Tô Nan hoàn toàn không cách nào tin tưởng.
Lẽ nào vụ Kiếm vương Lý Thiên Thu yêu vợ là giả sao?
Tay này và Thẩm Lãng cho dù có giao tình, cũng xa thua tình cảm phu thê chứ?
Còn nữa, thành Trấn Viễn có chừng ba nghìn quân phòng thủ.
Những thứ quân phòng thủ này tuy rằng không phải tư quân gia tộc họ Tô, không phải tinh nhuệ nhất, nhưng là gấp mười lần quân đội Thẩm Lãng.
Còn có đủ loại vũ khí hạng nặng, làm sao đều có thể thắng.
Dưới tình huống như vậy cũng có thể thua?
Chính đứa cháu Tô Lâm của ông ta ăn c*t sao?
Bình thường nhìn gã cũng rất xuất sắc mà.
Đây chính là thành Trấn Viễn, khoảng cách phủ Hầu tước Trấn Viễn cũng chỉ có mười mấy dặm.
Thẩm Lãng chỉ có chính là mấy trăm người mà thôi, lại lật gã ra bàn.
Vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã.
Hầu tước Tô Nan nhắm hai mắt lại, mà lúc này huynh trưởng của ông ta Tô Toàn chợt vọt vào, nhìn thấy đầu con trai Tô Lâm trong hộp, nước mắt tức khắc tuôn ra như mưa.
- Chủ công, huynh đi giết Thẩm Lãng, huynh đi giết Thẩm Lãng!
Ước chừng một lúc lâu, Hầu tước Tô Nan bình tĩnh lại.
- Trong thành xảy ra chuyện gì? - Tô Nan bèn hỏi.
Cái tên võ sĩ gia tộc họ Tô nói:
- Người đàn bà mà chúng ta bắt được căn bản không phải thê tử của Kiếm vương Lý Thiên Thu, Thẩm Lãng đã sớm dự liệu được điểm này nên dời bà ta sang chỗ khác.
Mắt Tô Nan híp một cái.
Ông ta không phải là không có nghĩ tới cái khả năng này, nhưng vợ của Kiếm vương trúng chính là kịch độc núi Phù Đồ, căn bản không cách nào bắt chước.
Ông đương nhiên không biết, Thẩm Lãng vì cứu vợ Kiếm vương, đã rút lấy mười mấy ống máu độc, đồng thời chiết ra kịch độc bên trong.
Không chỉ có như thế, hắn còn phát hiện trong máu vợ của Kiếm vương cũng có rất nhiều cổ trùng.
Chỉ bất quá loại cổ trùng này không ngừng tiết ra loại kỳ độc khác, có thể làm cho người mất đi thần trí, da toàn thân sần sùi như cóc, khung xương toàn thân đều còng xuống.
Nếu như đơn thuần chẳng qua là lấy máu của vợ Kiếm vương rót vào bên trong cơ thể, chắc là sẽ không dẫn phát loại bệnh trạng cổ quái này.
Cần phải tách cổ trùng trong máu, tiếp đó lấy ra nọc độc của chúng.
Điểm này quá khó khăn.
Tô Nan làm sao sẽ biết Thẩm Lãng không chỉ ở cứu vợ của Kiếm vương, hơn nữa luôn luôn đang nghiên cứu cổ trùng núi Phù Đồ. Hơn nữa hướng đi cuối cùng của hắn, chính là cải biến huyết mạch cơ thể người, đẩy huyết mạch võ đạo một người trong nháy mắt đề thăng tới một độ cao đáng sợ.
- Thành Trấn Viễn có ba nghìn quân phòng thủ, bọn họ đâu? - Tô Nan bèn hỏi.
Tên võ sĩ họ Tô đáp:
- Chết sạch.
Tô Dong hết hồn:
- Làm sao sẽ chết hết? Dưới trướng Thẩm Lãng mới hơn hai trăm người, ba nghìn quân phòng thủ làm sao có thể sẽ huỷ diệt hết được?
Võ sĩ họ Tô nói:
- Thẩm Lãng tiến vào phủ Chủ Bộ xong xuôi, Tô Lâm đại nhân ban lệnh cưỡng chế nộp của phi pháp toàn thành. Hôm qua chút dân đen cướp bóc cửa hàng thương nhân Tây Vực, mấy vị đại nhân thành Trấn Viễn liền dẫn đầu mấy trăm tên nha dịch đi nhà nhà cưỡng chế nộp của phi pháp, dẫn phát mâu thuẫn kịch liệt. Thật không ngờ Thẩm Lãng không có chết, Tô Lâm đại nhân ngược lại bị hắn bắt sống đồng thời triệt sản, hơn nữa treo ở trên cột cờ thật cao, cho nên...
Hầu tước Tô Nan dựng thẳng tay lên.
Kế tiếp cũng không cần nói.
Lửa trời, có thể lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Tô Lâm dẫn phát thịnh nộ toàn thành, đương nhiên sẽ bị Thẩm Lãng lợi dụng.
Rất nhiều người không hiểu sách lược Tô Nan, vì sao phải nâng cao người Tây Vực, áp chế đại đa số người Việt quốc?
Nguyên nhân vô cùng đơn giản.
Bởi vì Tô Nan muốn phản bội là Việt quốc, muốn phản ra Việt quốc.
Cho nên nhất định phải ở phạm vi thế lực của ông ta tiến hành ra khỏi Việt quốc hóa, xây xong kim tự tháp quyền lực mới.
Gia tộc họ Tô ở tầng cao nhất, Khương quốc tầng thứ hai, Tây Vực tầng thứ ba, bách tính bình dân Việt quốc đông đảo ở vào tầng dưới chót nhất.
Hậu Kim đã từng là một bộ phận Minh triều, bọn họ phản loạn tự lập xong cũng đi tuyến đường này.
