Thẩm Lãng tuyệt đối không phải một người kiêu căng.
Đương nhiên, có vài chỗ có thể kiêu căng.
Thế nhưng, các vị nam ân công (*) cũng có mà.
(*) Bánh đang nhắc đến các nam độc giả donate cho ổng trên qidian ấy.
Tổng thể mà nói, khi chơi mấy thứ mình không biết tốt hơn hết là biểu hiện khiêm tốn.
Ví như vụ võ công này.
Vì vậy võ công thế giới này cùng trái đất hoàn toàn khác nhau, võ công thế giới này rất không khoa học, so với trái đất không biết mạnh gấp bao nhiêu lần.
Đương nhiên người của thế giới này sẽ không biết bay, cũng chẳng thể một chưởng đánh nát cửa thành linh tinh.
Tiêu chuẩn nguyên tắc võ đạo, chắc tương đương với tác phẩm của sư phụ Kim (* Kim Dung).
Có đan điền, có nội lực, có chân khí.
Hơn nữa cơ hồ toàn bộ bí kíp võ công của thế giới này đến từ thời thượng cổ.
Sau khi thế giới thượng cổ lụi tàn hơn mấy ngàn vạn năm, văn minh nhân loại lại một lần nữa sinh sôi, không chỉ khai quật ra các loại điển tịch Tứ Thư Ngũ Kinh, còn có đủ loại bí tịch võ công.
Bên trong phủ Bá tước Huyền Vũ liền có rất nhiều bí tịch, hơn nữa cấp độ còn tương đối cao.
Thẩm Lãng nghiên cứu qua những bí tịch này, sau đó hoàn toàn nhìn mà than thở.
Những bí tịch này một bộ phận khắc lên quyển trục nhuyễn ngọc, còn có một phần lại là... gạch.
Đừng bé cái lầm là cục gạch thực nhé, mà là một khối ngọc đặc biệt, khoảng chừng dài 20cm, rộng 10cm, dày 3cm.
Toàn bộ chữ nghĩa, hình vẽ, nguyên lý, tuyến đường vận hành chân khí trên bí tịch, toàn bộ đều khắc trong khối ngọc.
Một tầng chồng lên một tầng.
Khối ngọc vẻn vẹn dầy 1 tấc, bên trong chứa hơn hai trăm tầng. Mỗi một tầng đều có mấy trăm văn tự, 2- 3 tờ hình vẽ.
Thẩm Lãng hết sức khiếp sợ rồi.
Đây... Đây không phải là phiên bản ổ cứng thế giới khác sao?
Người thượng cổ làm thế nào đem những bí tịch này khắc vào từng tầng trong những khối ngọc đó nhỉ.
Vậy ta chẳng phải là cầm 《Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên》 cũng khắc vào, như thế có thể lưu truyền vạn năm đi.
Bất luận các loại giấy, tơ lụa, giấy da, gỗ gì cũng không thể tránh khỏi sự bào mòn suốt nghìn vạn năm tháng.
Mà những thứ ngọc đặc biệt đó lại có thể.
Có thể thấy được nhân loại thượng cổ vì muốn trao truyền những thứ văn minh quý báu này tiếp tục đã gian khổ biết bao nhiêu.
Hậu nhân khai quật ra khối ngọc xong, cần tiêu hao đã nhiều năm năm tháng, mới có thể lấy được nội dung trong khối ngọc đó minh khắc ra từng tầng một, thành một quyển bí tịch dầy cui.
Như thế, mới có thể cung cấp cho người học tập.
Nguyên thủy khối ngọc bí tịch, trên căn bản là không ai đọc hiểu.
Vì tìm kiếm phá giải chiêu kiếm pháp《Thiên Ngoại Lưu Tinh》kia, Thẩm Lãng mấy ngày này hoàn toàn ngâm mình trong thư viện phủ Bá Tước.
Nhìn lần tất cả điển tịch, lật xem tất cả bí tịch.
Thật sự đọc xong toàn bộ, hai con mắt hoàn toàn biến thành máy chụp hình, mỗi tầng lớp của quyển bí tịch chỉ xem một giây, trực tiếp chụp ảnh chứa đựng đến trí não bên trong.
Chỉ trong thời gian hơn nữa tháng, hắn liền xem xong toàn bộ tàng thư của phủ Bá Tước.
