Chàng Rể Đào Hoa

Chương 575



Chương 575

Bác Cả thân thể run lên, sắp khóc: “Trần Hoàng Thiên, nhà họ Trần sắp không chịu nổi rồi, nếu con có thể đánh bại Hàn Tử Minh thì không sao, còn nếu không bác e rằng nhà họ Trần chúng ta mới thật sự đổ nát đó. ”

Trần Hoàng Thiên là người nhà họ Trần, nên ông ta không sợ Trần Hoàng Thiên sẽ tiêu diệt nhà họ Trần, vì vậy ông ta cũng không vội đứng về phía Trần Hoàng Thiên. Nếu Trần Hoàng Thiên có thể tiêu diệt được Hàn Môn, lúc đó ông ta đứng về phía anh cũng chẳng muộn, còn nếu như lật ngược thế cờ bị Hàn Môn tiêu diệt, và ông không đứng về phía Trần Hoàng Thiên nên Hàn Môn cũng sẽ không có lý do gì để trách tội ông.

Trong lòng ông ta đang tính toán như thế.

Trần Hoàng Thiên dường như có thể nhận ra được sự tính toán trong lòng Bác cả của mình, vì vậy anh không quan tâm đến nó nữa. Thay vào đó, anh xoay sang nhìn Lý Nam Cương: “Nghe nói vào ngày tao bị tai nạn, mày đã dẫn người đến để tàn sát nhà họ Trần của tao đúng không?”

Lý Nam Cương biết rằng có sợ cũng vô dụng, liền cắn răng, mạnh mẽ nói: “Vậy thì sao? Tao nói cho mày biết, mày đừng tự phụ quá, mày đấu không lại Hàn Môn đâu. Nếu mày dám động đến Hàn Môn, à mà khoan nói đến đánh đấm đi, cho dù mày có đánh bại được người của Hàn Môn, thì mày cũng tuyệt đối không thể thắng được minh chủ của bọn tao.”

“Mày làm như vậy là đang tự đào mồ chôn mình đấy. Minh chủ của bọn tao không giết hết cả nhà mày đã vô cùng nhân từ rồi. Nếu mày dám động đến Hàn Môn, minh chủ của bọn tao nhất định sẽ giết sạch cả nhà mày, mày có tin không?”

Trần Hoàng Thiên ánh mắt lạnh lùng: “Chết đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng uy hiếp tao như vậy sao, vậy thì mày sẽ phải chết trước!”

Sau khi nói dứt câu, Trần Hoàng Thiên giơ tay lên, ngưng tụ thành một thanh kiếm sáng chói dài hai mét bảy tấc.

Vừa thoạt nhìn!

“Ha ha ha!”

Lý Nam Cương đột nhiên vui mừng cười lớn: “Chỉ với thực lực của Thần Cảnh tầng bảy, mà cũng dám đến đây đòi tiêu diệt Hàn Môn. Thật đúng là gan lớn thấu trời mà, xem Hàn Môn của bọn tao như chốn không người sao.”

“Toàn bộ người của phái Thiên Môn, xông lên giết cho tao, giết hết cái đàm liều lĩnh không sợ chết là gì này, để chúng biết thực lực của Hàn Môn mạnh mẽ như thế nào.”

Giọng anh ta trầm xuống.

Lưu chưởng môn của phái Thiên Sơn cùng với năm vị trưởng lão lập tức đứng lên.

“Tên ngông cuồng của Thần Cảnh tầng bảy, dám kiêu ngạo như vậy, muốn chết đây mà!”

Lưu chưởng môn lạnh giọng nói, sau đó ngưng tụ ra con dao sáng chói dài hai mét tám tấc.

Mấy ông trưởng lão cũng lần lượt ngưng tụ thành những con dao nhỏ dài năm đến sáu tấc.

Lúc này, Hoa Quỷ Thủ của Ngũ Độc Môn chế nhạo nói: “Chàng trai trẻ tuổi, cậu tuổi đời còn trẻ, có căn cơ tu luyện như vậy tôi đây rất khâm phục, nhưng chỉ dựa vào căn cơ tu luyện ấy của cậu, mà vẫn muốn tiêu diệt Hàn Môn, đúng thật là như người si nói mộng. Đừng nói đến chuyện giết Hàn minh chủ, mà ngay cả Lưu chưởng môn cậu cũng chẳng giết được đâu, tôi cũng không biết cậu lấy đâu ra dũng khí mà lại dám đến đây đòi tiêu diệt Hàn Môn như vậy.”

“Ha ha!”

Lý Nam Cương cười cười: “Trần Hoàng Thiên, mày đã nghe chưa? Hoa chưởng môn cũng đã nói rồi, trình độ của mày đừng nói là giết minh chủ của bọn tao, mày còn không phải là đối thủ của Lưu chưởng môn và Hoa chưởng môn đâu. Mày lấy đâu ra dũng khí mà dám láo xược như vậy chứ?”

“Bây giờ lập tức quỳ xuống cho tao. Tao có thể tạm thời tha cho cái mạng chó của mày, để mày lại cho Hàn minh chủ xử lý, Lúc đó tùy tâm trạng của Hàn minh chủ định đoạt vậy. Có lẽ Hàn minh chủ sẽ nể mặt người con gái mày yêu là Dương Ninh Vân mà giữ lại cái mạng chó của mày. Nếu mày tiếp tục láo xược như vậy, tao chỉ cần nói một câu, cái đầu chó của mày sẽ ngay lập tức rơi xuống đất.”