Sau khi thành lập chính quyền Mãn Thanh, cũng thành lập kim tự tháp quyền lực, Mãn hàng đầu, Mông hạng nhì, Hán cuối cùng.
Cho nên, chính sách chèn ép bình dân Việt quốc họ Tô nhất định phải áp dụng.
- Thằng nhỏ Thẩm Lãng thật độc! - Tô Nan nhịn không được mà than.
Ngươi mới đến đến thành Trấn Viễn ngày thứ hai, mà mấy nghìn người của ta rồi.
Đủ ác, đủ chuẩn, đủ lợi hại!
Lúc này, bên ngoài bẩm báo:
- Chủ công, đại sư Khổ Nan đến.
Tô Nan chau mày.
Đầu đà Khổ Nan vốn cũng sớm sẽ tới phủ Hầu tước Trấn Viễn báo tin, nhưng ông ta lại không có làm như vậy, đây là muốn để gia tộc họ Tô càng thêm khó xử à?
Khuôn mặt Tô Nan chỉ âm lãnh một giây đồng hồ, tiếp đó cười ha ha đi ra ngoài nghênh tiếp.
- Tô Nan, bái kiến thượng sư.
Mới vừa ra ngoài, Hầu tước Tô Nan liền khom lưng lạy xuống.
Tô Khương hợp nhất, kết minh Tây Vực, mượn hơi Đại Kiếp Tự chính là ba chính sách chủ yếu của gia tộc họ Tô.
Đầu đà Khổ Nan đi đến.
- Thượng sư mời ngồi!
Khuôn mặt Đầu đà Khổ Nan âm lãnh, ở vị trí trên cao ngồi xuống.
- Ân oán luân hồi, Đại Kiếp Tự có ân tất báo. - Đầu đà Khổ Nan nói:
- Thẩm Lãng thí chủ đối với Đại Kiếp Tự chúng ta không đủ giải, một lần nữa, dùng tới ba lần xúc phạm Phật uy, thật là làm cho người ta phải kinh ngạc..
Hầu tước Tô Nan nói:
- Vậy không được, thần phật Đại Kiếp Tự cao nhất, nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Đầu đà Khổ Nan nói:
- Vì bảo vệ pháp chỉ uy nghiêm của Đại Kiếp Tự, bần tăng cảm thấy trở về Đại Kiếp Tự điều binh. Mang Thẩm Lãng về Đại Kiếp Tự tiếp thu thiên hình, đây là trách nhiệm nghĩa bất dung từ của bần tăng.
Hầu tước Tô Nan nói:
- Đương nhiên, phía trên sư phụ suy nghĩ triệu tập bao nhiêu binh mã?
Đầu đà Khổ Nan nói:
- Tăng binh năm nghìn!
Hầu tước Tô Nan mừng rỡ:
- Phật hải vô biên, Đại Kiếp Tự vô thượng uy nghiêm, nở rộ mỗi một chỗ trên lãnh địa gia tộc họ Tô chúng ta..
Đầu đà Khổ Nan nói:
- Họ Tô của thí chủ đoạt hành tỉnh Thiên Tây xong xuôi, thế lực Đại Kiếp Tự muốn trở về Thiên Tây.
Hầu tước Tô Nan nói:
- Đó là hiển nhiên, ta lấy tư cách đệ tử Đại Kiếp Tự, đã và sẽ dùng hết toàn lực, xây dựng Thần miếu, cung phụng pháp thần đại kiếp nạn.
Đầu đà Khổ Nan nói:
- Ở Khương quốc, chúng ta có Thần miếu Tuyết Sơn, thế nhưng đây còn chưa đủ. Chúng ta còn muốn xây dựng Đại Kiếp Cung.
Đại Kiếp Cung!
Ở phía trên Đại Tuyết Sơn vùng biên giới họ Tô cùng Khương quốc.
Đã từng là một cung điện tòa đặc biệt tráng lệ, diện tích so với Thần miếu Tuyết Sơn Khương quốc lớn gấp hai ba lần.
Lúc đông nhất, bên trong có năm nghìn tăng nhân Đại Kiếp Tự ở trong đó, là căn cứ lớn nhất của Đại Kiếp Tự ở Việt quốc.
Nhưng mà trước kia nó đã bị Đế chủ Khương Ly đánh một lần, sau đó đến Hoàng đế của đế quốc Đại Viêm đánh thêm lần nữa.
Khi Đại Kiếp Tự hoàn toàn rút lui Việt quốc, cái Đại Kiếp Cung này tao ngộ thêm một trận đại chiến, lúc này trở thành một đống đổ nát.
Lúc này Đầu đà Khổ Nan lại đưa ra ý tưởng muốn xây dựng Đại Kiếp Cung?
Chuyện này cần bao nhiêu tiền?
Tiền vẫn là việc nhỏ, then chốt chuyện này sẽ dẫn đến tranh luận đến cỡ nào?
Tô Khương hợp nhất xong xuôi, ở trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn không chiếm được Hoàng đế đế quốc Đại Viêm sắc phong.
Thế nhưng qua mấy năm, thậm chí mười mấy năm thống trị xong xuôi, Tô Nan vẫn là phải trở về trong vòng tay của Vương triều Đại Viêm.
Mà khi đó Khương quốc, đã sớm bị ông ta thôn tính.
Đến lúc đó sẽ không có Khương, chỉ có Tô.
Nếu như một lần nữa chữa trị Đại Kiếp Cung, hoàng đế Đế quốc Đại Viêm sẽ thấy thế nào?
Nhưng mà không hề gì, cứ hứa trước là được.
Thậm chí tương lai có thể làm lợi thế cùng đàm phán với đế quốc Đại Viêm.
- Được, ta đáp ứng! - Tô Nan nói.
Đầu đà Khổ Nan nói:
- Việc này không nên chậm trễ, ta lập tức đi Đại Kiếp Tự điều binh, trong vòng nửa tháng nhất định đến!