Nhất là cụ tổ tiên gian lận Kim Trụ sáng tác.
Cho nên hiện tại trong đầu Thẩm Lãng cất giữ mấy trăm quyển bí tịch võ công.
Ồ?
Ta... Ta đây không phải là biến thành Vương Ngữ Yên sao?
Kho bí kíp hình người sao?
Hừm có khả năng đi, chờ ta đọc tất cả bí tịch võ công khắp thiên hạ.
Về sau cùng nương tử cùng đi đánh nhau, kẻ địch còn chưa có xuất thủ, ta biết là đối phương muốn ra chiêu gì, nên phá giải thế nào.
Bất quá bây giờ kho số liệu trong đầu Thẩm Lãng vẫn còn có chút thiếu thốn.
Hơn nữa, hắn chưa tìm được bất luận cái phương pháp nào phá giải kiếm pháp 《Thiên Ngoại Lưu Tinh》.
Tổ tiên Kim Trụ đã từng đề cập tới bộ kiếm pháp này, hơn nữa cũng đi viếng thăm Thiên Nhai Hải Các, cũng từng được đọc qua bí tịch kiếm pháp《Thiên Ngoại Lưu Tinh》.
Kim Trụ lưu lại một câu.
Bí tịch này hay quá mức, phân rõ hai mặt trái phải. Một âm một dương, nhưng ta không cách nào diễn giải phân tích đó, sau khi lĩnh ngộ sơ sơ phát hiện không thích hợp ta học, dễ dẫn dẫn đến vô sinh.
Thiên Nhai Hải Các là một trong những thư viện võ đạo lợi hại nhất nước Việt.
Kiếm pháp 《Thiên Ngoại Lưu Tinh》 là bảo vật trấn phái của Thiên Nhai Hải Cácchuyện này thiên hạ đều biết.
Nhưng lại từ xưa tới nay chưa từng có người nhắc qua cái bộ bí tịch này còn có mặt trái, còn có một âm một dương gì gì đấy.
Hơn nữa, Kim Trụ là nhân vật lợi hại như thế, cũng chẳng cách nào phân tích ra nổi nó.
Khoảng chừng hơn một trăm năm trước, Thiên Nhai Hải Các ra một đôi thiên tài tuyệt đỉnh.
Cặp nam nữ đó dùng trọn vẹn mười mấy năm, phân tích được bí tịch kiếm pháp 《Thiên Ngoại Lưu Tinh》viết ra giấy.
Như thế, bộ kiếm pháp thượng cổ kia mới chính thức hiện thế, biến thành bí tịch có thể học tập.
Hai tên thiên tài này cầm quyển bí tịch, rời đi Thiên Nhai Hải Các.
Mười năm sau, đời thứ nhất Nam Hải Kiếm Vương Khâu Cự ngang trời xuất thế, bằng vào bộ kiếm pháp 《Thiên Ngoại Lưu Tinh》 đó.
Người đàn bà cùng ông ta phân tích chung ra bộ bí tịch ấy thì trở thành vợ ông ta.
Người đàn bà tướng mạo bình thường, cơ hồ không có cảm giác tồn tại.
Trong ấn tượng của người đời, hình như cũng chỉ có một bộ 《Thiên Ngoại Lưu Tinh》, chưa từng nhắc đến hai mặt trái phải gì.
Bởi vì người đàn ông kia xuất thủ nháy mắt hạ gục địch nhân vĩnh viễn, cho nên khiến người ta có loại ấn tượng, người đàn ông kia mới là Nam Hải Kiếm Vương.
Thế nhưng câu nói kia của tổ tiên Kim Trụ khiến người ta tưởng tượng rất nhiều thứ.
Thẩm Lãng mạnh dạn suy đoán, mỗi thế hệ Nam Hải Kiếm Vương thật ra là hai người, hơn nữa còn là quan hệ vợ chồng.
Đàn ông luyện tập mặt dương của kiếm pháp này, độc bộ thiên hạ.
Mà vợ thì luyện mặt âm của kiếm pháp, riêng chỉ khắc chồng mình.
Chuyện về sau đã phát sinh, giống như hoàn toàn xác minh nhận xét của Thẩm Lãng.
Bởi vì mỗi thế hệ Nam Hải Kiếm Vương đều là người ở rể, thắng được đều là con gái đời trước Nam Hải Kiếm Vương.
