Chàng Rể Đào Hoa

Chương 443



“Cậu hai, thật sao ạ?”

Trần Hoàng Thiên đang ăn cơm liền kích động nhảy cẫng lên.

Còn một tháng nữa thì Phương Thanh Vân cũng sắp sinh rồi, lúc này có tin tức của qua cà độc, đối với Trần Hoàng Thiên mà nói đó có thể là một tin tuyệt vời! “Cậu hai có thể lừa con sao?” Thẩm Thiên Sang cười nói.

Trần Hoàng Thiên cười: “Cậu hai, vậy có dễ lấy được không?”

Thẩm Thiên Sang nói: “Hai ngày nữa, ở bên New York có một buổi đấu giá, có một cà độc dược sẽ được bán đấu giá, cậu hai đã đặc biệt đi thăm dò, cà độc dược đó đã ra vài cà độc dược, nhưng mà vẫn chưa chín, phải đợi vài tháng nữa mới có thể chín, không biết sau khi đứa bé sinh ra mới chín thì có tác dụng không?” “Có tác dụng, có tác dụng.” Trần Hoàng Thiên liên tục gật đầu: “Chỉ cần đứa bé trước ba tuổi thì đều có tác dụng, con đã sắp xếp đi Mỹ rồi” “Đúng rồi.

Thẩm Thiên Sang nói: “Ông ngoại con nói rồi, tết âm lịch đến gần, vừa hay con muốn đi tham gia đấu giá thì hãy dẫn theo cả Thanh Vân và nhà của con bé đi, ngày thứ hai của buổi đấu giá chính là đêm giao thừa, ở bên phía ông ngoại đón năm mới cũng coi như là đoàn tụ rồi” “Được, cháu cùng với bố cháu thảo luận một chút, cháu cúp máy trước đây!”

Dứt lời, Trần Hoàng Thiên liền tắt điện thoại. “Thảo luận gì chứ Trần Hoàng Thiên?” Dương Thiên Mạnh buông đôi đũa xuống hỏi.

Trần Hoàng Thiên ngồi xuống, cười nói: “Cậu hai của con gọi điện đến, nói có tin tức của quả cà độc. Con dự định đi Mỹ tham gia buổi đấu giá để lấy cà độc dược về tay.” “Vừa hay cũng sắp đến tết, ông ngoại cũng chưa gặp con, nên để con đưa cả bố và Thanh Vân qua đó, đến nhà ông ngoại con đón tết, bố xem có được không ạ?”

Dương Thiên Mạnh cười: “Bố chưa từng ra nước ngoài, hơn nữa nghe nói nhà ông ngoại con rất giàu có, bố chỉ là một người dân bình thường, cũng không có văn hóa, sợ là đi rồi sẽ khiến con mất mặt”

Trần Hoàng Thiên ôm lấy vai của Dương Thiên Mạnh khuyên nhủ: “Chưa từng đi cũng không sao cả, con cũng chưa từng đi, coi như là đi du lịch đi. Không nói được tiếng anh cũng không sao, Thanh Vân biết, con cũng biết, có thể phiên dịch giúp bố. Hơn nữa cả nhà ông ngoại con đều là người gốc Lam Hoa, đều nói tiếng Lam Hoa cả, không ảnh hưởng đến giao tiếp trao đổi đâu ạ. “Hơn nữa, con đi rồi cũng lo lắng cho bố, vì vậy cả nhà cùng đi, bà Ngô và chủ Lưu cũng đi, coi như là con đưa cả nhà đi du lịch, thế nào ạ?”

Để không phụ lòng hiểu thảo của Trần Hoàng Thiên, Dương Thiên Mạnh gật đầu đồng ý. “Em cũng đi!” “Em cũng muốn đi

Đỗ Nhã Lam và Cố An Nhiên đều giơ tay.

Trần Hoàng Thiên không còn cách nào khác nên cũng đồng ý.

Buổi trưa ngày hôm sau.

Trần Hoàng Thiên, Dương Thiên Mạnh, Phương Thanh Vân, chủ Lưu, bà Ngô, cha con Miyazaki, Đỗ Nhã Lam, Cố An Nhiên, chín người đến sân bay để bay đến Washington, Mỹ.

