưng lúc này ông ấy lại lạc lõng biết mấy. “Xin lỗi Hoàng Thiên, xin lỗi ông thông gia, tôi khiến mọi người mừng hụt một phen rồi.”

Trần Hiếu Sinh củi đầu xấu hổ. “Không sao”

Dương Thiên Mạnh gượng cười lắc lắc đầu.

Trần Hoàng Thiên không nói gì. Tuy nhiên, không hề vì thế mà đổ lỗi cho Trần Hiếu

Sinh.

Bởi vì anh biết. Trần Hiếu Sinh đang thật lòng tìm kiếm Dương Ninh Vân, như thể muốn chuộc lại lỗi lầm.

Hơn nữa, quả thực bức ảnh kia rất giống, thật khó tin là Dương Ninh Vân chưa chết, mà được đưa lên núi Nga Mi.

Chỉ đáng tiếc, đó chỉ là sự trùng hợp mà thôi.

Kể từ đó, nhóm người Trần Hoàng Thiên rời khỏi núi Nga Mi ngay trong đêm. “Xem ra con vẫn chưa thể quên được những chuyện trần tục, sư phụ cũng có thể nhìn ra tình yêu mà chồng của con dành cho con sâu đậm thiết tha thế nào, hay con quay lại bên cạnh cậu ấy đi”

Sư thái đến bên dưới vách núi, thấy Dương Ninh Vân đang co ro ngồi khóc trong góc thì nói. “Sư phụ, con sẽ từ từ quên hết những chuyện phàm tục.”

Dương Ninh Vân đứng dậy lau nước mắt, hỏi: “Anh ấy đi rồi sao?” “Vừa mới xuống núi rồi.”

Sư thái Mạc Ngôn nói. “Sư phụ có thể dẫn con đi lên, để xem bóng lưng của anh ấy được không?” Dương Ninh Vân hỏi.

Thực ra, cô cũng rất nhớ anh.

Sư thái gật gật đầu, rồi dẫn Dương Ninh Vân đi lên. Vừa lên đến nơi. Dương Ninh Vân liền chạy một mạch, lao thẳng xuống con đường dưới núi.

Kết quả là vì trời tối, nên cô đã vô tình bị ngã. Sau khi lăn xuống mấy trăm bậc thang, thì bị vỡ đầu chảy máu, chân thì bị bong gân. Cô đau đớn bật khóc.

Vốn dĩ muốn nhìn thấy bóng lưng của Trần Hoàng Thiên.

Nhưng giờ đường cũng không đi được, chỉ đành khóc thầm.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Nhóm người Trần Hoàng Thiên trở về thủ đô.

Nhiều lần Trần Hiếu Sinh muốn nói nhưng rồi lại thôi, sau khi rời sân bay, cuối cùng ông ta cũng không kìm được, đành nói: “Hoàng Thiên, quay về nhà họ Trần đi, ông nội biết mấy năm nay đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với cháu, cho ông nội một cơ hội chuộc lỗi có được không?” “Chỉ cần cháu bằng lòng quay về nhà họ Trần, thì ông nội sẽ giao nhà họ Trần và tập đoàn Cửu Đỉnh cho cháu, từ này về sau, cháu chính là người quyết định của nhà họ Trần. Và chính là chủ tịch của tập đoàn Cửu Đỉnh. “Về nhà được không?” “Không về”

Trần Hoàng Thiên lắc đầu. “Quá khứ hãy cứ để nó trôi qua, sau này tôi đi trên con đường dương quang của tôi, các người đi trên cầu độc mộc của các người. Từ nay không qua lại với nhau, tôi cũng chẳng thèm tập đoàn Cửu Đỉnh, tôi có Hoàng Gia Entertainment, đó là sản nghiệp của tôi, cả đời này ăn không hết, tôi còn có bố tôi nữa. Có chỗ của ông ấy chính là nhà của tôi, còn về nhà họ Trần, vĩnh viễn tôi cũng không muốn quay về cái nơi đã đem đến cho tôi quá nhiều nỗi đau khổ đó.”

Nói xong. Trần Hoàng Thiên bắt một chiếc xe, đỡ Dương Thiên Mạnh lên xe rồi rời đi.

Trần Hiếu Sinh ngơ ngác.

Ngây người ra đủ năm phút. Cuối cùng cũng thở dài một tiếng. “Đều là nghiệt do tôi tạo nên, là nghiệt tôi tạo nên mà!” Sau khi Trần Hoàng Thiên quay về, Chu Kình Thượng liền gọi anh đến văn phòng. “Tiểu Phật Gia, chúng ta đã ra ngoài nhiều ngày như vậy, cũng nên quay về rồi. Nếu không Phật Gia Đường bị đánh úp thì không hay lắm, cậu có nguyện cùng chúng tôi quay về quản lý Phật Gia Đường không?” Lý Đức Hùng hỏi.

