Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 413: Đám cưới lớn của Lãng gia! Một bước lên trời!



Thẩm Lãng ở một chỗ đặc biệt gặp được vị Công tước Dibos này.

Dĩ nhiên là đấu trường, nàng lại đang chiến đấu với một con sư tử.

Hơn nữa cũng không có khán giả nào.

Đây quả thực là hoàn toàn ngoài Thẩm Lãng dự liệu.

Then chốt trên người nàng cũng không có mặc áo giáp, ngược lại đặc biệt mát mẻ. Nhìn qua giống như một nô lệ giác đấu thông thường vậy, nếu như không phải là của kiếm gãy cùng mũ giáp của nàng, Thẩm Lãng thật đúng là không nhận ra đây là Công tước Dibos.

- Grào...

Con sư tử này so với thứ Thẩm Lãng từng thấy ở thảo cầm viên còn lớn hơn, hung tợn hơn nhiều.

Thẩm Lãng từng biết trên trái đất có một loại sư tử đặc biệt hung hãn, đó chính sư tử Hảo Vọng (Panthera leo melanochaita), thể trọng có thể đạt hơn tám trăm cân, ước chừng gấp đôi sư tử châu Phi. Mà con sư tử trước mắt này thì hơn gấp đôi sư tử châu Phi và nặng gần nghìn cần.

Nó điên cuồng tát tới, hung tợn vô cùng.

- Keng...

Một tiếng vang thật lớn, Công tước Dibos rõ ràng dùng tấm khiên chặn con sư tử điên này.

Cái sức lực này rõ ràng kinh người.

Hơn nữa lúc này nàng rõ ràng có thể một kiếm giết con sư tử đực kia, nhưng nàng lại không có làm như vậy, mà là tiếp tục cùng sư tử tiến hành thi đấu sức mạnh.

- Bốp...

Một tiếng hô to, chân nàng đạp một phát, lại rõ ràng g sư tử ần nghìn cân bị đánh văng ra ngoài.

Người đàn bà này rõ ràng mạnh mẽ, Thẩm Lãng thấy từng đợt da đầu tê dại. Sau khi tháo mũ bảo hộ xuống có phải hay không là một nữ hán tử anh dũng, thậm chí là loại ma quỷ cơ bắp đầy người không vậy?

Kế tiếp, vị Công tước Dibos này lần này đến lần khác rõ ràng dùng thân thể ngăn trở con sư tử đực điên cuồng tấn công, lại một lần nữa một lần đẩy bay nó ra ngoài.

Tầm mười mấy lần sau đó, nàng bắt đầu tránh né con sư tử đực điên cuồng tấn công. Cái độ nhanh nhẹn này rõ ràng kinh người, hai chân giống như được lắp lò xo vậy.

Tốc độ sư tử đực này đã rất nhanh, hơn nữa thể hình rất lớn, cho nên một khi nó nhào tới, dùng móng vuốt tát thì quả thật khó thể nào đỡ nổi.

Nhưng nàng mỗi một lần đều dễ dàng tránh thoát. Thẩm Lãng đã nhìn ra nàng chẳng muốn giết con sư tử này, chỉ chỉ là muốn cùng nó luyện võ mà thôi. Nếu như muốn giết, nàng đã nhiều lần có thể giết chết con sư tử này.

Cứ như vậy sau mấy hiệp cuồng chiến. Công tước Dibos lại ném đi kiếm và khiên, mang theo găng tay, tay không cùng sư tử dữ tợn đấu vật.

Chuyện này khiến cho Thẩm Lãng choáng váng, có cần mạnh đến như vậy không.

- Grào grào grào grào...

Con sư tử dữ tợn gầm lên từng hồi ra sức nhào đến điên cuồng cắn xé.

Thế nhưng hai cái chân của nó bị Dibos nắm trong tay, bả vai nàng dựng ngay vào ngực nó khiến con sư tử không cách nào cắn nàng được.

- Yaa!

Một tiếng hô to, Dibos chợt đẩy con sư tử nghìn cân này ra ngoài.

Thật sự là hất ra như bao tải vậy.

- Rầm!

Cái con sư tử dữ tợn đập thật mạnh xuống đất, bụi bặm bay lên mịt mù.

Sau khi đứng dậy, trong miệng con sư tử dữ tợn phun máu, nó ngó Dibos một cái sau đó, lặng lẽ đi, trở lại trong lồng sắt của mình.

Da đầu Thẩm Lãng tê rần, đây là con khủng long bạo chúa cái thì có.

Nhìn thấy chiến đấu kết thúc, thái giám trung niên này khom người lạy xuống.

- Bái kiến chủ nhân mỹ lệ vô hạn của ta, tin tưởng biệt hiệu của ngài lại phải tăng thêm Người Thuần Hóa Sư Tử.

Công tước Dibos lấy xuống mũ giáp vàng, lộ ra khuôn mặt.

Oa! Không phải vậy chứ?

Sắc vóc này rõ ràng khiến phải Thẩm Lãng kinh ngạc.