Tô Nan nói:
- Ta đợi tin tức tốt của thượng sư.
...
Đầu đà Khổ Nan đi.
Tô Toàn nói:
- Ta dẫn binh năm nghìn, đoạt lại thành Trấn Viễn!
Tô Nan lắc đầu.
- Tô Dong, ngươi bây giờ liền mang theo Sở Sử, đi đến núi Ma Nham trong nước Sở, mời đại tông sư Ban Nhược của nước Sở xuống núi.
Nước Việt có sáu đại tông sư.
Nước Sở cũng có sáu đại tông sư.
Cái danh sách này do Thiên Các sắp xếp, nước Ngô thế yếu, cũng chỉ có năm danh ngạch.
Tô Dong nói:
- Vâng!
Tô Nan đi vào bên trong phòng, lấy một cái hộp, đi ra đưa cho Tô Dong nói:
- Nếu như bà ta không xuống núi đối phó Lý Thiên Thu, ngươi hãy đưa cái hộp này cho bà ta, bà ta sẽ đồng ý.
- Vâng!
Tô Nan lại nói:
- Tô Toàn ngươi dẫn năm nghìn quân, bao vây thành Trấn Viễn nhưng không đánh, không bao lâu, trong thành nhất định loạn, đến lúc đó không cần đánh, đám dân trong thành nhất định sẽ xé sống Thẩm Lãng.
Tiếp tục, Tô Nan thở dài nói:
- Chỉ mong Thẩm Lãng vẫn còn ở đó, chỉ mong hắn luyến tiếc thành Trấn Viễn.
...
Thời gian trở lại trước đó mấy canh giờ.
Thẩm Lãng lớn tiếng nói:
- Các vị hương thân phụ lão, thành Trấn Viễn đã không thể ở được nữa, đại quân Tô Nan sẽ nhanh chóng bao vây toàn bộ thành Trấn Viễn.
Tòa thành thị này không sản xuất lương thực, hoàn toàn dựa vào mua bán, dự trữ lương thực trong thành không nhiều lắm.
Một khi đại quân của Tô Nan vây nhưng không đánh, người bên trong thành sẽ không có cơm ăn. Cho đến lúc này mấy vạn dân đói, sẽ ăn tươi nuốt sống Thẩm Lãng.
- Mỗi người mỗi hộ đã được chia đủ tiền, các ngươi mang theo tất cả khẩu phần lương thực tranh thủ suốt đêm chạy về quê, tìm nơi nương tựa ở bạn bè thông gia các ngươi.
Tiếp tục Thẩm Lãng cười to:
- Ta cũng không thể ở lại thành Trấn Viễn bao lâu, bởi vì ta còn chưa có giết đủ.
- Hỡi các tráng sĩ, các ngươi cướp đủ chưa?
- Ta còn muốn đi những thành thị khác trong quận Bạch Dạ, đi giết sạch mỗi một thương nhân Tây Vực bên trong thành phố, cướp sạch toàn bộ tiền bạc trong cửa hàng bọn họ.
- Những thành thị này không giống như thành Trấn Viễn căn bản cũng không có bao nhiêu quân phòng thủ.
- Các vị tráng sĩ? Các ngươi theo ta đi không? Theo ta đi phát tài không?
Đám dân chúng này giết đến mức sôi trào nhiệt huyết, hơn nữa mới vừa đại phát tài.
Lúc trước đám vàng bị họ Tô cướp đi lại được cướp về, mỗi nhà mỗi hộ lại giàu lên.
Thẩm Lãng nghe những lời này.
Rất nhiều tráng sĩ tức khắc điên cuồng hét lên:
- Đi, đi, phát tài đi.
Thẩm Lãng lớn tiếng nói:
- Người già yếu bệnh tật phụ nữ trẻ em không nên đi theo, chỉ cần những thanh niên trai tráng, chỉ cần năm nghìn người!
Người thành thật đều lùi bước, ngày hôm nay được chia tiền như vậy đã đủ rồi, nhưng đám người muốn nhanh chóng làm giàu thì nôn nóng không chịu nổi.
Vốn là còn những người do dự có nên đi hay không.
Kết quả vừa nghe, lại vẫn muốn cạnh tranh? Vậy không được, vậy ta phải đi.
Kế tiếp, dưới trướng Thẩm Lãng dùng tốc độ nhanh nhất, chọn lựa ra bốn năm nghìn tên thanh niên trai tráng.
Cơ hồ không hề dừng lại một chút nào.
Thẩm Lãng mang theo năm nghìn thanh niên trai tráng này đốt đuốc, đi về phía thành Bạch Lệnh gần đó.
- Truyền lệnh xuống!
- Quốc quân có chỉ, toàn bộ tài sản thương nhân Tây Vực bên trong quận Bạch Dạ, toàn bộ về tất cả con dân Việt quốc. Bất luận kẻ nào đều có thể lấy cướp bóc cửa hàng Tây Vực, mặc kệ cướp được bao nhiêu vàng bạc tài báo, toàn bộ về bọn họ!
- Lệnh cướp bóc quy mô lớn!
- Lệnh cướp bóc quy mô lớn!
- Đi cướp sạch mỗi một tòa thành thị!
- Đi giết sạch mỗi một thương nhân Tây Vực.
Thẩm Lãng suốt đêm mang theo năm nghìn dân khỏe mạnh, trùng trùng điệp điệp đi về phía thành Bạch Lệnh.
Hắn mới vừa vừa rời khỏi không lâu sau.
Lại có mấy người mật thám, hướng phủ Hầu tước Trấn Viễn chạy vội báo tin.
...
Sau mấy canh giờ!
Trấn Viễn Hầu Tô Nan liên tiếp lấy được mấy phần mật báo.
- Thẩm Lãng đã đi rồi, hắn dẫn đầu năm nghìn dân tráng rời khỏi thành Trấn Viễn, đi về hướng thành Bạch Lệnh.