Trần Hoàng Thiên nói: “Với thực lực hiện tại của tôi, quay về cũng không giúp được gì nhiều cho Phật Gia Đường. Tôi có thể hứa miệng với các ông sẽ quay trở lại, các ông có thể dùng điều này để trấn tĩnh lòng quân, ít nhất thì Phật Gia Đường có ông chủ, không đến nỗi bị xáo loạn” “Nhưng công việc hiện tại của tôi khá nhiều. Bố vợ của tôi cần phải có tôi bầu bạn, con của tôi cũng sắp xảy ra chuyện lớn rồi, hơn nữa có khả năng cao sẽ là một đứa khờ khạo, tôi phải tìm thuốc để cho con tôi được làm một người bình thường” “Cho nên, tạm thời tôi sẽ không đi Phật Gia Đường cùng các ông được, dù sao bây giờ cũng không có chiến tranh, đợi đến khi nào bất đắc dĩ cần tôi quay về, thì tôi sẽ lại quay về, ông thấy thế nào?”

Lý Đức Hùng suy nghĩ một hồi. Sau đó gật gật đầu. “Được, dù sao hiện tại vùng biên giới cũng ổn định, không có chiến tranh gì. Vậy Tiểu Phật gia cứ lo việc của Tiểu Phật gia trước đi, đợi khi nào cần Tiểu Phật gia, thì tôi sẽ lại mời Tiểu Phật gia đi trấn thủ Phật Gia Đường.” “Được.”

Trần Hoàng Thiên gật đầu. “Có cần giữ lại hai người ở bên cạnh cậu để cậu sai bảo không?” Lý Đức Hùng hỏi. “Không cần” Trần Hoàng Thiên lắc đầu: “Sự ổn định của vùng biên giới mới quan trọng. giữ người lại trấn thủ ở vùng biên giới, giữ lại cho tôi thì lãng phí người tài rồi” “Ha ha!”

Lý Đức Hùng cười nói: “Vậy cậu chú ý an toàn, có chuyện gì thì liên hệ với ông Chu, ông ấy xử lý không được thì liên hệ chúng tôi xử lý cho.”

Trần Hoàng Thiên gật đầu nói được. “Tiểu Phật gia, vậy chúng tôi xin từ biệt.”

Lý Đức Hùng và những người cấp cao của Phật Gia

Đường chắp tay nói. “Đi nhé, có cơ hội sẽ cùng mọi người kề vai chiến đấu!” Trần Hoàng Thiên nói.

Nhóm người đi Nam Dương, mới phát hiện việc kề vai chiến đấu với các anh em của Phật Gia Đường là một điều rất thú vị. “Chúng tôi cũng hy vọng có thể kề vai chiến đấu cùng

Tiểu Phật gia!”

Mọi người ồ lên mạnh mẽ.

Sau đó.

Họ đã rời khỏi đại nội.

Ngày hôm đó.

Miyazaki dẫn con gái nuôi của ông ta Mieko tìm đến Trần Hoàng Thiên. “Ông chủ đã về, tôi còn tưởng cậu không trở lại nữa chứ. Trần Hoàng Thiên vỗ vào vai Miyazaki, rồi lộ rõ vẻ vui mừng. “Ở Nhật Bản, tôi đã là kẻ cặn bã của đế quốc rồi, nếu không quay về, thì còn chỗ nào cho tôi nương thân, còn mong ông chủ sẽ thu nhận bố con chúng tôi.” Miyazaki cười nói. “Haha!” Trần Hoàng Thiên cười nói: “Nhất định thu nhận! “Mieko, mau cảm ơn ông chủ đi. Miyazaki nói.

Mieko tầm tuổi đôi mươi, kh lưng xuống rất hiểu chuyện: “Cảm ơn ông chủ vì đã thu nhận.”

Ngày hôm sau.

Trần Hoàng Thiên dẫn Dương Thiên Mạnh, Phương Thanh Vân, chú Lưu, bà Ngô, bố con Miyazaki quay về Đông Quan.

Căn biệt thự đã bàn giao cho Hứa Minh Hiên mua lại

Trở về Đông Quan thì liền sống ở đó. rôi.

Trần Hoàng Thiên cũng đã chuyển giao chức chủ tịch của Hoàng Gia Entertainment cho Phương Thanh Vân.

Cố An Nhiên đã sáp nhập tập đoàn Emperor với tập đoàn Hoàng Gia Entertainment, để trở thành một công ty chi nhánh của Hoàng Gia Entertainment.

Với sự cho phép của Đỗ Văn Mạnh, thì tập đoàn Hoàng Gia Entertainment cũng sẽ mở cửa ở Kim Đô. Về phần Cố An Nhiên và Đỗ Nhã Lam, cũng chạy đến ở trong căn biệt thự ở Đông Quan của Trần Hoàng Thiên, cùng nói chuyện với Phương Thanh Vân và Dương Thiên Mạnh, trong nhà cũng rất náo nhiệt.

Còn Trần Hoàng Thiên, bởi vì không có được dược liệu tu luyện trăm năm, hơn nữa ban đầu quyết tâm tu luyện chân võ tu luyện bí quyết bộ phận tu pháp.

Hai tháng trôi qua trong nháy mắt.

Trần Hoàng Thiên cũng đề cập đến việc tu luyện của bộ phận tu pháp, cảnh giới chân nhân pháp tu.

Trong dịp bên phía Hàn Quốc cũng gửi đến không ít nhân sâm, về việc tu luyện về mặt võ đạo, thì Trần Hoàng Thiên cũng đã đề cấp đến Thần Cảnh tầng thứ sáu. Gần đến Tết âm lịch.

Trần Hoàng Thiên nhận được một cuộc gọi từ Thẩm Thiên Sang. “Hoàng Thiên, có tin tức về cà độc dược rồi!”