Lúc đầu Bá Tước đại nhân muốn dạy dỗ thật nghiêm cái thằng nhỏ Thẩm Lãng rong chơi lại to gan lớn mật này, toàn bộ bị phu nhân của ông xáo trộn hết.
Giờ thì hay rồi, ông ta còn dạy bảo được gì mới lạ.
Mẹ hiền chiều con hư a?
Chẳng qua, bình thường nàng đối với con trai ruột cũng thật hung hãn nha, nói đánh là đánh.
Thế nào trước mặt con rể liền mất đi lập trường vậy?
Cũng bởi vì ngoại hình hắn đẹp trai? Cũng bởi vì miệng hắn ngọt ngào đây?
Thấy ánh mắt Thẩm Lãng đối với mẹ vợ như chú dê con ngoan ngoãn, Bá Tước đại nhân liền giận sôi máu.
Thằng nhỏ hư hỏng này, chẳng lẽ ta liền không có cách nào đối với nó sao?
Bá Tước đại nhân nói:
- Thẩm Lãng từ hôm nay trở đi, con lại bị cấm túc.
Ớ?
Thẩm Lãng kinh ngạc, chẳng phải hắn vừa hết bị cấm túc sao?
Bá Tước đại nhân nói:
- Con có thể hoạt động ở trong phủ, nhưng không được rời phủ Bá Tước một bước nào, nghe chưa hả?
Thẩm Lãng sợ hãi hỏi:
- Nhạc phụ đại nhân, vậy... Vậy cấm túc con tới khi nào ạ?
Bá Tước đại nhân phán:
- Cấm túc đến khi ta cho rằng có thể yên tâm về con.
Điều kiện này quá mơ hồ nha.
Thẩm Lãng hỏi dò:
- Không bằng nhạc phụ đại nhân ngài nói ra một điều kiện đi, một khi con hoàn thành liền bỏ lệnh cấm túc, ví như...
- Không học thuộc lòng, không đi nhận chữ, chả có điều kiện gì hết... - Bá Tước đại nhân vội vàng hô lên, trực tiếp chặn đứng luôn ý nghĩ của Thẩm Lãng.
Vừa nghe đến hai chữ điều kiện, trong đầu nhạc phụ đã bị gợi nhớ lại chuyện không vui kia.
Tiếp tục, Bá Tước nói:
- Con suy nghĩ chiêu gì cũng vô dụng thôi, từ nay trở đi con phải tu thân dưỡng tính cho tốt trong phủ đi, lúc nào ta cảm thấy con không đi gây họa nữa, lúc đó ta sẽ thả con ra ngoài.
Thẩm Lãng hết nói nổi, nhạc phụ đại nhân lại trở nên gian manh rồi.
Bá Tước đại nhân sao lại không nhớ kỹ bài học kinh nghiệm thương đau chớ?
Hôm qua mới vừa hạ lệnh cấm túc, để hắn học《 Kim Thị Gia Huấn 》, vốn dĩ cho rằng sẽ khiến Thẩm Lãng đàng hoàng ở nhà một hai tháng.
Ai biết trong một đêm, hắn đã thuộc làu rồi, Bá Tước đại nhân cắn răng khôi phục tự do cho hắn, bởi vì ông ta không thể nuốt lời.
Không nghĩ tới, hôm nay Thẩm Lãng vừa ra khỏi cửa, liền gây chuyện lớn như vậy.
Mặc dù hắn thắng, hơn nữa một trận chiến này đánh rất đẹp.
Nhưng là...
Cái này nguy hiểm quá!
Bá Tước đại nhân một mực bảo thủ, nhưng không muốn gặp binh hành hiểm chiêu (*).
(*) binh hành hiểm chiêu: ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế.
Hơn nữa, ông ta cũng thật sự lo lắng cái tên Điền Hoành này hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp động thủ với Thẩm Lãng.
Chẳng qua cái loại quan tâm này, ông ta tuyệt đối chẳng nói ra khỏi miệng.
Nếu để cho tên khốn kiếp Thẩm Lãng này biết mình quan tâm nó ư? Vậy chẳng phải là nó được đằng chân lân đằng đầu sao?
- Tất cả mọi người nghe lệnh, từ hôm nay trở đi, cô gia không được rời phủ Bá Tước nửa bước, bất cứ ai thấy nó bước ra khỏi cánh cửa, đều phải ngăn cản trở về, nghe rõ chưa. - Bá Tước lớn tiếng ra lệnh:
- Mãi cho đến khi ta chính thức giải trừ lệnh cấm túc cho nó mới thôi.