Thế hệ này Nam Hải Kiếm Vương Lý Thiên Thu, cũng chính là thầy của Đường Nghiêm, ông ta cũng không ngoại lệ.
30 năm trước ông ta ở rể đảo Kiếm, gả cho con gái Nam Hải Kiếm Vương đời trước Khưu Oanh Oanh.
Mười ba năm trước đây vợ của ông ta qua đời, Lý Thiên Thu trở thành tân đảo chủ của đảo Kiếm, một đời Nam Hải Kiếm Vương mới.
Thẩm Lãng to gan dùng suy đoán ác ý nhất.
Lý Thiên Thu không muốn bị bất luận kẻ nào khắc, cho nên nghĩ biện pháp giết thê tử của ông ta.
Thế là, trên thế giới không còn người nào có thể khắc kiếm pháp của ông ta.
Nếu như Thẩm Lãng đoán không nhầm.
Trên cái thế giới này có hai nơi, có thể tìm được khắc chế kiếm pháp《Thiên Ngoại Lưu Tinh》.
Thứ nhất, vợ của Lý Thiên Thu Khưu Oanh Oanh, nhưng mà nàng đã chết.
Thứ hai, đó chính là Thiên Nhai Hải Các, chỗ đó hẳn là còn có nguyên bản khối ngọc của bộ bí tịch đó.
Đối với người khác mà nói, phân tích những khối ngọc đó cơ hồ là không thể nào.
Đây thực sự như là bảng mạch điện phức tạp nhất vậy, tầng tầng lớp lớp ghi nhớ ở trong khối ngọc, hơn mấy trăm tầng.
Trừ thiên tài chuyên môn, người bình thường căn bản không cách nào đi sâu phân tích.
Hơn nữa kể cả thiên tài, cũng cần thời gian trọn mười mấy năm mới phân tích ra một nguyên bản bí tịch.
Thế nhưng Thẩm Lãng không giống vậy
Hắn có X quang cùng trí não, có thể phân hình khối ngọc này, phá giải từng nội dung từng tầng, tiếp đó lưu ở trong đầu.
Thẩm Lãng phát hiện, bàn tay vàng của hắn càng ngày càng lợi hại hơn.
Màn đêm buông xuống!
Hai người Thẩm Lãng cùng Mộc Lan cùng cưỡi một Thiên Lý Mã xuôi nam, đi đến Thiên Nhai Hải Các cách đó mấy trăm dặm.
Không có cách nào, Lãng gia đến bây giờ vẫn chưa học được cưỡi ngựa.
Một khi ở trên lưng ngựa, chỉ khi ở trong ngực nương tử, hắn mới có thể có được cảm giác an toàn.
...
Họ Từ!
Từ Thiên Thiên mỗi một ngày đều trong tình trạng phấn khởi cùng nôn nóng.
Hầu như mỗi ngày nàng đều sống trong phân xưởng, cơ hồ là tự mình nhìn chằm chằm tất cả quá trình.
Từ Quang Doãn cũng giống như vậy.
Làm Từ Thiên Thiên nhìn chằm chằm dệt vải, Từ Quang Doãn phải đi nhìn chằm chằm nhuộm màu.
- Xác định thuốc nhuộm không có vấn đề chứ?
- Xác định thuốc nhuộm không có vấn đề hả?
Cái câu hỏi như vậy, Từ Quang Doãn gần như hỏi trên mười lần.
Vì cái công thức là Thẩm Lãng cho.
Đối với thằng súc sinh này, mặc kệ đi suy đoán ác ý như thế nào cũng không có vấn đề.
Nhưng mỗi lần lấy được đáp án đều là giống nhau.
Thuốc nhuộm không có vấn đề. Tơ lụa nhuộm ra, bất kể là phơi nắng dữ dội, hay là giặt tẩy ở nhiệt độ cao, cũng không vấn đề.
Nhưng thời gian vẫn quá gấp gáp.
Kỳ hạn công trình thật sự là quá gấp.
...
Trương Xuân Hoa đã tới một lần.
- Từ Thiên Thiên, tỷ tỷ xác định muốn nhuộm tất cả tơ lụa thành màu tím cùng cầu vồng ư?
Lợi ích động lòng người.