Mái tóc dài đỏ rực như lửa, khuôn mặt diễm lệ bức người. Loại diễm lệ của người da trắng phương Tây này lại có một loại tấn công khác về mặt thị giác.

Thẩm Lãng ở thế giới phương Đông đã gặp rất nhiều mỹ nhân tuyệt sắc, nếu đơn thuần xứng đáng với cái chữ Diễm này, không hề nghi ngờ là Xung Sư Sư.

Chân chính diễm tuyệt nhân gian, như là ngọn lửa thiêu cháy người khác. Mà vị Công tước Dibos này trước mắt, chính là loại diễm lệ có thể thiêu cháy bất kỳ ai.

Nhất là mũi của nàng, tinh xảo thẳng tắp, như thể nghệ sĩ điêu khắc tạc nó ra vậy. Đôi môi như nhuốm máu, đỏ tươi như lửa.

Dáng nàng thật cao, có thể tầm một mét tám bảy. Chân siêu dài, khiến người ta một loại cảm giác dưới cái cổ cũng là chân. Ngực không tính là lớn, thế nhưng mông vểnh kinh người, đôi chân dài thẳng tắp đến đáng ngạc nhiên.

Lúc này Thẩm Lãng không khỏi nôn ra, họa sĩ nhà nàng có trình độ gì thế kia? Rõ ràng vẽ tuyệt sắc đại mỹ nhân như nàng thành hình dạng như vậy?

Vị Công tước Dibos này ngóThẩm Lãng một cái, tiếp đó đi vào trong pháo đài.

- Mời đi theo ta. - Thái giám trung niên nói.

...

Đi tới bên ngoài một phòng đọc sách chờ đợi.

Hóa ra không chỉ có mỗi Thẩm Lãng, còn có hai người cạnh tranh.

Bọn họ cùng Thẩm Lãng có một cùng đặc điểm, cũng là mỹ nam phương Đông, hơn nữa ít nhất là mỹ nam triệu người có một.

Sau khi thấy Thẩm Lãng sau đó, ánh mắt hai mỹ nam phương Đông tràn đầy ghen ghét, lại mang ý khinh thường.

Thế nhưng không ai mở miệng nói. Thẩm Lãng không khỏi nghi ngờ, đây là cạnh tranh cái gì?

Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, Công tước Dibos lại một lần nữa xuất hiện.

Lúc này, nàng đã thay một bộ váy dài lộng lẫy, vừa có vẻ cao quý diễm lệ vừa tao nhã bí ẩn, nếu so với con người mạnh bạo dũng cảm lúc này giống như hai người khác nhau.

Thẩm Lãng rõ ràng cảm giác được, trái tim của hai mỹ nam phương Đông tim đập rộn ràng, hô hấp dồn dập. Đối mặt với vị góa phụ có thân phận cao quý, giàu có thiên hạ mà lại thuộc trang tuyệt sắc như vậy, tin tưởng bất kỳ gã đàn ông nào đều có thể không cách hít thở.

Công tước Dibos ngồi xuống.

- Cần tìm phiên dịch cho các ngươi không? Thái giám ta tinh thông rất nhiều ngôn ngữ. - Công tước Dibos mở miệng nói.

Chất giọng này đầy quyến rũ, không tính là mềm mại, còn mang theo một chút cường ngạnh của cấp trên.

- Taren bái kiến ba vị công tử thế giới phương Đông. - Thái giám trung niên nói Hán ngữ quả nhiên rõ ràng.

- Không cần. – Mỹ nam bên trái Thẩm Lãng nói:

- Tại hạ Côn Nham, tổ tiên nhà ta đã từng là quý tộc trăm năm thế giới phương Đông, nhưng là nhà của ta đi tới thế giới phương Tây đã vượt qua ba mươi năm, ta đã từng là thầy giáo trong cung của vương triều Zollern, tinh thông các loại ngôn ngữ, đương nhiên cũng kể cả tiếng Zollern.

Gã nói là tiếng Zollern, phải là tiếng Latin.

Mỹ nam bên phải Thẩm Lãng cũng nói:

- Tại hạ Tần Cổ, khoảng chừng ở ba trăm năm trước gia tộc của ta cũng đã vượt trùng dương đi tới vương triều Zollern, biến thành đặc phái viên của thế giới phương Đông trú ở vương triều Zollern. Đương nhiên đặc biệt đáng tiếc là, bây giờ mối quan hệ giao lưu trên biển cả giữa thế giới phương Đông cùng thế giới phương Tây đã hoàn toàn đoạn tuyệt, cho nên gia tộc của ta cũng trở thành dân di trú.

Hai người kia cũng là đang bộc lộ thân phận.

Một là quý tộc trăm năm ở thế giới phương Đông, bởi vì đấu tranh thất bại mà chạy mất hải ngoại.

Một là sứ thần thế giới phương Đông điều động đến vương triều Zollern, bởi vì thế cục biến hóa nên cuối cùng phải ở xứ lạ quê người.

Nhưng hai người cũng đều xuất thân quý tộc.