- Dạ vâng! - Tất cả mọi người cùng nhau hô lớn.
Sau đó dùng ánh mắt quái dị nhìn Thẩm Lãng.
Nhìn có chút hả hê, tuyệt đối là cười trên nỗi đau của người khác.
...
Thế tử Kim Mộc Thông đang xem binh thư.
Sáng sớm hôm nay gã bị mẫu thân đánh, thế tử cảm thấy do gã xem 《 Kinh Thi 》mà bị ăn đòn.
Bởi vì trong Kinh Thi có rất nhiều thơ nam nữ yêu đương.
Cho nên, thế tử quyết định đọc binh pháp.
Cuối cùng chắc cái này không sai nữa đâu.
- Cha mẹ nhất định là hy vọng ta kế thừa truyền thống tổ tiên, cho nên, đọc binh thư thì chắc bọn họ sẽ vui nhỉ.
Quả nhiên sau một thời gian, cha mẹ đã tới.
- Cha mẹ, con đang đọc binh thư nè, con chắc chắn sẽ kế thừa thật tốt truyền thống tổ tiên, học tốt binh pháp.
Một lát sau, cái tên mập mạp này bị một đôi nam nữ thành thạo ấn lên ghế dựa.
Đàn ông dùng roi, đàn bà dùng thước đo.
Bắt đầu đánh bôm bốp.
- Ui da, vì cái gì vậy ạ? Lẽ nào con đọc binh thư cũng sai rồi sao? Cũng phải chịu đòn sao? - Thế tử gào khóc hỏi.
Gã thực sự chuyện gì đều không mắc lỗi, vẫn thật ngoan mà đọc binh thư đó, tuy rằng gã thực sự chả nhét vào đầu nổi một chữ.
Vì sao buổi sáng mới đánh xong, buổi tối lại bị đánh tiếp?
- Ối, ui da, cha mẹ, vì sao lại đánh con vậy!
Bá Tước cùng phu nhân không thèm trả lời, đánh xong liền đi mất.
Để lại thế tử chả biết nói gì ngoài nấc nghẹn cả.
Kỳ thực lần này Bá Tước cùng phu nhân chạy tới đánh con trai hoàn toàn là tùy tâm sở chí, thần giao cách cảm.
Bởi vì Thẩm Lãng biểu hiện thông minh xuất sắc như thế, lại càng lộ ra con trai họ quá lù đù.
Vốn dĩ Bá Tước đại nhân muốn dạy bảo Thẩm Lãng thật tốt vào, kết quả ông ta còn chưa kịp bắt đầu dạy dỗ toàn bị chặn trở về hết, hơn nữa phu nhân cũng thiên vị giúp đỡ Thẩm Lãng, khẩu khí này của ông không ra không được.
Cho nên, con trai ruột liền xui xẻo.
...
Thẩm Lãng trở lại sân sau.
Mộc Lan mặc giáp toàn thân, đứng ở trong phòng.
- Phu quân đã về rồi, vậy ăn cơm đi. - Mộc Lan nói.
Thẩm Lãng kinh ngạc, hỏi:
- Mộc Lan, nàng ở nhà còn mặc áo giáp làm gì?
Mộc Lan nói:
- Nhỡ ra phu quân xảy ra chuyện ở trong thành, thiếp dẫn binh vào thành cướp người.
Thẩm Lãng ngạc nhiên, trong lòng hắn ấm áp.
Mặc dù giọng của Mộc Lan rất bình thản, nhưng Thẩm Lãng lại cảm thấy hết sức cảm động.
- Tới đây, phu quân giúp nàng cởi áo giáp xuống, chúng ta ăn cơm thôi. - Thẩm Lãng nói dịu dàng.
Mộc Lan kinh ngạc, sau đó nàng dang hai cánh tay, để Thẩm Lãng gỡ giáp.
Vừa nãy tháo xuống áo giáp, Thẩm Lãng hít thở dồn dập hơn.
Bởi vì Mộc Lan bên trong mặc trang phục da rắn bó sát người, ôi chao vóc người này quá bốc lửa đi.
Nhất là eo thon nhỏ như rắn, tràn đầy sự săn chắc hấp dẫn vô cùng.
Còn có cái mông tròn trịa dưới thắt lưng, đường cong vượt qua những nữ vũ công Samba, hình dạng hoàn hảo hơn nhiều, quả thực làm cho người ta muốn bùng nổ.
