Cái Thiên Nhai Hải Các này còn có chế độ hội viên à?
Giống như là những câu lạc bộ, hội nhóm cao cấp trên trái đất sao?
Tuy đời trước Thẩm Lãng bị acid sunfuric hủy cả mặt mày, nhưng vẫn là một bác sĩ rất giỏi, đã cứu không ít quan chức quyền quý.
Trong đó một tên nhà cực giàu có tiếng tăm hỗn độn nghe nói bác sĩ Thẩm bốn mươi tuổi còn chưa có đàn bà, có chút cảm động, liền đưa tới một cái thẻ hội viên hạng bạch kim.
Đồng thời cẩn thận dặn dò: Bác sĩ Thẩm à, bên trong không chỉ có có đàn bà con gái, ngay cả trai trẻ cũng có đủ.
Thẩm Lãng trong lòng cảm kích, lúc phẫu thuật bèn thuận tiện thắt luôn ống dẫn tinh của người đàn ông này, dù sao ông cũng năm mươi mấy tuổi rồi, không cần gieo rắc con rơi khắp thế giới đâu.
...
Trở lại chuyện chính.
Thẩm Lãng nói:
- Nương tử, võ công của nàng cao như vậy, thân phận cao quý như vậy, nhất định là hội viên của Thiên Nhai Hải Các hả.
Cái từ hội viên này người khác không hiểu nhưng Mộc Lan biết.
- Phu quân, chàng quá coi trọng thiếp rồi đó. - Mộc Lan đáp.
Sự vĩ đại của Thiên Nhai Hải Các là siêu cao, đặc biệt vượt ra ngoài sự sang quý.
Có chút tương tự với Citadel trong《 Game of Thrones 》, so với Lang Gia Các trong phim《 Lang Gia bảng 》 còn lợi hại hơn nữa
Muốn trở thành hội viên của nó thì sao?
Phải là các loại bậc thầy học thuật, ví như thầy của Mộc Lan Chung Sở Khách.
Phần lớn con người căn bản cũng không có tư cách vào đây.
Thẩm Lãng nhìn cái lão già phía trước này rồi nói:
- Đại sư, nếu không có vấn đề về chế độ đề cử mời mọc, ngài cũng có quyền mời phải không?
- Đương nhiên! - Lão già ngạo nghễ đáp, lấy tư cách một trong các giáo sư của Thiên Nhai Hải Các, lão đương nhiên có quyền mời.
Thẩm Lãng nói tỉnh như ruồi:
- Vậy được, vậy ngài bây giờ hãy mời ta đi.
Đại sư nhìn về Mộc Lan, nói:
- Vị tiểu thư này, đây là phu quân của ngươi hả?
Mộc Lan có chút ngượng ngùng gật đầu.
Phu quân này có đôi khi rất đáng nể, nhưng... đại bộ phận là khá mất mặt.
Đại sư phán ngay:
- Tay trói gà không chặt mà có thể sống đến bây giờ, thật không dễ dàng gì.
Người khác tới Thiên Nhai Hải Các của ta, đều tất cung tất kính, ngay cả hít thở cũng không dám lớn tiếng, giống như tới hành hương vậy.
Cái tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi thì ngược lại, nói năng lung tung như đi kỹ viện vậy.
Thẩm Lãng nói:
- Đại sư, nghe nói muốn trở thành hội viên Thiên Nhai Hải Các, phải là một đại tông sư sao?
Đại sư nói:
- Không phải hội viên, chỉ là khách thôi.
Thẩm Lãng nói:
- Ta còn nghe nói, Thiên Nhai Hải Các tiếp thu bất luận khiêu chiến học thuật, chỉ cần có thể đủ giải đáp bất kỳ một đề bài khó khăn tận cùng của các người, bất kể là chưa phải là đại tông sư cũng có thể trở thành khách mượn sách của Thiên Nhai Hải Các?
Khách mượn sách?
Ngươi, cái danh từ này của ngươi còn không bằng hội viên sao?
Đại sư này rất có khả năng chịu đừng, thế nhưng hiện tại lão cảm thấy mình nhớ cái cảm giác đánh người khác rồi.
Lão không khỏi lại một lần nữa nhìn phía Mộc Lan, phu quân nhà ngươi như thế nào sống đến bây giờ vậy? Làm vợ hắn chắc khổ cực lắm nhỉ.
Tên tiểu bạch kiểm này không xứng với ngươi!