Ánh mắt Dibos trông về phía Thẩm Lãng hỏi:

- Như vậy còn ngươi?

- Ta là Sở Trung Thiên, xuất thân từ bình dân, lớn lên ở lầu xanh. - Thẩm Lãng nói.

Tức khắc, hai mỹ nam phương Đông xung quanh bưng kín mũi, cách xa hắn một bước, hiển nhiên là xấu hổ với cùng hắn đứng chung một chỗ.

Thế nhưng Công tước Dibos lại không có phản ứng gì.

- Mọi người đều biết, sinh hoạt cá nhân quý tộc vương triều Zollern đều đặc biệt hỗn loạn, nhưng ta là ngoại lệ. - Công tước Dibos nói:

- Từ khi chồng ta qua đời, sau đó ta luôn luôn giữ gìn trinh tiết.

Nghe những lời này, hai mỹ nam bên người tiếp tục tiến hành khen tặng tán tụng.

Công tước Dibos nói:

- Kế tiếp ta muốn tiến hành một nghi thức thần thánh, cho nên cần một người mỹ nam phương Đông cao quý thuần khiết biến thành bạn đời của ta. Taren trung thành đã vì ta đề cử ra ba người, cũng chính là các ngươi.

Nghi thức thần thánh? Nghi thức gì thế?

Hơn nữa còn cần tìm một mỹ nam phương Đông lấy tư cách tình nhân bạn đời? Làm sao nghe vào có vẻ hoang đường như vậy, không phải cho đòi trai bao à?

Dibos nói:

- Dĩ nhiên, ta đã trả giá cho các ngươi với giá ba nghìn lượng vàng mỗi người. Cho nên nếu nói về mặt ý nghĩa nghiêm ngặt, từ lúc các ngươi tiến vào tòa pháo đài này trở đi, các ngươi lại là người của ta, ta có quyền đối với các ngươi tiến hành bất kỳ xử trí nào.

Lời này nghe có chút không ổn.

Dibos tiếp tục nói:

- Ta chỉ cần một bạn đời, hai người còn lại bị đào thải, sẽ bị thiến biến thành hoạn quan của ta.

Nghe những lời này, Thẩm Lãng cùng hai mỹ nam phương Đông khác biến sắc, trứng co rụt lại.

Thái giám trung niên nhún vai nói:

- Có thể thời điểm cắt một đao kia sẽ hơi đau, thế nhưng sau khi tiến vào cuộc sống mới sẽ cảm thấy không tệ đâu.

Công tước Dibos nói:

- Chuẩn bị một chút, ngày mai ta sẽ đối với các ngươi tiến hành sát hạch, kẻ thắng sẽ biến thành tình nhân bạn đời của ta, chấp hành nghi thức thần thánh. Mà hai người khác thất bại, lập tức thiến biến thành hoạn quan của ta.

...

Thẩm Lãng về tới bên trong căn phòng.

Chuyện này từ đầu đến cuối tiết lộ ra một khí tức đặc biệt cổ quái.

Thẩm Lãng có thể nhìn ra được, vị này Dibos Nữ Công tước quả thực sinh hoạt quá thủ tiết, sinh hoạt cá nhân đặc biệt chặt chẽ cẩn thận. Đương nhiên cái này cũng không thấy rõ bởi vì đạo đức cùng tình cảm sâu đậm của nàng có thể đặc biệt cao, cũng có thể là đối với phương diện này không phải cảm thấy vô cùng hứng thú.

Như vậy nàng vì sao bỗng nhiên cần một tình nhân, hơn nữa còn là mỹ nam thế giới phương Đông.

Cái nghi thức thần thánh đến tột cùng là cái gì?

Gần đây có nhiều quân đội tiến vào thành Golden Jade, hơn nữa nàng vẫn còn liên tục không ngừng chiêu mộ quân đội nô lệ cường tráng, vô cùng hiển nhiên là chuẩn bị khai chiến. Nàng chuẩn bị cùng người nào khai chiến? Đế quốc Witch à?

Cái nghi thức thần thánh kia cùng trận chiến tranh sắp đến này có quan hệ gì?

Thẩm Lãng ngồi ở trên ban công, tùy ý đọc sách, nến chung quanh đốt rất sáng.

Chợt phát hiện toàn bộ pháo đài trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.

Cơ hồ là trong nháy mắt, toàn bộ đèn dầu đã bị dập tắt.

Không chỉ là pháo đài, còn có toàn bộ thành Golden Jade, mấy người tỳ nữ vô thanh vô tức qua đây, cũng dập tắt cả nến của Thẩm Lãng.

Thành Golden Jade là một thành phố xa hoa lãng phí, cho dù đến buổi tối cũng vẫn đèn đuốc sáng trưng huy hoàng. Mặc dù không có đèn điện, thế nhưng ánh nến cũng chủ chiếu sáng biến nó xứng với cái danh thành phố không có ban đêm.

Nhưng bây giờ như thể cả thành phố bỗng nhiên bị cúp điện, rơi vào trong bóng đêm hoàn toàn

- Boong boong boong boong...