Còn có đôi chân dài siêu cấp săn chắc mạnh mẽ nữa, kẹp một chút hẳn quăng nửa cái mạng đi.
- Cám ơn nàng, nương tử, vẫn luôn ở nhà chờ ta, sợ ta gặp chuyện không may. - Thẩm Lãng nói.
Mộc Lan nói:
- Phải, hôm nay phu quân thắng lợi lớn, để thiếp có một niềm vui và vinh quang bất ngờ. Thế nhưng, phu quân sau này làm việc vẫn nên suy nghĩ thật kỹ mới làm, nếu không thì phụ thân, mẫu thân, còn có thiếp sẽ lo lắng cho chàng rất nhiều đấy.
- Ta biết mà. - Thẩm Lãng trong lòng càng thêm cảm động, nhẹ nhàng dùng hai tay ôm ngang eo Mộc Lan.
Mộc Lan hơi hơi ngạc nhiên, vóc người ma quỷ thoáng cứng đờ một chút, nhưng lại chả ngăn cản.
Bởi vì Thẩm Lãng biểu hiện thật sự ấm áp cảm động, tràn ngập thân tình mà ôm.
Bất quá, sau ba giây, tay Thẩm Lãng từ trên hông trượt xuống, đặt ở chỗ không nên để.
- Phu quân, tay chàng đặt ở đâu đấy?
Thẩm Lãng vội vàng đặt tay về chỗ cũ, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Nương tử, này không thể trách ta, muốn trách chỉ trách da thịt của nàng quá trơn đi, để tay của ta trực tiếp trợt xuống, ta thực không cố ý nha.
- Ừ, lần sau không được viện lý do này nữa. - Mộc Lan bảo.
Thẩm Lãng dùng ngôn ngữ chánh nghĩa thề thốt:
- Nương tử ta xin thề, nếu lại có chuyện tiếp theo, nương tử hãy giẫm trên đôi tay này.
Ba giây sau nữa.
Mộc Lan trực tiếp bắt được tay Thẩm Lãng để trên mông nàng, nghiêm túc nói:
- Phu quân, nam tử hán nói phải giữ lấy lời, đôi tay này của chàng nên băm đi.
Thẩm Lãng nói:
- Nương tử, vừa rồi chẳng qua là ta thuận miệng nói chơi thôi. Lời của nam nhân làm sao có thể tin là thật? Thà tin tưởng ông già trăm tuổi lạc lối, cũng chớ tin cái miệng đàn ông a.
Mộc Lan bất đắc dĩ xem gương mặt cực kỳ đẹp trai của chồng nàng, rất khó tin tưởng dưới khuôn mặt anh tuấn này da mặt lại dầy đến thế?
- Ăn cơm! - Mộc Lan rời khỏi móng vuốt gian manh của Thẩm Lãng đi tới bàn ăn cơm.
Mộc Lan chắc chắn, nếu không phải thấy dáng dấp Thẩm Lãng đẹp trai như thế, nàng đã bắt đầu đánh rồi.
Sau khi ăn cơm xong, Mộc Lan đơn giản rửa mặt, đánh răng sạch sẽ, lại uống một ngụm nước hoa hồng ngậm trong miệng.
Tức khắc, miệng đầy mùi thơm.
Sau đó, nàng lại mặc giáp vào.
- Nương tử, đã nửa đêm rồi nàng muốn đi đâu vậy? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Mộc Lan đáp:
- Dẫn đầu kỵ binh tuần tra ban đêm, tuần tra đường ven biển.
Thẩm Lãng đau lòng.
Mộc Lan nói:
- Phu quân hãy ở nhà, cố gắng đừng gây họa nha.
...
Trong gian phòng, thế tử đang học bù.
Giờ toán.
Thi cử không có thi toán, cho nên mặc dù toán học một trong lục nghệ của quân tử, nhưng đa số thư sinh đều chẳng đả động đến nó.
Ngược lại nhà quý tộc lại đặc biệt coi trọng bộ môn này, nhất là quý tộc danh tiếng có đất phong, bởi vì xác thực đặc biệt thực dụng, cũng khiến cho người ta trở nên nhạy bén.
Thế tử Kim Mộc Thông thở dài nói:
- Thầy Hứa ơi, thầy giải thích vì sao cuộc sống của trò cứ khó khăn thế này vậy? Trước đây, phụ thân mẫu thân đánh trò còn có lý, bây giờ thậm chí còn lười tìm lý do luôn.