Trước khi tới Thẩm Lãng đúng là đã làm qua công khóa.
Thiên Nhai Hải Các này ở trong mắt thế nhân, chính là một tòa thánh đường tri thức.
Nhưng người ta căn bản không chỉ có bí tịch võ đạo, còn có đủ loại tác phẩm học thuật nổi tiếng.
Thiên văn địa lý, toán học âm nhạc vân vân, thứ gì cũng có
Đây là một tòa thánh đường học thuật thật sự.
Đại sư nói:
- Không sai, Thiên Nhai Hải Các chúng ta cách mỗi một đoạn thời gian, sẽ thả ra nan đề vào thiên hạ. Bất luận kẻ nào chỉ cần giải đáp một đề, có thể được mời.
Đây thì tương đương những tổ chức học thuật siêu cấp lợi hại trên trái đất.
Luận văn của các ngươi nếu không có xuất hiện ở ba tạp chí khoa học lớn như《 Nature》, 《 Cell 》, 《 Science 》 căn bản còn chẳng có tư cách tới gõ cửa.
Thế nhưng thiên tài thế giới này vẫn rất nhiều.
Thiên Nhai Hải Các lúc trước thả ra mười câu hỏi, hôm nay đã được giải bảy câu, hôm nay chỉ còn lại ba câu.
Đương nhiên sau khi giải đáp mười câu hỏi hoàn tất xong, Thiên Nhai Hải Các sẽ lại đẩy ra mười nan đề mới.
Mà những nan đề này bao gồm các loại ngành học, thuộc về võ đạo chỉ có hai ba đề mà thôi.
Thánh đường học thuật vĩ đại như vậy mà thả ra nan đề, có nghĩa là những câu hỏi khó khăn nhất của cả thế giới.
Không phải thiên tài tuyệt đỉnh thì đừng nói chi đến giải đáp, căn bản ngay cả đọc cũng chẳng hiểu gì cả.
Còn nhớ rõ Hứa Văn Chiêu không?
Ông ta ở thành Huyền Vũ xem như là thiên tài toán học, thế nhưng... ngay cả tư cách đọc những nan đề này ông ta cũng không có.
Đại sư nói:
- Công tử, mười đề cực khó của Thiên Nhai Hải Các chúng ta còn dư lại ba đề, đã ước chừng ba năm không có người nào có thể giải đáp ra một đề, ngươi nhất định phải thử một lần sao?
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên!
- Phí tổn là năm trăm lượng vàng! - Đại sư ra giá.
Cái thánh đường học thuật lợi hại thế này, để người ta trả lời câu hỏi mà vẫn đòi tiền sao?
Không sai, đòi tiền.
Không phải vị đại sư này tham lam, mà là bởi vì chi phí bảo trọ Thiên Nhai Hải Các thực sự rất cao.
Đám giáo sư này lại tuyệt đối không muốn tiếp nhận vàng bạc gì của vua chúa ban thưởng cả.
Không tiếp thụ bất kỳ quan viên nào, bất luận quý tộc nào quyên tặng.
Thế nhưng, bọn họ lại sẵn lòng tiếp thu đủ loại quyên tặng của người thường.
Thẩm Lãng vung tay lên, Mộc Lan đưa lên một rương kim tệ, vừa đúng năm trăm.
- Mời khách nhân theo ra! - Đại sư nói.
Tiếp đó, lão dẫn dắt Thẩm Lãng cùng Mộc Lan đi tới một căn phòng nhỏ trong lâu đài.
Bên trong trống rỗng, cũng chỉ có ba cái ghế, hai cái bàn.
Đại sư nói:
- Khách nhân muốn giải đáp đề bài cực khó nào? Hôm nay còn dư lại ba đề võ học, thiên văn, triết học.
Võ học chắc chắn không được, Lãng gia đọc qua võ học bí tịch còn quá ít, kho số liệu chưa đủ phong phú.
Thứ đồ chơi triết học này, quá mức thâm ảo rối rắm.
Như vậy, cũng chỉ còn lại có một đề thiên văn thôi sao?
Thế nhưng, ở đây không là địa cầu a, vũ trụ nơi này là không cùng một dạng.
E rằng những dữ liệu về thiên văn trong não Thẩm Lãng cũng không dùng được.
- Đề thiên văn!
Ánh mắt của vị bậc thầy kia lộ ra vẻ miệt thị, tiếp đó đưa qua một tờ giấy.
Đây là một trong ba đề bài cực khó còn sót lại của Thiên Nhai Hải Các.