Tiếng chuông lớn lại một lần nữa vang lên. Chỉ có điều lúc này đây không có sự thúc giục vội vã, ngược lại thần thánh du dương.

Tiếp đó Thẩm Lãng thấy được một con tàu cập bến, đoàn người im hơi lặng tiếng leo lên bến cảng, tiến vào trong thành Golden Jade.

Những người này là người nào? Mà có tư cách lớn đến thế? Thần bí như vậy? Lại cả thành phố đều phải tắt ngọn đèn nghênh đón bọn họ.

Đám người kia đi chậm rãi, hướng đến tòa pháo đài trên đỉnh núi.

Mỗi người đều mặc được áo choàng màu đỏ, lòng bàn tay đang nâng ngọn lửa, cho nên giống như ngọn lửa di động vậy.

Những người này là tư tế à?

Cổng chính của pháo đài mở ra, đám này thần bí tư tế tiến vào tòa thành bên trong.

Tiếp đó tất cả khôi phục. Vô số ngọn đèn thành Golden Jade lại một lần nữa đốt lên, lại một lần nữa xứng với tên thành phố không có ban đêm.

Tất cả những ngọn nến trong pháo đài được đốt lên, trong đêm tối mịt, pháo đài trở nên sáng trong óng ánh, đẹp không sao tả xiết.

Thật giống như một đám tư tế vừa rồi vậy chưa có tới vậy.

...

Ngày kế!

Tại phòng đọc sách của Công tước Dibos.

Nàng lại thay đổi một bộ váy dài màu đỏ, phối hợp tóc đỏ rực, lóa mắt bức người như ngọn lửa.

Rõ ràng là cup C nhưng là bởi vì váy được cắt may đặc biệt khéo léo, gắng gượng biến thành D.

Mặt dây chuyền hồng ngọc làm nổi bật cái khe núi đôi trắng ngần, khiến nàng trở nên càng quyến rũ để cho người ta thèm nhỏ dãi.

Người đàn bà này thực sự diễm lệ.

- Sát hạch lập tức bắt đầu, Taren trung thành, ngươi chuẩn bị xong chưa? - Công tước Dibos nói.

Thái giám trung niên Taren từ bên trong tay áo lấy ra một con dao sắc bén đặc biệt, chuyên môn dùng để thiến.

- Yên tâm, ta sẽ rất nhanh, sẽ không để cho các ngươi đau thật lâu.

Tức khắc, trứng của ba mỹ nam phương Đông lại một lần nữa co rụt lại.

Nếu như đào thải lần này sẽ bị thiến thẳng tay, quá thảm thiết.

- Có thể các ngươi cho là ta chuyện bé xé ra to, vì sao người thất bại cũng bị thiến mất? - Công tước Dibos nói:

- Cái này vừa vặn chứng minh ta một lòng thuần khiết, như thế mới đủ thần thánh.

Đây là thứ đạo lý quỷ quái gì vậy?

Công tước Dibos nói:

- Kế tiếp, ta tiến hành vòng thi thứ nhất, xin trả lời một câu hỏi, ngọn lửa là gì vậy?

- Hỡi quý tộc trăm năm đến từ thế giới phương Đông, ngài Côn Nham, hãy trả lời trước đi.

Mỹ nam bên trái Côn Nham tiến lên, cẩn thận chào theo lễ nghi chuẩn mực của quý tộc vương triều Zollern.

- Vinh hạnh của ta, thưa ngài Đại Công tước.

- Ngọn lửa là? Ngài chính là ta ngọn lửa! Ngài xinh đẹp cũng đủ đốt cháy toàn bộ thế giới.

Đây là mỹ nam Côn Nham trả lời, Công tước Dibos cười, nụ cười nàng quả cuốn hút tâm hồn người ta.

Tiếp đó, ánh mắt của nàng nhìn về mỹ nam bên phải của Thẩm Lãng là Tần Cổ.

- Ngọn lửa là mặt trời, là ngôi sao.

Câu trả lời này, kỳ thực đã rất cao cấp, chí ít phần lớn ngôi sao trên bầu trời cũng là hằng tinh, đúng là lửa cháy hừng hực thiêu đốt.

Công tước Dibos đưa mắt trông về phía Thẩm Lãng hỏi:

- Còn ngài Sở Trung Thiên, ngài cảm thấy ngọn lửa là gì vậy?

Thẩm Lãng đáp:

- Ngọn lửa là một loại trạng thái plasma (*), khác với trạng thái rắn, lỏng, khí, xưng là loại trạng thái thứ tư.

(*)Plasma hay Li tử thể là trạng thái thứ tư của vật chất (các trạng thái, thể khác là rắn, lỏng, khí) trong đó các chất bị ion hóa mạnh. Đại bộ phận phân tử hay nguyên tử chỉ còn lại hạt nhân; các electron li khai chuyển động tương đối tự do giữa các hạt. Các ví dụ về plasma dễ thấy nhất là mặt trời, các ngôi sao, đèn huỳnh quang và sét.