Thầy Hứa trong miệng gã tên là Hứa Văn Chiêu, là bậc thầy toán học nổi danh nhất thành Huyền Vũ.
Vị Hứa Văn Chiêu này có vai trò rất nặng ở phủ Bá Tước, không chỉ là thầy dạy toán cho Kim Mộc Lan và Kim Mộc Thông, hơn nữa còn chịu trách nhiệm toàn bộ tiền tài vật tư kết toán, mua bán qua lại của phủ Bá Tước v.v...
Ông ta xem như là một trong những phụ tá của Bá Tước đại nhân, cũng là quản sự thực quyền phủ Bá Tước, chịu trách nhiệm toàn bộ phòng thu chi hai mươi mấy năm.
- Thầy Hứa ơi, thầy nói xem, liệu trò thực là con ruột của cha mẹ không? - Thế tử bèn hỏi.
Hứa Văn Chiêu cười nhẹ nhàng, tiếp tục cẩn thận làm việc của ông.
Công việc của ông rất quan trọng, đất phong phủ Bá Tước sản xuất cùng với thu chi bên ngoài, tất cả tiền tài qua lại đều phải qua tay ông làm sổ sách.
Cho nên ở phủ Bá Tước, cũng xem như quyền cao chức trọng.
Hứa Văn Chiêu dừng bút, trong đầu hiện lên khuôn mặt Thẩm Lãng, tức khắc trong mắt hiện lên một vẻ mịt mù.
Người nào cản trở đường của ta, sẽ là kẻ thù!
Do dự chỉ chốc lát, Hứa Văn Chiêu nói:
- Thế tử, Bá Tước đại nhân đánh cậu, là bởi vì Thẩm Lãng.
Thế tử hết hồn hỏi:
- Vì sao?
Hứa Văn Chiêu nói:
- Thẩm Lãng thanh danh bất hảo, trộm tiền bạc nhà họ Từ, đùa giỡn tỳ nữ họ Từ bị đuổi ra ngoài, kết quả lại tới ở rể phủ Bá Tước. Bởi vì là tiểu thư Mộc Lan tự mình chọn lựa, cho nên Bá Tước đại nhân không cách nào từ chối được. Trong lòng ông buồn phiền, trách cậu không có tiền đồ, mới khiến tiểu thư Mộc Lan gả cho một người tiếng xấu như thế, vì thế mấy ngày hôm trước mới đánh cậu.
Thế tử Kim Mộc Thông chợt bật dậy, nói:
- Thì ra là thế à!
Hứa Văn Chiêu lại nói:
- Bá Tước đại nhân hôm nay lại đánh cậu, là bởi vì Thẩm Lãng vào sòng bạc làm hư danh tiếng phủ Bá Tước, nhưng mà hắn lại thắng Điền Hoành, với lại dù sao cũng là con rể tới cửa, Bá Tước đại nhân không dễ đánh hắn, cho nên mang giận trút lên đầu thế tử.
Thế tử giận dữ, chợt đứng lên nói:
- Được lắm, ta đã tìm ra tên đầu sỏ khiến ta bị đánh, hóa ra là vì thằng khốn này a.
Nhưng vào lúc này, thư đồng bên cạnh Hứa Văn Chiêu tiếp lời:
- Đúng rồi thế tử, hôm nay ta còn thấy Băng nhi đang lén khóc nữa, hỏi nàng làm sao cũng chẳng chịu nói.
Thế tử phẫn nộ hơn nữa bảo:
- Nhất định là bởi vì Thẩm Lãng, trước hắn liền đùa giỡn tỳ nữ nhà họ Từ, giờ lại đi đùa bỡn tỳ nữ nhà ta? Ngươi chính là một tên nhà quê sa cơ thất thế cũng dám ăn hiếp lên đầu ta đây, ta tuyệt đối không buông tha ngươi.
Sau đó, thế tử chợt xông ra ngoài.
- Thẩm Lãng, tiểu gia nhất định phải đánh ngươi vãi phân luôn nhé.
Rồi thế tử bèn hỏi:
- Võ công Thẩm Lãng thế nào nhỉ?
Hứa Văn Chiêu nói:
- Không biết võ công, tay trói gà không chặt, đi vài bước đường đều thở dốc.
Thế tử như được tiếp thêm dũng khí, tức sùi bọt mép, quát:
- Bây đâu, đi với ta làm việc, cho hắn một trận.
Sau đó, thế tử Kim Mộc Thông bực bội mang theo mười mấy người, nổi giận đùng đùng hướng sân Thẩm Lãng vọt tới.