Ngồi mười mấy tiếng đồng hồ, máy bay quá cảnh tại một sân bay ở Canada.

Sau đó tiếp tục bay đến Whashington. “Ôi, hai cô gái thật xinh đẹp.

Một thanh niên gốc Lam Hoa từ Canada lên máy bay, ánh mắt rơi trên người Đỗ Nhã Lam và Cổ An Nhiên, cười xấu xa hỏi: “Từ Lam Hoa đến du lịch sao, hay là người Canada gốc Lam Hoa?”

Đỗ Nhã Lam nhất thời tức giận nói: “Hình như việc này không liên quan đến anh?”

Lại có thanh niên gốc Lam Hoa khác khó chịu nói: “Tốt nhất là thái độ nói chuyện với cậu chủ Đường của bọn tôi đàng hoàng một tí, bằng không thì đừng trách tôi không khách khí”

Đỗ Nhã Lam đang định nổi giận, Cổ An Nhiên đã kéo cô ấy: “Dị quốc tha hương, không so được với ở trong nước, tốt hơn là không nên đắc tội với người khách “Ha ha.” Đường Thái An cười nói: “Tôi chính là thích những người phụ nữ hiểu chuyện như cô, sau khi xuống máy bay có thể nể mặt cùng ăn cơm được chứ? Trong phạm vi người Lam Hoa ở Mỹ, nhà họ Đường chúng tôi nói một thì sẽ không có người dám nói hai, có Đường Thái An tôi chiếu cố thì cơ bản là cô có thể nghêng ngang mà đi ở Mỹ này.”

Thấy Đường Thái An nói với vẻ lợi hại như vậy, Cố An Nhiên không nhịn được muốn cười, trong lòng nói: “Nhà họ Đường của anh còn so được với sự lợi hại của hội trưởng Hiệp hội Thiên Minh của nhà họ Thẩm sao?”

Nhưng có điều cô không nói ra mà chỉ cười trả lời: “Không cần đâu, chúng tôi một gia đình có tới chín người, không dám làm phiền anh”

Đường Thái An đảo mắt qua. Đếm chỗ ngồi trước và sau của Cố An Nhiên.

Vừa đủ chín người da vàng.

Vì vậy anh ta hào phòng nói: “Không sao cả, đừng nói là chín, cho dù là chín mươi đối với tôi cũng chẳng thành vấn đề, chỉ cần hai người nể mặt cùng tôi ăn bữa cơm, tôi sẽ trả tất cả chi phí đi du lịch của các người ở Mỹ” “Một triệu đô la Mỹ, đủ cho chín người ở Mỹ chơi mười ngày nửa tháng rồi chứ?”

Anh ta đã chán chơi với những người đẹp tóc vàng, dưới mắt lại có hai cô gái xinh đẹp da vàng này, quyến rũ như vậy, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội thưởng thức chứ?

Nhưng không ngờ Cố An Nhiên cười nói: “Bọn tôi đã đổi một trăm triệu đô la Mỹ để tiêu rồi, không thiếu một triệu kia đô la Mỹ của anh, anh vẫn là giữ lại để cho những người đẹp tóc vàng đi.

Nụ cười của Đường Thái An nhất thời cứng đờ. Những người thanh niên đi cùng anh ta nhất thời cũng khó chịu.

Một thanh niên da trắng nói bằng tiếng Lam Hoa không chuẩn: “Đừng có mà nể mặt rồi mà không biết hưởng, cậu chủ Đường có thể nhìn trúng hai người đó là vinh hạnh của hai người, dám không đồng ý ăn cơm với cậu chủ Đường, có tin là làm cho các người không đi khỏi Mỹ này không?”

Đỗ Nhã Lam không nhịn được đứng dậy, tức giận nói: “Tại sao anh ta nhìn trúng chúng tôi thì hai chúng tôi phải đồng ý ăn cơm với anh ta chứ, anh ta là cái thá gì, cút sang một bên. Phiền chết đi được. “Con mẹ nó!”

Hai tay Đường Thái An đặt giữa eo, tức giận nói: “Thật sự là cho thể diện mà không cần rồi, dám chửi tôi là cái thá gì, vậy thì để cho các người thấy, Đường Thái An tôi có phải là cái thá gì không!”