Á!

Ba người xung quanh không khỏi nhìn sang hắn, câu trả lời này của ngươi có ý gì vậy?

Sau khi nghe Thẩm Lãng trả lời, Công tước Dibos có vẻ mặt không chút thay đổi.

- Câu hỏi thứ hai, một khi biến thành tình nhân của ta, có thể mang cho ta cái gì? Các ngươi có thể làm gì? - Công tước Dibos bèn hỏi.

Vị công tử quý tộc Côn Nham từ thế giới phương Đông đáp lời:

- Ta sẽ làm thơ cho ngài, đánh đàn cho ngài, vẽ cho ngài và ca xướng cho ngài.

Tần Cổ nói:

- Ta có thể chia sẻ mối quan tâm của ngài, lắng nghe ý kiến của ngài và ta có thể cho ngài lời khuyên hợp lý vào những thời điểm quan trọng.

Dibos đưa mắt nhìn về phía Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng nói:

- Ta... Ta... Ta sẽ làm cái gì?

Thẩm Lãng ngẫm lại một hồi, hắn lúc đầu muốn nói phương diện bản lĩnh nào đó của ta ta đặc biệt cao cường, nhưng làm người không thể lừa mình dối người.

Ước chừng sau một lúc lâu, Thẩm Lãng nói:

- Kỹ thuật liếm của ta không tệ.

Á!

Sỉ nhục, đơn giản là sỉ nhục mỹ nam phương Đông, thật không thẹn mang tiếng là đi ra từ lầu xanh.

Hai mỹ nam phương Đông bên cạnh không khỏi che mũi, lại một lần nữa rời xa Thẩm Lãng.

Rác rưởi, ngươi đơn giản là cho thế giới phương Đông chúng ta mất mặt, cho tổ tông chúng ta mất mặt.

Cái thứ rác rưởi như vậy vì sao lưu lại ở trong lầu xanh ở thế giới phương Đông? Vì sao phải đi tới hải ngoại mất mặt xấu hổ kia chứ? Đây đối với tôn nghiêm dân tộc chúng ta tạo thành tổn thương vĩ đại biết không?

Quả nhiên sau khi Dibos đau nghe được lời Thẩm Lãng nói xong, khuôn mặt cũng hơi méo một cái, thậm chí còn hơi xiết nắm tay lại.

- Vấn đề thứ ba, các ngươi cảm thấy thế giới này có thần linh không? - Công tước Dibos bèn hỏi:

- Nếu có, xin vẽ ra bộ dáng của người đó, nếu như không có liền nói không có.

Côn Nham nói:

- Thế giới này đương nhiên là có thần linh, đối với ta mà nói, thần linh chính là ngài.

Tiếp đó Côn Nham bắt đầu vẽ tranh Công tước Dibos, tiêu chuẩn quả nhiên rất cao, cũng đã đủ ra ngoài cung điện Louvre bán tranh rồi.

Tần Cổ nói:

- Thần linh, tin thì có, không tin thì không, thứ đó bên trong não người.

Trong não Thẩm Lãng bản năng nghĩ ra mấy đáp án.

Đêm qua tới tư tế, còn có ngày hôm nay Công tước Dibos ăn mặc, các loại dấu hiệu đều cho thấy nàng tín ngưỡng thần Lửa.

Thần Lửa trong thần thoại thế giới phương Đông là chúc dung, thế giới phương Tây truyền thuyết Hỏa thần là Hephaistos (*).

(*) Trọng Lê là một nhân vật huyền sử sống vào thời đế Cốc Cao Tân thị. Ông sáng tạo ra nồi đất, ấm đất, niêu đất; khiến món ăn có mùi vị và thơm ngon hơn... Nhờ những phát minh trên mà Trọng Lê được đế Cốc biết đến mời vào trong triều đình phong làm quan to giữ chức Hỏa Chính cai quản về việc chế tạo và sản xuất lửa trong thiên hạ với danh hiệu là Chúc Dung. Hephaistos (Hephaestus) là vị thần trong thần thoại Hy Lạp. Ông là vị thần của kỹ nghệ, bao gồm nghề rèn, thủ công, điêu khắc, kim loại và luyện kim, và lửa. Thần được thờ phụng trong khắp các trung tâm chế tạo và công nghiệp ở Hy Lạp, đặc biệt ở Athena.

Mà Thẩm Lãng đọc qua điển tịch thượng cổ, thần Lửa ở văn minh thượng cổ phương Đông là rồng, còn thần Lửa ở phương Tây là con chó Địa Ngục.

Tóm lại có đáp án thiên hình vạn trạng.

Thế là, Thẩm Lãng cầm lấy một tờ giấy trắng, ở phía trên vẽ một điểm.

Một điểm như có như không.

Dibos bèn hỏi:

- Vị này Sở Trung Thiên tiên sinh, xin hỏi ngươi cảm thấy có thần linh à? Ngươi trên giấy vẽ là gì vậy?