- Hắn còn nói muốn giết sạch cướp sạch những thương nhân Tây Vực trong thành Bạch Lệnh.
- Hắn còn ban bố lệnh cướp bóc quy mô lớn, bất luận kẻ nào đều có thể cướp bóc cửa hàng thương nhân Tây Vực, ai cướp được toàn bộ vàng bạc sẽ thuộc về người đó.
Tô Toàn kinh hãi.
Tên này mới suốt đêm tập kết quân đội, chuẩn bị đi đến thành Trấn Viễn, kết quả Thẩm Lãng lại chạy trốn.
- Chủ công, ta dẫn đầu hai nghìn kỵ binh, tuyệt đối có thể đuổi theo, có thể chém sạch sẽ đám dân đen đó..
Tô Toàn mặc dù là huynh trưởng Tô Nan, nhưng luôn mồm xưng chủ công.
Hầu tước Tô Nan đi tới bản đồ trước mặt, cau mày suy tư.
Bỗng nhiên, giọng của ông ta trở nên âm lãnh.
- Không, để cho bọn họ chiếm, để cho bọn họ cướp bóc!
Nghe những lời này, tất cả mọi người ở đây kinh ngạc.
- Chủ công! Những thứ thương nhân Tây Vực này cũng là túi tiền của chúng ta.
Tô Nan nói:
- Không sai, bọn họ là túi tiền của chúng ta! Hàng năm đều nộp thuế cho chúng ta, chúng ta còn có thể chia phần. Thế nhưng chia phần dù nhiều hơn nữa cũng chính là ba bốn chục phần trăm, nếu như ta muốn toàn bộ thì sao?
Tô Toàn hết hồn nói:
- Ý kiến của chủ công là, để những tên dân đen này giết sạch cướp sạch tiền bạc của đám thương nhân Tây Vực. Tiếp đó... Chúng ta sẽ đoạt lại vàng bạc từ đám dân đen này. Vậy... Vậy không có những thương nhân này, chúng ta tiến hành mua bán như thế nào?
Tô Nan nói:
- Trước đây chúng ta là thần tử Việt quốc, cho nên đương nhiên cần buôn lậu, cần lén lút mua bán. Mà một khi chúng ta phản loạn tự lập, còn còn gọi buôn lậu à? Một khi miền nam hành tỉnh Thiên Tây thành lãnh địa của chúng ta, vậy còn có thể bắt nô lệ bán được chứ? Mua bán vẫn phải làm, thế nhưng bắt đầu lại từ đầu!
Nghe những lời này, tất cả những người ở đây đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó vui vẻ.
Chủ công nói rất có đạo lý.
Tô Nan nói:
- Kẻ cướp bóc sẽ có cái đặc điểm gì?
Tô Toàn nói:
- Lòng tham không đáy!
Tô Nan nói:
- Đúng, lòng tham không đáy! Bây giờ Thẩm Lãng tập kết mấy nghìn dân tráng, sĩ khí tận trời. Bởi vì chúng vẫn còn trong thời kỳ cướp bóc ban đầu, một khi bọn chúng kết thúc chuyện đánh cướp tất cả thương nhân Tây Vực quận Bạch Dạ, vậy sẽ xuất hiện cái gì?
Tô Toàn nói:
- Đám người kia vốn là dân đen, cướp bóc phát tài xong xuôi, giống như dã thú được ăn thịt, cũng không dừng được nữa. Một khi kết thúc cướp bóc toàn bộ quận Bạch Dạ, bọn họ hoặc là muốn tận hưởng cuộc sống giàu sáng, hoặc là muốn cướp bóc càng nhiều, nghiêm trọng hơn chính là chia của bất công, nhất định sẽ nội chiến. Nhân số của Thẩm Lãng quá ít, đám dân đen biến thành dã thú này sẽ ăn tươi nuốt sống hắn.
Tô Nan nói:
- Tô Toàn, ngươi mang theo ba nghìn quân đội, Tam Nhãn Tà dẫn đầu ba nghìn kỵ binh. Bao vây bầy tiện dân của Thẩm Lãng, thế nhưng không truy sát, để cho bọn họ cướp bóc hoàn chỉnh cái quận Bạch Dạ xong! Đến khi tăng binh Đại Kiếp Tự cũng tới, đại tông sư Ban Nhược nước Sở cũng tới, chúng ta lại giết sạch đám dân đen này.
Tô Dong nói:
- Đến lúc đó vàng bạc mà chúng giành được, liền tất cả thuộc về họ Tô chúng ta!
Tô Toàn nói:
- Chủ công, như thế toàn bộ quận Bạch Dạ đều có thể hoàn toàn đại loạn.
Tô Nan thản nhiên nói:
- Chúng ta là người muốn tạo phản, còn sợ loạn à? Càng loạn càng tốt! Chỉ cần lãnh địa gia tộc họ Tô chúng ta không loạn, chỉ cần phủ Hầu tước Trấn Viễn chúng ta không loạn.
- Đi làm việc đi!
- Vâng!
...
Kế tiếp, Thẩm Lãng giống như một tai họa khổng lồ.
Mang theo hơn mấy ngàn vạn tên tráng đinh giống như một bầy châu chấu, nơi đi qua, không có một ngọn cỏ.
Mỗi ngày đều giết người.
Toàn bộ thế lực thương nhân Tây Vực bị giết sạch.
Toàn bộ cửa hàng thương nhân Tây Vực, bị cướp bóc không còn.
Lệnh cướp bóc quy mô lớn của Thẩm Lãng đi đến nửa bước sau.
Quận Bạch Dạ giống như lâm vào cuồng hoan.
Thậm chí không cần đại quân Thẩm Lãng đến, đám du côn lưu manh bên trong các thành trì đã bắt đầu phát động, tụ tập thành đoàn, chủ động đi cướp bóc thương nhân Tây Vực.