Câu hỏi này cũng chỉ có năm chữ.
Mặt trời lớn bao nhiêu?
Cái câu hỏi này có khó không?
Lợi hại hay không vậy?
Hiếm thấy đến mức để cho người ta giận sôi.
Tuyệt đối cấp độ biến thái.
Không có cho ngươi bất luận cái số liệu gì, trực tiếp liền hỏi ngươi mặt trời bao lớn, đường kính bao nhiêu.
Lại một lần nữa nói rõ, ở đây không phải là địa cầu.
Cho nên mặt trời thế giới này, cùng đường kính mặt trời thế giới chúng ta rất có thể là không cùng một dạng.
Chí ít Mộc Lan sau khi thấy cái câu hỏi này trực tiếp kinh ngạc sững sờ.
Lúc trước nàng vẫn cho là mình là đặc biệt thông minh, thế nhưng bây giờ nàng lần đầu tiên hoài nghi thông minh của mình.
Gần như mỗi một người thấy cái câu hỏi này đều có thể hoài nghi cuộc sống.
Đại sư thản nhiên nói:
- Giải đáp không được, cũng không cần lãng phí thời gian, từ đâu tới đây đi thì về chỗ đó đi.
Dứt lời, lão sẽ phải đứng dậy đi tức khắc.
Câu hỏi này là rất khó, thậm chí nhìn qua hoàn toàn không giải được.
Nhưng đối với Thẩm Lãng mà nói, quả thực giản đơn cực kỳ, hắn thậm chí không cần dùng đến trí não.
- Đại sư, tính toán ra kết quả này nhanh nhất cũng phải mất ba ngày.
Thẩm Lãng lúc nói ra câu này, nhìn cẩn thận vào mặt của đại sư nọ..
Nếu như không có đoán sai, chỉ cần nghe được những lời này của Thẩm Lãng đại sư sẽ hết hồn.
Đại sư quả nhiên rung động.
Đây mới là giao lưu của trí giả đỉnh phong đó.
Chỉ cần Thẩm Lãng nói ra những lời này, trên cơ bản hắn cũng đã giải đáp ra dàn ý.
Nhưng mà Mộc Lan kế bên tiếp tục không hiểu ra sao.
Nàng bắt đầu hoài nghi, bản thân... có phải không xứng với phu quân hay không?
Tại sao đối thoại và biểu cảm của hai người đàn ông trước mắt này mà nàng không cách gì hiểu nổi.
Thế nhưng nàng nhìn về phía mình trong gương, trong nháy mắt tự tin đầy đủ.
Đối với loại lưu manh như phu quân mà nói, yêu cầu với vợ chỉ có chừng mấy thứ này thôi.
Mông, ngực, eo, khuôn mặt, có tiền...
Còn chỉ số thông minh có cao hay không, có thể hắn cũng không phải vô cùng để ý.
Bằng không, sao hắn lại có thể chơi với Đại Ngốc, Kim Mộc Thông đến quên cả ngày tháng được?
...
Kế tiếp, Thẩm Lãng tìm một cây trúc rỗng.
Đồng thời cầm lấy kiếm của Mộc Lan.
Hắn dùng cây gậy trúc rỗng ruột nhìn phía mặt trời, vừa nhìn, vừa dùng kiếm chém cây trúc.
Mãi cho đến bóng mặt trời chiếm hết toàn bộ tầm nhìn của hắn từ phía cây trúc.
Lấy chiều dài của cây trúc trừ với đường kính, cho ra số lượng là 85.
Có nghĩa là khoảng cách giữa mặt trời và cái hành tinh này gấp 85 lần đường kính của mặt trời.
Quả nhiên không giống trên trái đất, con số này ở trái đất là 80.
Kế tiếp Thẩm Lãng cắm thẳng cây trúc trên mặt đất, đến khi vào giữa trưa tuyệt đối, hắn đo
độ dài bóng của cây trúc dưới ánh mặt trời và ghi lại số liệu đó của nó.
Tiếp đó, Thẩm Lãng hướng sang lão già nói.
- Đại sư, ngài còn cần ta tiếp tục sao?
Nếu như phải tiếp tục, Thẩm Lãng cần phải tìm được một cái bản đồ chính xác, tiếp đó đi thuyền lên bắc hai nghìn dặm, ba ngày sau vào lúc giữa trưa cắm cây gậy trúc này trên mặt dất, tiếp tục đo chiều dài cái bóng.