- Điểm kỳ dị không-thời gian (*). - Thẩm Lãng nói:

(*) Điểm kỳ dị không-thời gian (gravitational singularity hay spacetime singularity, chữ Hán là kỳ điểm) là một điểm của không gian mà tại đó, mật độ vật chất cũng như độ cong của không-thời gian là vô cùng. Có nhiều loại kỳ dị: kỳ dị lỗ đen, kỳ dị trần trụi, kỳ dị Vụ nổ lớn... Ở điểm kỳ dị này, các định luật khoa học và khả năng tiên đoán tương lai đều không dùng được nữa.

- Nó bao hàm vũ trụ vạn vật, cũng bao gồm hư vô, càng bao gồm vô tận, nếu như nói có thần linh, nó mới là thần của chúng ta.

Câu trả lời này lại để cho hai mỹ nam phương Đông khác khó chịu. Câu trả lời của ngươi quá lố, nhưng cũng chẳng có ý gì, có khoe mẽ huyễn hoặc khó hiểu ở cái chỗ này cũng không có ích lợi gì.

Công tước Dibos cầm trong tay một quả cầu thủy tình, nhẹ nhàng thưởng thức như thể đang suy tư.

Toàn bộ như chết lặng, bởi vì người bị đào thải sẽ bị thiến biến thành thái giám, quả thực chính là phán quyết vận mệnh.

Cho nên cho dù Côn Nham cùng Tần Cổ với biểu hiện của mình tràn trề tự tin, vẫn cảm thấy vô cùng hồi hộp.

Khoảng chừng mấy phút sau, Công tước Dibos mở ra đôi mắt đẹp, rồi nói:

- Ngài Sở Trung Thiên, mặc kệ có phải chàng mang tên này hay không, thế nhưng chúc mừng chàng thắng, từ nay về sau chàng sẽ là bạn đời của ta.

Nghe những lời này, khuôn mặt hai mỹ nam phương Đông khác kịch biến.

Làm sao có thể được? Cái tay Sở Trung Thiên xuất thân hèn mọn, hắn trả lời tất cả đều là một đống cứt, dựa vào cái gì có thể thắng? Hai người chúng ta xuất thân cao quý, mới miễn cưỡng xứng với Nữ Công tước, mà Sở Trung Thiên từng nói mình là kẻ lớn lên trong lầu xanh, hoàn toàn là kẻ thấp kém nhất trên cái thế giới này.

- Nữ Đại Công tước, cái này không công bằng, cái này không công bằng!

Nữ Công tước Dibos vung bàn tay ngọc ngà thật nhẹ nhàng, mấy tên võ sĩ đi đến, chợt đè hai mỹ nam phương Đông Côn Nham cùng Tần Cổ xuống đất.

Thái giám trung niên Taren tiến lên, lấy ra con dao tinh xảo của ông ta.

- Không nên, không nên, Nữ Công tước van cầu ngài hãy thả chúng ta đi.

- Cái này không công bằng, không công bằng... A...

Bàn tay Taren vung lên nhẹ nhàng, tay nghề này quả thật tuyệt vời, còn chưa có thấy rõ ràng tất cả liền kết thúc, tuyệt đối là chuyên nghiệp.

Sau hai tiếng kêu gào thảm thiết, thế giới này có thêm hai tên thái giám. Thẩm Lãng ở bên cạnh cũng thấy da đầu từng đợt tê dại, chắc chắn đau cực kỳ, hắn cũng vui mừng thiến người khác, nhưng là thấy đến một màn này vẫn còn có chút khó chịu.

- Tin tưởng ta, các ngươi sẽ nhanh chóng thích cuộc sống như thế. - Thái giám trung niên Taren nói.

Tiếp đó, hai thái giám mới thiến trực tiếp bị bắt đi ra ngoài.

...

Bên trong thư phòng, chỉ còn sót hai người Thẩm Lãng cùng Công tước Dibos.

- Ngươi không phải là Sở Trung Thiên, ta tuy rằng không hiểu ngôn ngữ các ngươi, nhưng là thái giám của ta hiểu, hắn suy tư tầm ba giờ, rốt cục rõ ràng ý nghĩa tên của ngươi. - Công tước Dibos nói:

- Ngươi vô cùng thông minh, thế nhưng thiếu kính sợ, mặc kệ ở bất kỳ thời khắc nào đều phải lường gạt kẻ khác, ngươi thật sự là quá ngạo mạn.

Dứt lời, Công tước Dibos lấy ra một tờ giấy, trên đó viết ba chữ, cái tên đó dothái giám Taren viết.

Có thể đọc thành Sở Trung Thiên, cũng có thể đọc thành Lâm Đản Đại (trứng bự).

Dựa vào, các ngươi nhàn nhã thế này à? Ta tùy tiện lấy một cái tên giả, các ngươi đều phải nghiên cứu mấy canh giờ? Hơn nữa lại còn tìm ra cái tên bó tay thế này?

Công tước Dibos nói:

- Ta cảm thấy mình đã bị mạo phạm, cho nên chàng cần phải bị nghiêm phạt, chàng đã cảm thấy trứng lớn, vì sao không thiến mất một cái thì sao?