Đợi đội quân đông đúc của Thẩm Lãng vừa đến, bọn họ lập tức gia nhập vào.
Đội ngũ sau lưng Thẩm Lãng càng ngày càng khổng lồ.
Từ năm nghìn người bành trướng đến một vạn người, hai vạn người, cuối cùng đạt được ba bốn vạn.
Quậy tung toàn bộ quận Bạch Dạ đến long trời lở đất.
Cướp bóc toàn bộ quận Bạch Dạ đến sạch trơn không còn gì.
Mà đại quân phủ Hầu tước Trấn Viễn, từ bốn phương tám hướng bắt đầu bao vây, dần dần cấu thành một vòng vây.
Nhưng kiên quyết không tiến đánh.
Đại quân Tô Toàn đến, đại quân mã tặc Tam Nhãn Tà đến, tăng binh Đại Kiếp Tự đến, đại tông sư nước Sở Ban Nhược cũng tới.
Đại quân bao vây Thẩm Lãng càng ngày càng nhiều, sau cùng đạt tới một vạn ba nghìn người.
Gần một nửa đại quân gia tộc họ Tô, đều tới vây chặn hắn.
Toàn bộ thế cục, trở nên càng ngày càng biến đổi khó lường, quỷ dị kinh người.
Cứ như vậy thời gian như nước, năm tháng như thoi đưa.
Mười mấy ngày trôi qua.
...
Thái thú Trương Xung suất lĩnh ba nghìn quân đội, đi được chậm một chút.
Thẩm Lãng đến thành Trấn Viễn sau đó mười ngày, ông ta mới mang theo quân đội đến quận thành Bạch Dạ.
Dựa theo tưởng tượng của ông ta, phen này ông ta vào thành nhất định phải bị gạt bỏ, làm khó dễ.
Thậm chí, quân đội của ông ta ngay cả quận thành Bạch Dạ còn không thể nào vào được.
Bởi vì gia tộc họ Tô với quận thành Bạch Dạ thâm nhập đặc biệt lợi hại, toàn bộ quan viên quận thành, như là chó lợn bị họ Tô nuôi trong chuồng vậy.
Toàn bộ quận thành Bạch Dạ tuy rằng chỉ có chính là một hai nghìn quân phòng thủ.
Nhưng nếu bọn họ kiên trì không tiếp nhận Thái Thú Trương Xung, kiên quyết không mở cửa thành, vậy cũng là có chút phiền toái.
Thế nhưng...
Đến khi Trương Xung dẫn đầu ba nghìn quân đội đi tới Bạch Dạ dưới thành.
Một màn trước mắt lại làm cho hắn kinh ngạc sững sờ.
Cửa thành mở rộng ra, tất cả quan viên quận Bạch Dạ đều ở bên ngoài nghênh tiếp.
Thậm chí tất cả thương nhân đều ở đây xếp thành hàng nghênh tiếp.
- Minh công, ngài rốt cuộc đã tới.
- Đại nhân, ngài làm sao mới đến hả? Hạ quan đã nhiều ngày kinh hồn táng đảm, mỗi một ngày với đại nhân đều ngẩng đầu mà đợi.
- Chúng ta hy vọng đại nhân, như là trẻ sơ sinh hy vọng cha mẹ.
- Đại nhân đến, quận Bạch Dạ coi như an bình.
Các ngươi đáng lý phải xa lánh ta, làm khó dễ ta, thậm chí không cho ta vào thành sao?
Thế nhưng Trương Xung biết được nguyên nhân thật nhanh.
Tiếp đó, ông chỉ có thể thầm than!
Thẩm công tử, biết ngươi lợi hại, thế nhưng hành động của ngươi lần này cũng... lợi hại hơi quá.
Lúc này mới vài ngày, ngươi đã gây tai họa cho toàn bộ quận Bạch Dạ.
- Phía sau Thẩm công tử bây giờ tập kết mấy vạn người, nơi đi qua, không có một ngọn cỏ.
- Thẩm công tử mang theo mấy vạn người, cướp sạch tất cả thành thị quận Bạch Dạ, chỉ còn lại quận thành Bạch Dạ không nhúc nhích.
- Bây giờ không chỉ là thương nhân Tây Vực, dù cho thương nhân thông thường cùng những hộ giàu có, toàn bộ đều chạy tới quận thành Bạch Dạ.
- Quan viên cùng thương nhân trong thành tuy rằng muốn chống đối đại nhân, nhưng là bọn hắn càng sợ công tử Thẩm Lãng, sợ mấy vạn người của hắn vọt vào quận Bạch Dạ bên trong cướp bóc.
Trương Xung cười nói:
- Lưỡng tương hại, thủ kỳ kinh (*) sao?
(*)Cái nào có hại ít thì chọn cái đó.
Tiếp tục Trương Xung hỏi:
- Đại quân của Tô Nan đâu?
- Hơn một vạn đại quân của Tô Nan đã cấu thành vòng vây với đội ngũ cướp bóc của Thẩm công tử, giữ một khoảng cách, dần dần tiếp cận, nhưng không hề động tay!
Ánh mắt Trương Xung co rụt lại, cười lạnh nói:
- Tô Nan vẫn là Tô Nan ta biết, đủ ác. Thương nhân Tây Vực té ngã, họ Tô ăn no!
Tâm phúc nói:
- Gia tộc họ Tô sẽ không sợ quận Bạch Dạ đại loạn à?
Trương Xung nói:
- Hắn là người chuẩn bị làm phản, sợ đại loạn cái gì nữa? Chỉ cần lãnh địa gia tộc hắn không loạn là được rồi, đại loạn như là thủy triều, hoàn toàn tẩy trừ xong xuôi, ngược lại có được thống trị. Chỉ bất quá người không quyết đoán mạnh mẽ, cũng không làm được quyết sách như vậy. Thẩm công tử độc ác, Tô Nan đồng dạng độc ác, cũng không biết hai người này đến tột cùng là ai độc hơn.