Nói đến đây, anh ta hét lên: “Đưa người phụ nữ này vào nhà vệ sinh cho tôi!” “Vâng, cậu chủ Đường”

Lập tức có hai người đàn ông muốn ra tay.

Ngay lúc này thì Trần Hoàng Thiên vẫn luôn thờ ơ lại mở miệng nói: “Tôi không cần biết các người là người nào, ở Mỹ có lợi hại ra sao, dám động vào bạn của tôi thì có lợi hại đến thế nào đi nữa tôi cũng chỉnh đốn các người.

Chỉ một thoáng.

Ánh mắt của Đường Tuấn và bọn người của anh ta rơi trên người Trần Hoàng Thiên.

Sau vài giây, Đường Tuấn tức giận đến nỗi cười lên: “Nghe thấy giọng điệu của anh dường như là rất lợi hại. Nói xem, anh là người nào?”

Trần Hoàng Thiên thản nhiên nói: “Người mà anh không chọc đến được.” “Con mẹ nhà anh, trên cái đất người cùng màu da này chẳng có người nào mà tôi không dám chọc vào. Dứt lời, anh ta hét lên: “Trước tiên hãy đánh gãy tay chân của tên đàn ông này cho tôi!” “Vâng!”

Lập tức có một người da trắng tóm lấy tay của Trần Hoàng Thiên.

Ngay lúc này, Miyazaki đứng dậy, tóm lấy cánh tay của người da trắng kia và trực tiếp bẻ gãy. “A!”

Tiếng hét như lợn kêu thảm thiết vang khắp cabin. “Muốn chết!”

Sắc mặt Đường Tuấn giận dữ: “Lên cho tôi, đánh chết cái tên này cho tôi”

Vài thanh niên châu Á và người bản địa lập tức tung quả đấm về phía Miyazaki.

Rầm rầm rầm!

Sau vài âm thanh bị bóp nghẹt, cả bảy tám thanh niên đã bị đánh cho cong người giống như tôm, la hét thảm thiết không ngớt. “Đây…

Đường Thái An sững sờ.

Bop!

Miyazaki tát vào mặt anh ta, hai chiếc răng cùng với máu văng ra ngoài. “Ông dám đánh tôi?”

Đường Tuấn bụm mặt, không tin được nói: “Tôi nói cho các người biết, ông nội tôi là người đứng đầu của Đường Môn, tất cả võ quán ở phố người Lam Hoa trên khắp châu Mỹ này đều là của ông nội tôi mở, đánh tôi thì coi như các người chết chắc rồi!”

Lời này của anh ta vừa nói ra, nhất thời đã gây ra một sự náo động trong cabin. “Mẹ ơi, thì ra anh ta là người của Đường Môn. “Đánh phải người của Đường Môn, bọn họ không còn đường sống ở Mỹ rồi!” “Tôi dám cam đoan, bọn họ ra khỏi sân bay sẽ chết.

Nghe thấy tiếng thảo luận, Đường Thái An đắc ý nói: “Nghe thấy gì chưa? Sợ chưa? Nếu như sợ rồi thì quỳ xuống để cho tôi đánh các người nửa sống thiếu chết, bằng không máy bay hạ cánh tôi tuyệt đối sẽ gọi người đến giết chết các người!”

Trần Hoàng Thiên lãnh đạm đáp lại: “Không muốn hậu quả càng nghiêm trọng thì ngậm miệng lại cho đàng hoàng, bằng không tôi sẽ không ngại để người ta đánh rụng sạch răng của anh” “Anh to gan lắm”

Đường Thái An tức giận cười nói: “Người hùng không sợ thiệt thòi trước mắt, tôi nhịn, chúng ta cứ đợi đó mà xem!”

Nói xong, anh ta trở lại chỗ ngồi, trong lòng hằn học nói: “Đến Washington, tôi nhất định sẽ giết chết tên đàn ông kia, cướp lấy hai người phụ nữ đó, biến hai bọn họ thành đầy tớ của tôi!”

Mà lúc này.

Sân bay quốc tế Washington,

Thẩm Thiên Sang đã đưa theo mấy hậu bối của nhà họ Thẩm cùng với đoàn người đang đợi ở ngoài sân bay đón máy bay.