Thẩm Lãng nói:

- Không được, như vậy sẽ xúc phạm đến một vị thần linh khác.

- Người nào? - Dibos hỏi.

- Santa Claus. - Thẩm Lãng đáp.

Đáng tiếc, thế giới này còn chưa có kiểu ngoan cố thế này, trò chọc cười này Thẩm Lãng vẫn phí công.

Công tước Dibos đi tới trước mặt Thẩm Lãng, tiếp đó có hai người hầu mang một tấm gương tiến đến.

Gương đồng lớn thế này sao? Đáng tiếc hội Thiên Đạo làm ăn còn chưa có tới thế giới phương Tây, bằng không thì thực sự sẽ giàu to.

Công tước Dibos nhìn Thẩm Lãng cùng mình trong gương. Từ chiều cao đến thể hình, thậm chí đến khí chất đều là phi thường xứng, hoàn toàn được xưng là một đôi bích nhân.

- Hãy chuẩn bị sơ sơ một chút, hai ngày sau, tiến hành hôn lễ hai người chúng ta. - Công tước Dibos nói.

Tiếp đó, nàng trực tiếp đi.

Hôn lễ?

Thẩm Lãng không khỏi da đầu tê dại, đây không phải là tuyển trai bao, tuyển tình nhân à?

Làm sao còn kết hôn vậy? Bây giờ thế này có vẻ càng quỷ dị hơn.

Vị Công tước Dibos xinh đẹp vô song năm nay ba mươi mốt tuổi, biến thành goá phụ đã mười năm.

Trong thời gian mười năm này, nàng tuyệt đối xem như là giữ mình trong sạch. Dù cho muốn kết hôn, nàng có cả bó quý tộc vương triều Zollern để lựa chọn, căn bản cũng không có lý do chọn chọn một người đàn ông thế giới phương Đông không rõ lai lịch.

Cuối cùng nàng muốn làm gì vậy?

Thẩm Lãng nói:

- Người yêu dấu, nếu muốn trở thành vợ chồng, vậy xin hỏi ta có thể tới phòng đọc sách này không?

Công tước Dibos nói:

- Có thể được? Thế nhưng có biện pháp càng tốt, ví như dời phòng đọc sách của ta đến chỗ chàng.

...

Thẩm Lãng lại một lần nữa về tới chỗ ở của mình, lại một lần nữa hưởng thụ sinh hoạt như là vương hầu vậy.

Công tước Dibos quả nhiên đưa tới rất nhiều rất nhiều sách vở, nhưng đại bộ phận cũng là lịch sử, nghệ thuật, triết học về vương triều Zollern v.v...

Thẩm Lãng muốn xem đến tư liệu đế quốc Witch, vẫn không có.

Không biết là phong bế tin tức đế quốc Witch chỉ với Thẩm Lãng, hay là cấm vận toàn bộ những ghi chép văn tự về đế quốc Witch nữa.

Trong vòng hai ngày kế tiếp.

Thẩm Lãng tận hưởng cuộc sống càng thêm xa hoa, có chút thậm chí đều đã trải qua vượt qua tưởng tượng của hắn.

Nhà Russo lại hào phú đến nước này à?

Loại xa hoa lãng phí này thậm chí ngay cả thứ tiêu tiền như rác như Thẩm Lãng cũng cảm thấy đau lòng.

Thảo nào vị Nữ Công tước này có thể mua nhiều nô lệ da đen như vậy, suốt những ngày nay tàu thuyền trên biển vẫn không dứt mang nô lệ đến.

Vô số kể khôi giáp, vũ khí, nô lệ qua từ bốn phương tám đại dương vận tới, tiến vào trong thành Golden Jade.

Thẩm Lãng thực sự muốn hoài nghi, cái nhà Russo thực sự phát hiện một mạch vàng thời thượng cổ, hoặc là có một mỏ vàng lớn, chẳng lẽ gia tộc này ị phân ra cũng là vàng?

Thẩm Lãng không biết, nàng đến tột cùng muốn triệu tập bao nhiêu quân đội.

Về đế quốc Witch, hắn vẫn biết được rất ít, thậm chí không biết đế quốc Witch đến tột cùng ở đâu, có phải chăng là đế quốc của Cừu Yêu Nhi.

Hắn vẫn như là chim hoàng yến vậy, sinh hoạt trong pháo đài tráng lệ, có thể hưởng thụ tất cả vinh hoa phú quý, nhưng lại là không thể đi ra cửa phòng một bước.

...

Hai ngày trôi qua thật nhanh.

Kế tiếp pháo đài của Công tước Dibos đổi mới trang trí hoàn toàn, khắp nơi đều trải lụa đỏ.

Thậm chí pho tượng ven đường, còn có băng ghế, đều ước gì quấn lụa đỏ.

Toàn bộ pháo đài không tắt đèn, thậm chí còn chẳng cần đến đêm mới đốt.