Tâm phúc nói:
- Bây giờ cục diện Thẩm công tử vô cùng nguy hiểm, hắn chỉ có chính là hơn hai trăm người, lại dẫn theo mấy vạn dân tráng. Đám người kia giống như dã thú ăn thịt, mắt đều đỏ hết rồi, tiểu dân sợ đám người kia ngược lại sẽ cắn nuốt Thẩm công tử!
Trương Xung nói:
- Ngươi quá lo lắng, Thẩm công tử có lòng dạ đủ độc, ngươi không cách nào tưởng tượng.
Trương Xung nhìn về phía tây.
Lúc này Thẩm Lãng cách ông ta cũng chỉ có không đến một trăm dặm.
- Thẩm công tử, ngươi mở cho ta một cục diện không thể tin nổi, kế tiếp quận Bạch Dạ liền giao cho ta.
Tiếp đó Trương Xung hạ lệnh:
- Vào thành!
Ba nghìn tinh nhuệ của ông mang từ kinh thành, chậm rãi tiến vào chiếm giữ bên trong quận thành Bạch Dạ.
...
Thành Tuyết Lĩnh cách quận thành Bạch Dạ hơn một trăm dặm.
Thẩm Lãng chính thức lấy được tin tức, đại quân Trương Xung đã tiến vào chiếm giữ quận thành Bạch Dạ.
Tức khắc, hắn không khỏi thở nhẹ nhõm một cái thật dài.
Trương Xung cuối cùng thuận lợi vào cuộc.
Gia tộc họ Tô quả nhiên tham lam thành tính, hoàn toàn bị số vàng khổng lồ Thẩm Lãng bên này hấp dẫn, trọng tâm ánh mắt toàn bộ ngưng tụ ở Thẩm Lãng bên này.
Bây giờ bên Thẩm Lãng cướp bóc bao nhiêu vàng bạc vậy?
Không biết!
Ngay cả chính bản thân Thẩm Lãng cũng không biết.
Nhưng tuyệt đối là con số khổng lồ.
Giữa Tây Vực và nước Việt, giữa nước Sở và nước Việt đều buôn lậu, đại bộ phận đều đượ choàn thành Tây Vực cùng Việt quốc, nước bên trong quận Bạch Dạ này.
Toàn bộ quận có mấy trăm thương nhân Tây Vực.
Bây giờ hoàn toàn bị cướp bóc không còn, toàn bộ thương nhân cũng bị giết sạch rồi.
Đến tột cùng đoạt bao nhiêu tiền?
Không có ai biết.
Thế nhưng có một chuyện, hai trăm người dưới trướng Thẩm Lãng, không có cướp giật nửa lượng vàng.
Phía bên Thẩm Lãng đã tập kết hai ba vạn người.
Đội ngũ cướp bóc của hắn, thay đổi hết lứa này đến lứa khác..
Toàn bộ người thật thà đều chạy trốn, ôm vàng bạc đã giành được chạy về quê, chuẩn bị trải qua cuộc sống an ổn.
Lúc này đám dân trang đi theo phía sau Thẩm Lãng đã hoàn toàn thay đổi tính chân.
Bọn họ không còn là vì báo thù, không còn là vì phủ định thương nhân Tây Vực, chính là vì đại phát tài.
Trên người mỗi người đều trang bị đầy đủ vàng bạc.
Mỗi người cũng như dã thú ăn thịt người.
Cũng không dừng lại được nữa.
Chúng bây giờ còn nghe lời Thẩm Lãng, đó là bởi vì còn sót lại mục tiêu cuối cùng.
Quận thành Bạch Dạ.
Năm thành bọn họ từng cướp là thành nhỏ, mà quận thành Bạch Dạ là chủ thành, đương nhiên có nhiều tiền hơn.
Bọn họ khẩn cấp muốn để Thẩm Lãng mang theo mình đi quận Bạch Dạ cướp bóc trắng trợn một phen.
Hơn nữa đội ngũ cướp bóc này đã có vô số thám tử gia tộc họ Tô trà trộn vào.
Dùng một câu nói trực tiếp nhất.
Đội ngũ theo Thẩm Lãng cướp bóc đã hoàn toàn biến chất.
Gần như toàn bộ đều là người xấu.
Người thành thật hoặc là đi, hoặc là biến thành xấu.
Muốn dựa vào cướp bóc thành tựu đại nghiệp để gầy dựng một đám quân đội lớn mạnh, vĩnh viễn cũng không thể.
Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung (*) toàn bộ đều thất bại.
(*) Lý Tự Thành tự xưng là Sấm Tướng, đã lật đổ nhà Minh lập ra nhà Đại Thuận. Sau đó vì bắt gia quyến Ngô Tam Quế uy hiếp nên dẫn đến hành vi Ngô Tam Quế mở cửa cho quân Mãn Thanh tràn vào. Còn Trương Hiến Trung cũng là lãnh tụ khởi nghĩa nông dân vào cuối nhà Minh, từng lập ra chính quyền Đại Tây. Cái chết của hai người này hiện tại vẫn còn rất nhiều nghi vấn nhưng nhìn chung cuộc khởi nghĩa của họ thất bại vì không thể an dân.
Cướp bóc là ma quỷ, một khi thả ra, sẽ không cách nào thu về được.
...
Nữ tướng Vũ Liệt chính thức hướng Thẩm Lãng báo cáo.
- Đại nhân, một vạn ba nghìn đại quân gia tộc họ Tô, đang thắt chặt vòng vây, nhanh chóng muốn động thủ đối với chúng ta.
- Đại quân Tô Toàn cách chúng ta ba mươi dặm, tăng binh Đại Kiếp Tự cách chúng ta ba mươi lăm dặm, đội ngũ mã tặc Tam Nhãn Tà cách chúng ta ba mươi dặm.