Khoảng cách hai vị trí cách nhau hai nghìn dặm, đồng dạng dưới ánh nắng giữa trưa chiếu trực tiếp, cùng một cây trúc có chiều dài 8.5 xích (tầm 283.305 cm) sẽ không có kết quả y hệt, sẽ chênh lệch tầm 1cm.
Chênh lệch chiều dài giữa hai cái bóng ở hai vị trí khác nhau trong khoảng cách hai nghìn dặm, căn cứ theo định lý Pythagoras (định lý Pytago) có thể tính toán ra khoảng cách giữa mặt trời và thế giới này.
Tiếp đó, lấy khoảng cách này trừ với 85, có thể tính ra đường kính của mặt trời của thế giới này.
Thẩm Lãng đem toàn bộ quá trình giải đáp viết ra.
Nhưng sau cùng không có cho ra đáp án chính xác.
Bởi vì hắn không có thời gian đi thuyền lên bắc hai nghìn dặm, nói cho đúng không phải hai nghìn dặm, bởi vì bề ngoài hành tinh là hình cầu, còn phải tính cả độ cong, cái này cần dùng đến số Pi.
Chỉ một khắc đồng hồ, Thẩm Lãng đem đáp án nộp tới.
Mặc dù không có cho ra kết quả sau cùng.
Thế nhưng, sau khi đại sư xem thậm chí hơi hơi run.
Bởi vì đáp án Thẩm Lãng là chính xác tuyệt đối, thậm chí so với bọn họ càng thêm chính xác.
Bởi vì Thẩm Lãng dùng số Pi chính xác hơn.
- Công tử, ngài không cách nào đi thuyền hai nghìn dặm lên phía bắc, thế nhưng xin ngài thử đoán xem, đường kính mặt trời là bao nhiêu? - Đại sư bèn hỏi.
Thẩm Lãng thoáng tính toán một chút nói:
- Hẳn là 289 nghìn dặm.
Đường kính của mặt trời của hai không gian không hề giống nhau, Thẩm Lãng căn cứ cái đường kính của mặt trời quen thuộc mà tính tạm ra đường kính của mặt trời thế giới này.
Đại sư nhìn Thẩm Lãng không thể tin nổi.
Thật sự là quá sững sờ, quá rung động.
Ước chừng một lúc lâu, đại sư bèn hỏi:
- Công tử, ngài năm nay bao nhiêu tuổi?
- Mười chín tuổi. - Thẩm Lãng sực nhớ ra chữa lại:
- A không, mười tám tuổi.
Đại sư không rõ sự ngoan cố này là gì.
Lão thở dài nói:
- Thiên tài quả nhiên là trời sanh!
- Thiên tài a, thiên tài tuyệt đỉnh!
- Chưa từng có gặp qua thiên tài còn trẻ như vậy.
- Vị tiểu thư này, ngươi không xứng với hắn đâu.
Mộc Lan không nói gì, đại sư không phải mới vừa nói ngược lại sao.
Thẩm Lãng nói:
- Đại sư, bây giờ ta có thể tiến vào Thiên Nhai Hải Các được không?
Đại sư cười nói:
- Hoan nghênh công tử, ngài đã thành khách quý của Thiên Nhai Hải Các chúng ta.
Không phải những bậc thầy học thuật không có tính hài hước, chẳng qua là chỉ biểu hiện điều đó với người nào mà thôi.
Ở dưới sự dẫn đường của đại sư, Thẩm Lãng tiến vào thánh đường võ đạo và học thuật.
Tiến vào đại dương của vô số bí tịch cùng tác phẩm.
- Ngọc Nương, tiếp khách. - Đại sư hô.
Một tiểu mỹ nhân nở nang lượn lờ đi đến, khoảng chừng ba mươi mấy tuổi.
Cái áo choàng học giả mặc ở trên người của nàng có vẻ càng bó sát mê người.
Nhưng mà, ngoại hình của nàng tuy rằng rất đẹp, thế nhưng tóc tai rối bời, mắt thâm quầng, hoàn toàn không có hình tượng gì đáng kể.
Vừa đi vừa hùng hùng hổ hổ.
- Lại một lão già yếu ớt nào tới nữa đây? Những kẻ thông thái trẻ tuổi của thiên hạ đều chết hết à? Muốn mượn đọc cái gì gì? - Vị nữ học sĩ cất giọng oang oang.
- Nói nhanh một chút, lão nương không rảnh, cho ngươi một canh giờ tự đi tìm, tay của lão nương không có tình cảm đâu.