Họ Từ vì mua ba trăm vạn cân kén tằm tốn hao giá quá lớn, trọn gấp ba giá cả đấy.
Vậy ý nghĩa nếu như dệt thành tơ lụa bình thường, mặc kệ bán bao nhiêu cũng là đền tiền, bán được càng nhiều bồi thường càng nhiều.
Màu vàng kim là chuyên dụng cho vương tộc, giá cả có cao nữa cũng vô dụng, không có khả năng bán ra quy mô lớn.
Nhưng lụa tím cũng là quý tộc thích nhất, còn nữ giới thích nhất màu cầu vồng.
Vật hiếm thấy thì đắt, ở thời đại Xuân Thu Trung Quốc, giá tiền vải vóc màu tím là gấp 4 lần màu sắc khác, ở Ai Cập cổ tơ lụa tím càng là gấp 10 lần tơ lụa bình thường.
Vào tay Từ Thiên Thiên, màu tím tơ lụa tím thông thường bán ra giá cả gấp bốn, màu cầu vồng thì gấp bảy lần.
Nếu như toàn bộ nhuộm thành hai loại màu lụa đó, không chỉ không lỗ tiền, hơn nữa còn có thể kiếm món hời.
- Xuân Hoa, tỷ biết muội lo lắng chuyện gì, tên súc sinh Thẩm Lãng này quả thực chuyện hèn hạ nào cũng đều làm ra được. - Từ Thiên Thiên nói:
- Nhưng mà chúng ta đã làm rất nhiều lần thí nghiệm tàn khốc, dùng nước nóng giặt tẩy, dùng lửa hơ, dùng nước muối giặt, những thứ tơ lụa cũng chưa phai màu.
Tiếp tục, Từ Thiên Thiên nói:
- Nghe nói ý chỉ quốc quân lập tức sẽ phải xuống, tranh giành đảo Kim Sơn sắp bắt đầu ngay, tiếng chuông hủy diệt phủ Bá tước Huyền Vũ lập tức liền muốn gõ vang. Công công rất nhanh sẽ cần một số tiền lớn đi chạy chọt chức Hạ đô đốc Diễm Châu, cho nên trong thời gian ngắn nhất tỷ cần phải kiếm được số lượng vàng lớn.
Trương Xuân Hoa liền không có lại khuyên nữa.
- Giờ tỷ lúc nào cũng đều đang chờ ngày đó, cùng đợi khoảnh khắc phủ Bá tước Huyền Vũ ngã xuống, một khắc kia Thẩm Lãng chết không có chỗ chôn ấy.
Trương Xuân Hoa muốn nói lại thôi.
Hai ngày sau!
Đã đến giờ hẹn giao hàng của Từ Thiên Thiên cùng những thương nhân kia.
...
Hai ngày sau.
Lặn lội suốt mấy trăm dặm.
Thẩm Lãng cùng Mộc Lan chạy tới Thiên Nhai Hải Các.
Thiên Nhai Hải Các.
Thư viện võ công bí tịch lớn nhất trong toàn bộ vương triều Đại Viêm phía nam.
Tòa thư viện đó là một pháo đài to lớn hết sức, đứng sừng sững nhất ở lục địa phía nam.
Nước biển trực tiếp vỗ vào góc tường pháo đài.
Thật rộng rãi ghê!
Hoàn toàn không thua gì những thư viện lớn trên địa cầu.
Mỗi một người tập võ đi tới nơi này, giống như hành hương vậy.
Đứng ở nơi này trước mặt cánh cửa cực lớn đó, bất luận kẻ nào đều có thể cảm thụ được bản thân nhỏ bé.
Cổng pháo đài, ngay cả một người giữ cửa đều chẳng có.
Thế nhưng, toàn bộ Thiên Nhai Hải Các đều bao phủ một cổ khí tràng cường đại, để cho người ta không thể mà khom lưng.
Cổng lớn đóng chặt.
Thẩm Lãng cùng Mộc Lan tiến lên, khom người nói:
- Đại sư, chúng ta muốn đi vào Thiên Nhai Hải Các đọc sách.
Một lát sau!
Cửa chính mở, một lão già bước ra.
- Hai vị có được bản các mời chưa?
Mộc Lan lắc đầu nói:
- Không có.
Lão già nói:
- Xin lỗi, không có thu được lời mời, Thiên Nhai Hải Các không nhận thăm viếng.