- Bọn họ từ ba hướng tây, nam, bắc bao vây chúng ta, chỉ còn lại một phía đông không có quân địch.
- Hơn nữa lúc này bầu không khí trong thành đặc biệt quỷ dị, ánh mắt của những thứ dân tráng này nhìn phía chúng ta, đã dần dần tràn đầy địch ý.
Thẩm Lãng cười lạnh nói:
- Bởi vì ta không có mang được bọn họ đi cướp bóc quận thành Bạch Dạ, ngăn trở bọn họ phát tài, bọn họ đương nhiên không hài lòng!
Nhưng vào lúc này!
Thẩm Thập Tam nói:
- Đại nhân, mấy người dân quân thủ lĩnh cầu kiến.
Thẩm Lãng nói:
- Vào đây!
Suốt thời gian mười mấy ngày nay, Thẩm Lãng dẫn đầu vô số dân tráng cướp bóc toàn bộ quận Bạch Dạ.
Đội ngũ cướp bóc sau lưng càng lúc càng lớn, người càng ngày càng nhiều, thành viên cũng càng ngày càng phức tạp.
Rất nhiều đạo tặc bị truy nã, kẻ mạnh võ công lợi hại, cũng đều gia nhập vào, đồng thời trong nháy mắt mượn hơi nhận một đợt nhân mã.
Trong hai vạn dân tráng, đề cử ra năm đại thủ lĩnh. Trong quá trình đề cử năm đại thủ lĩnh, Thẩm Lãng hoàn toàn không có can thiệp.
Lúc này, ba đại thủ lĩnh đi đến.
Năm thủ lĩnh không dám tới toàn bộ, sợ bị Thẩm Lãng một lưới bắt hết.
Mặt khác hai cái đại thủ lĩnh ở bên ngoài tiếp ứng.
Ba cái dân quân đại thủ lĩnh nói:
- Bái kiến thành chủ đại nhân.
Thẩm Lãng nhiệt tình tiến lên phía trước nói:
- Ba vị tướng quân, có chuyện gì hả?
- Thành chủ đại nhân, chúng ta đã ở tại thành Tuyết Lĩnh mất mấy ngày, các huynh đệ đều không nhịn được, khẩn cấp muốn vào quận thành Bạch Dạ giết để phát tài?
- Đúng vậy, may mà chúng ta đè lại, bằng không có chút huynh đệ tính tình mãnh liệt cũng không nhịn được muốn tới áp bức thoái vị.
- Thành chủ đại nhân, ngài lúc đó đã đồng ý rồi, muốn dẫn chúng ta đi phát tài, hiện tại cũng không thể không tính toán gì hết, quận thành Bạch Dạ đang ở trước mắt, bên trong chảy rừng vàng biển bạc, ngài chính là không cho chúng ta đi đoạt, không có phúc về sau đâu!
Đây còn chưa phải là bức thoái vị à?
Mà lúc này, bên ngoài chi chít mấy nghìn dân tráng.
Trên người mỗi người đều mặc được áo giáp bừa bộn, cầm đủ loại vũ khí.
Thế nhưng không hề ngoại lệ, mỗi người đều vác túi tiền nặng trịch, bên trong không biết có bao nhiêu vàng bạc.
Mỗi người đều đại phát tài.
Mấy nghìn dân này cất tiếng hô to nói:
- Thành chủ đại nhân, lúc nào đi cướp bóc quận thành Bạch Dạ?
- Thành chủ đại nhân, ngài cho mọi người một lời chắc chắn.
- Nếu như ngài mở miệng, vậy liền đừng trách chúng ta không khách khí.
- Thành chủ đại nhân, ngài sẽ không phải là nhìn các huynh đệ phát tài đỏ mắt đi! Là quân đội của ngài bản thân không đoạt tiền, chúng ta cũng không ngăn cản.
Không chỉ là ba thủ lĩnh tới bức thoái vị, mấy nghìn người tham lam đồ cũng tới thúc ép.
Đã có tiếng đồn ở trong đội ngũ không ngừng tản bộ, nói vàng bạc trong thành quận Bạch Dạ mới gọi nhiều, chân chính rừng vàng biển bạc.
Đi quận thành Bạch Dạ đoạt một chuyến, so với trước cướp bóc năm thành nhỏ còn nhiều hơn.
Tối hôm nay nếu Thẩm Lãng không đáp ứng dẫn đầu bọn họ đi cướp bóc quận thành Bạch Dạ, đám người kia chỉ sợ là muốn tạo phản.
Mà đại quân họ Tô đang không ngừng thắt chặt vòng vây!
Nhìn thế cục tiếp theo giống như vô cùng hiểm ác đáng sợ!
Lúc này Thẩm Lãng, giống như ngồi ở một đống lửa, bất cứ lúc nào có thể sẽ nổ tung.
...
Bến tàu thành Nộ Triều!
Một chiếc thuyền đặc biệt bình thường đang thả neo.
- Ùng ùng...
Lúc này chính là mùa hè, bầu trời sấm chớp rền vang, mây đen nặng nề.
Mưa sa giống như bất cứ lúc nào có thể mưa như trút nước xuống.
Bên trong thuyền, có một cô gái tuyệt mỹ vô luân đang ngồi.
Thái tử ngoại thất Chiêu Nhan.
Trước mặt nàng, có một người đàn ông đang đứng.
Gã đại khái là người trâu bò nhất toàn bộ vương triều Đại Việt.
Ngay trước đây không lâu, gã hoàn thành mấy đại sự kinh thiên động địa.
Lừa bắt người nhà Hắc Thủy Đài làm con tin, vơ vét tài sản một trăm triệu lượng vàng.
Dẫn mấy chục người, đốt biệt viện họ Kim thành phế tích.
Dẫn mấy trăm người, ở kinh đô nước Việt giết một phát bảy vào bảy tra.