Ngẩng đầu một cái, đôi mắt to tròn xinh đẹp của nàng thấy Thẩm Lãng.
Tiếp đó nàng kinh ngạc sững sờ, đôi mắt đẹp trong nháy mắt sáng choang.
Vừa kêu một tiếng, nàng lại chạy ra thật nhanh.
Thẩm Lãng kinh ngạc, sao đi mất rồi?
Thế nhưng một khắc đồng hồ sau đó, nàng lại đi ra. Giống như thay đổi thành một người khác, tóc trở nên mượt mà, quầng thâm trên mắt cũng không còn, trên mặt xoa phấn, môi cũng thêm tí sắc hồng.
Còn đổi sang một bộ váy màu lam quyến rũ..
Nữ học sĩ quyến rũ thỏ thẻ tiếng nói:
- Vị công tử này, vừa rồi là tỷ tỷ thô lỗ dơ dáy của ta. Từ trước đến giờ tỷ ấy đều thô lỗ như thế, hy vọng ngài bỏ qua.
Tỷ tỷ?
Mông, ngực, ngay cả hàm số lượng giác của bắp đùi hai người các ngươi giống nhau y hệt.
Nhưng mà, ngươi nói cái gì thì cứ tạm tin như vậy.
Học sĩ xinh đẹp dịu dàng nói:
- Xin hỏi ngài muốn mượn đọc cuốn sách nào? Hoặc là bí tịch nào? Ngài cứ ngồi yên chỗ này cho khỏe đi, ta đi lấy cho ngài. Công tử à, ngài có muốn uống trà hay không, có cần ăn chút điểm tâm gì hay không?
Thẩm Lãng nói:
- Ta muốn mượn đọc kiếm pháp《 Thiên Ngoại Lưu Tinh 》.
Mỹ nhân học sĩ không khỏi kinh ngạc, tiếp đó điềm nhiên hỏi:
- Có, tỷ tỷ này đi lấy cho.
...
Bên trong nhà lớn của họ Từ.!
Vô số tơ lụa, chồng chất như núi.
Sáu thành lụa tím, bốn thành lụa cầu vồng.
Mấy chục thương nhân Tây Vực mắt mơ mơ màng màng mà nhìn chằm chằm những thứ lụa này.
Quá đẹp a!
Đơn giản là kiệt tác trời cao.
Đây căn bản cũng không phải là tơ lụa, đơn giản là thành núi vàng núi bạc đó.
Bọn họ có thể tưởng tượng, những thứ lụa này một khi vận đến quốc gia bọn họ sẽ gây bùng nổ như thế nào?
Tại sao toàn bộ là thương nhân Tây Vực?
Bởi vì thị trường phía Việt quốc nhà họ Từ đã chiếm lĩnh từ lâu rồi.
Ở những quốc gia thuộc Tây Vực kia nhà họ Từ không có khả năng đi mở tiệm, cho nên chỉ có thể bán sỉ cho những thương nhân này.
- Đưa ra!
Từ Thiên Thiên ra lệnh một tiếng.
Tức khắc mấy chục áo choàng màu tím, mấy chục chiếc váy cầu vồng sắc đưa lên.
- Đây coi như là lễ gặp mặt ta tặng cho các vị. - Từ Thiên Thiên nói.
Đây cũng là quy tắc cũ, mỗi một lần lúc giao dịch, đều phải đưa lên những thứ lụa này làm quần áo.
Những thương nhân Tây Vực này không chỉ là tới một mình, còn mang theo tình nhân cùng đi, cho nên còn phải tặng cả váy cầu vồng.
Mấy chục thương nhân Tây Vực cùng tình nhân bọn họ gấp rút vào phòng, mang những thứ lụa này lên thuyền.
Quả nhiên là lộng lẫy óng ả.
Nhất là váy màu cầu vồng, mặc lên người giống như tiên nữ vậy.
Từ Thiên Thiên nói:
- Các vị có hài lòng không?
Mấy chục tên thương nhân Tây Vực khen không dứt miệng:
- Thoả mãn, vô cùng thoả mãn.
Từ Thiên Thiên nói:
- Chúng ta chính thức giao hàng thế này? Chính thức giao hàng được chưa?
Mấy chục tên thương nhân Tây Vực đều đồng ý.
Bọn họ càng thêm cấp thiết, nghĩ phải tốc độ nhanh nhất đem đám lụa này chuyển đến thị trường của quốc gia mình để đón lấy một khoản tiền của phi nghĩa.