Tóm lại, cả pháo đài muốn phải cố gắng tạo nên bầu không khí ăn mừng. Ngay cả tất cả nô lệ, cũng đều mặc quần áo đặc biệt.

Bởi vì, hôn lễ Công tước Dibos sắp đến, nàng phải gả cho một mỹ nam thần bí thế giới phương Đông.

Lúc đầu cử hành hôn lễ cũng đã đủ sợ hãi, Thẩm Lãng cho rằng chắc hẳn là một lễ cưới quy mô nhỏ, tối đa giống như là nghi thức nạp thiếp vậy.

Không nghĩ tới, vị Nữ Đại Công tước Dibos này dĩ nhiên là cần lễ nghi chính quy tổ chức cái đám cưới này..

Cái này càng thêm quái dị.

...

Màn đêm buông xuống, những ngọn đèn chiếu sáng huy hoàng khắp pháo đài.

Rượu ngon như ao, món ngon như rừng, người hầu như mây.

Hết chiếc xe ngựa lộng lẫy này đến chiếc xe ngựa lộng lẫy khác tiến vào trong pháo đài.

Mấy trăm khách quý tham gia hôn lễ Công tước Dibos, toàn bộ không giàu cũng sang, còn cái thứ hải tặc thủ lĩnh đưa Thẩm Lãng tới, đừng nói tham gia hôn lễ, dù cho tư cách tiến vào cổng pháo đài cũng không đủ.

Thẩm Lãng chú ý tới, những thứ quý tộc tham gia hôn lễ này đại bộ phận vẫn mặc phục sức của vương triều Zoller.

Vương triều Zollern mặc dù chia năm xẻ bảy, nhưng mọi người vẫn là thừa nhận địa vị chính thống của nó ở thế giới phương Tây.

Ở đây chi chít Tử tước, Bá tước, Hầu tước.

Công tước không nhiều lắm, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

...

Khoảng chừng chín giờ tối, hôn lễ bắt đầu!

Thẩm Lãng mặc áo gấm màu đỏ, Nữ Công tước Dibos mặc váy dài màu đỏ.

Không phải lễ cưới ở thế giới phương Tây đều tiến hành ở ban ngày à?

Vì sao là ở buổi tối?

Trong điện đường to lớn, khắp nơi đều đốt lửa nóng hừng hực.

Những bích họa trên vách tường và trên những cửa sổ đều toàn là hình ngọn lửa.

Có rồng khổng lồ phun lửa, còn có chó Địa Ngục, còn có ngọn núi lửa khổng lồ đang phun trào.

Tiếp đó, lúc trước những tư tế biến mất trong lâu đài lại một lần nữa xuất hiện.

Một nữ tư tế thần bí trung niên chủ trì đám cưới này.

Nàng nói, Thẩm Lãng liền hoàn toàn nghe không hiểu gì hết, không phải tiếng Latin cũng không phải tiếng Hy Lạp.

Bà ta hỏi từng câu, tiếp đó Công tước Dibos trả lời mỗi một câu hỏi, có vẻ vô cùng căng thẳng.

Sau cùng, nữ tư tế này lấy ra một vòng tay vàng, trực tiếp đeo vào trên tay của Thẩm Lãng cùng Dibos.

- Phụt! - Một ngọn lửa từ phía trên vòng tay bốc cháy lên, nhưng lại là chẳng làm cho người nào bị phỏng.

Điều này đại biểu được ở dưới chứng kiến của thần Lửa, Thẩm Lãng (Sở Trung Thiên) cùng Dibos chính thức trở thành vợ chồng.

Đây thật sự là ngày chó má.

Thẩm Lãng mới vừa tới đến thế giới phương Tây, liền chẳng biết tại sao tái hôn.

Hơn nữa còn là hôn lễ chính thức long trọng như thế, có thể còn long trọng hơn hôn lễ với cục cưng Mộc Lan rất nhiều.

Mấy trăm khách quý ở đây đều là quý tộc, có nghĩa là vai trò người chồng của Thẩm Lãng tuyệt đối chính quy.

Đây căn bản không phải là tình nhân nữa rồi.

Không chỉ có như thế, Thẩm Lãng còn thấy rất rõ ràng, thư ký gia tộc Russo đã bắt đầu《 Lịch sử nhà Russo 》, chính thức viết vào cuộc hôn lễ này, cũng viết cả Thẩm Lãng vào.

Nói cách khác, đoạn lịch sử này phải được truyền xuống, Thẩm Lãng biến thành người chồng trên danh nghĩa của Nữ Đại Công tước Dibos sẽ lưu truyền qua các thời đại.

Thậm chí còn có một họa sĩ chuyên môn, ở bên cạnh vẽ thời khắc hai người thành hôn nữa.

Đây tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Kế tiếp Thẩm Lãng còn có một nghi vấn, lúc trước hắn và cục cưng Mộc Lan bái đường thành thân, sau đó là không có tiến hành động phòng.

Hôm nay cuộc hôn lễ chẳng biết tại sao lại có, nhưng lại chính thức thế này.

Vậy có phải động phòng hoa chúc thật sự đến chăng?