Trước đó vài ngày, gã còn suất lĩnh một đám nữ tráng sĩ tàn sát cả thành Trấn Viễn.
Gã chính là đạo tặc phân thân vô số, có mặt khắp nơi Khổ Đầu Hoan trong truyền thuyết.
Lúc đầu Tam Nhãn Tà vẫn cùng nổi tiếng như gã, bây giờ không biết bị gã vứt đi nơi nào.
Hôm nay, hắn đã là Việt quốc đệ nhất đạo tặc, đệ nhất truyền kỳ.
- Ca, có một việc cần ca ca làm. - Chiêu Nhan nói.
Khổ Đầu Hoan run giọng nói:
- Nếu như giống lần trước giết nữ nhân vô tội, ta làm không được.
Chiêu Nhan nói dịu dàng:
- Không, lần này là để cho ca ca giết một nhân vật lợi hại, một đại quý tộc.
Khổ Đầu Hoan nói:
- Người nào?
Chiêu Nhan nói:
- Huyền Vũ Hầu Kim Trác.
Ánh mắt Khổ Đầu Hoan biến đổi:
- Không, Bá tước Huyền Vũ cũng không có dấu vết tội ác.
Chiêu Nhan nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ca, đừng quên, lúc gia tộc họ Trác chúng ta diệt vong, Bá tước Kim Trác có thể có giúp chúng ta gì không? Phụ thân, mẫu thân, mấy người ca ca muội muội bị giết sạch, Bá tước Kim Trác có thể có nói một câu cho chúng ta à?
Khổ Đầu Hoan ánh mắt đau khổ co giật.
Chiêu Nhan cất giọng dịu dàng:
- Ca, mười tám tuổi chính là võ trạng nguyên Việt quốc, mười chín tuổi biến thành đệ tử Tả Từ Các chủ. Ca tuy rằng không phải con trai ruột phụ thân, nhưng là niềm tự hào của gia tộc họ Trác chúng ta. Hôm nay vì gia tộc báo thù, muội không dựa vào ca còn biết dựa vào ai?
Đôi môi Khổ Đầu Hoan run rẩy nói:
- Vậy... Vậy muội khi nào rời khỏi Thái tử?
Chiêu Nhan nói dịu dàng:
- Nhanh thôi, chờ muội tra ra kẻ chủ mưu hãm hại gia tộc họ Trác chúng ta chủ mưu, muội sẽ rời khỏi hắn, chúng ta sẽ cao bay xa chạy.
Tiếp đó, cánh tay Chiêu Nhan ôm lấy cổ Khổ Đầu Hoan, xốc lên mặt nạ của gã.
Khuôn mặt Khổ Đầu Hoan giống như từng bị lửa đốt cháy, đã hoàn toàn bóp méo biến dạng, xấu xí không thể tả.
Chiêu Nhan dịu dàng hôn lên.
Tròng mắt Khổ Đầu Hoan mơ mơ màng màng, ôm Chiêu Nhan như là nữ thần vậy.
Cô gái này không chỉ có là nghĩa muội của gã, còn là tình yêu cả đời của gã.
Gã là một kẻ mê võ, từ nhỏ liền ái mộ nghĩa muội tuyệt mỹ này.
- Ca, đây là một lần cuối cùng, một lần cuối cùng. - Chiêu Nhan nói dịu dàng:
- Bây giờ quốc quân đang phát lệnh truy nã ca ca, giết hết Kim Trác xong xuôi, ca không bao giờ làm chuyện mà mình không thích nữa, ca hãy tìm một đảo nhỏ ẩn cư đi, chờ muội điều tra rõ kẻ chủ mưu hãm hại gia tộc họ Trác chúng ta xong, muội sẽ lập tức đi tìm ca, sau khi báo thù vì gia tộc chúng ta sẽ như chân với tay, sống cuộc sống thần tiên, được không?
Khổ Đầu Hoan vẫn đứng thẳng bất động.
Chiêu Nhan khóc thút thít:
- Ca ca, Kim Trác chẳng vô tội chút nào, muội và Kim Mộc Lan tình như tỷ muội. Thế nhưng năm đó họ Trác của muội gặp tai họa ngập đầu, ta cầu khẩn gia tộc họ Kim che chở muội, nhưng bọn họ đã cự tuyệt tàn nhẫn. Như thế muội mới có thể rơi vào trong tay hội Ẩn Nguyên, muội mới có thể bị đám cầm thú hội Ẩn Nguyên làm bẩn.
Đây là nói bậy, sau khi gia tộc họ Trác diệt vong.
Chiêu Nhan trực tiếp rời khỏi đại tông sư Chung Sở Khách, chẳng bao giờ hướng gia tộc họ Kim cầu cứu.
Nhưng đây là nỗi đau lớn nhất trong lòng Khổ Đầu Hoan.
Người con gái mà gã, bị người khác làm bẩn.
Chiêu Nhan lớn tiếng quát:
- Ca ca, nếu không có Kim Trác tàn nhẫn từ chối che chở, muội như thế nào sẽ bị mấy người cầm thú luân bạo. Lúc đó muội muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, gọi trời bất ứng, gọi đất mất linh. Ca ca lại ở nơi nào? Ca ca lại ở nơi nào?
Khổ Đầu Hoan gào thét nói:
- Muội đừng nói nữa, muội đừng nói nữa!
Tiếp đó, gã chợt nhảy, xông lên bến tàu, biến mất ở bên trong thành Nộ Triều.
Tiếp tục di chuyển bóng đêm.
Gã dễ dàng leo lên vào tường thành Nộ Triều.
- Giết Kim Trác xong, ta giống như hai tay hai chân của Chiêu Nhan!
- Chiêu Nhan muội muội, hãy chờ ta!
- Ta sẽ nhanh thôi, trong vòng một canh giờ có thể giết chết Kim Trác!
- Kim Trác, ta thấy ngươi.