Kế tiếp, sẽ phải chính thức giao hàng.
Ý vị này nhà họ Từ đem lập tức có mười mấy vạn lượng vàng nhập vào kho.
Cho dù là dùng giá cả gấp ba thu kén tằm, nhưng cuộc trao đổi này còn là buôn bán lời chán.
Cũng không cần vội xây lại phân xưởng, số tiền này có thể hiến cho Trương Xung đi mưu cầu chức Hạ đô đốc Diễm Châu.
Từ Thiên Thiên thở nhẹ nhõm một cái thật dài.
Phấn đấu nhiều ngày như vậy, cuối cùng thành công.
Nhà họ Từ cuối cùng vượt qua cửa ải khó khăn lần này.
Tấm biển vàng Từ Tú chẳng những không bị lật xuống, ngược lại còn nâng cao một bước.
Suốt mấy buổi tối nay, nàng gần như mỗi ngày đều gặp ác mộng.
Nội dung mơ đến đều giống nhau.
Tơ lụa bỗng nhiên phai màu.
Cho nên, ở trước khi giao hàng, nàng để cho người ta làm rất nhiều thí nghiệm.
Hong gió, phơi nắng, hơ lửa, giặt nước muối, đổ nước sôi v.v…
Gần như toàn bộ bản lĩnh đều dùng qua.
Tơ lụa không có phai màu.
Bây giờ cuối cùng đại công cáo thành.
Mắt của Từ Thiên Thiên ươn ướt.
Quá khó khăn, quá không dễ dàng.
Xoay người thấy được vị hôn phu Trương Tấn, nàng lộ ra nụ cười thân mật.
Trương Tấn lộ ra nụ cười thâm tình, bản thân gã cũng thở dài một hơi.
Nhà họ Từ thành công, đại biểu cho phụ thân có tiền đi mưu cầu chức Hạ đô đốc Diễm Châu.
Quan trọng nhất là, gã có thể lấy Từ Thiên Thiên vào cửa, không cần làm ra sự việc đáng sợ.
Từ Thiên Thiên trong lòng đắc ý nói:
- Thẩm Lãng ơi là Thẩm Lãng, ngươi là thứ đồ ngu có mắt không tròng, lại đem hai phần công thức thuốc nhuộm vô giá này cho ta.
- Ngươi cho là thiêu hủy đại tác phường của ta là có thể hoàn toàn hủy diệt nhà họ Từ sao?
- Thứ đồ vô tri nhà ngươi căn bản cũng không biết gì, hai cái công thức này còn đáng giá hơn một cái xưởng nhiều.
- Ngươi chẳng những không hạ nhà họ Từ chúng ta được, ngược lại để chúng ta càng lớn mạnh hơn, để Từ Thiên Thiên ta đây càng lớn mạnh hơn.
- Nhà họ Từ của ta không có ngã xuống, kế tiếp xui xẻo chính là Thẩm Lãng nhà ngươi.
- Thẩm Lãng, ta chờ ngươi chết! Ta muốn nhìn, ngươi sẽ bị chết thê thảm cỡ nào? Ngày này sẽ phải đến thật nhanh, ngày cuối cùng của ngươi cũng sắp đến rồi.
Từ Thiên Thiên trong lòng thoải mái.
Đúng ngay tại lúc này!
Trong đám thương nhân Tây Vực đó, bỗng nhiên có người phát sinh một tiếng thét kinh hãi thảm thiết.
- A... A...
Tiếp đó, Từ Thiên Thiên hoảng sợ phát hiện.
Lại có mấy thương nhân Tây Vực, còn có tình nhân bọn họ, trên người nổi lên thật nhiều mẩn đỏ và mụn nước.
Có mặt người bắt đầu sưng đỏ biến dạng.
Có người cá biệt thậm chí bắt đầu thở khò khè, hoàn toàn không cách nào hít thở.
- A... A...
- Lụa này có độc, có độc...
Lụa này đương nhiên không có độc.
Chỉ bất quá, trong công thức thuốc nhuộm này đã bị Thẩm Lãng bỏ thêm vài loại hóa chất gây dị ứng.
Hơn nữa còn là đặc biệt nhằm vào thể chất dị ứng của nhân chủng Tây Vực.
Bản lĩnh của Lãng gia ta đây, sao lại để cho Từ Thiên Thiên nhà ngươi đoán được dễ thế à?