Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 45: Kim thế tử gặp bi kịch nhân gian! Quá bất công



Mộc Lan đã ra đi, Thẩm Lãng chỉ có một mình trong thư phòng ngẩn người.

Không thể bị cấm túc nữa, hắn phải nghĩ biện pháp để nhạc phụ đại nhân khôi phục tự do của mình.

Bởi vì mấy ngày nữa, hắn còn muốn làm một chuyện lớn.

Thế nhưng đối mặt nhạc phụ, tuyệt đối không thể dùng sức mạnh, phải khai thác chiến thuật quanh co lòng vòng.

Nhưng vào lúc này, tiểu Băng chạy vào thật nhanh:

- Cô gia, không xong, ngài vội vàng trốn đi, thế tử dẫn người qua đây đánh ngài.

Thẩm Lãng kinh ngạc?

Cái tên béo ở lì trong nhà Kim Mộc Thông ấy à?

Còn chạy tới đánh ta?

Tiểu Băng nói:

- Cô gia, ngài nhanh đi tránh một chút, tiểu nữ lập tức đi bẩm báo phu nhân.

Thẩm Lãng nói:

- Không, ngươi không nên đi nói cho nhạc mẫu.

Tiểu Băng nói:

- Cô gia, thế tử chúng ta là một người ngờ nghệch, làm việc không quan tâm hậu quả. Ngài bị đánh thê thảm, dù cho ngày sau Bá Tước đại nhân nghiêm phạt cậu ta cũng không làm được gì đâu.

Thẩm Lãng nói:

- Được rồi, ta biết làm sao rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi.

- Cô gia, người đừng làm chuyện hồ đồ nha!

Nghe được Thẩm Lãng không thèm đi trốn, tiểu Băng chợt giậm chân một cái.

36D đó!

Cộng thêm vóc dáng cô gái còn khá nhỏ nhắn xinh xắn, một cái giậm chân này nẩy lên khá là cao.

Quả thực chính là núi non trùng điệp, biển cả nổi sóng cuồn cuộn.

Nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Lãng, tiểu Băng bản năng che ngực, còn định giậm chân một cái, nhưng cố nhịn được.

- Hừ, không quan tâm lòng tốt người ta, không để ý ngài nữa.

Tiểu Băng liếc Thẩm Lãng một cái, tiếp đó chạy như bay ra ngoài, nàng vẫn quyết định đi mách cho phu nhân.

Thế tử đầu óc giản đơn, ra tay không biết nặng nhẹ, nhỡ ra đánh cô gia thê thảm thì rắc rối rồi.

Sau khi tiểu Băng chạy đi, Thẩm Lãng mới nhẹ nhàng cười một tiếng.

Nếu ngay cả một tên béo ở lì trong nhà mà hắn không đối phó được mà còn phải trốn chạy, vậy còn lẫn lộn ở phủ Bá Tước cái rắm gì.

Đối với Kim Mộc Thông, dẫu hắn chưa có tiếp xúc qua, thế nhưng cũng hiểu rõ đầy đủ.

Tứ chi không phát triển, đầu óc giản đơn, còn thích phô trương thanh thế.

Đối phó người như thế, đơn giản vô cùng.

...

Thẩm Lãng cầm lấy bút lông, bắt đầu viết từng cái tên trên bức tường trống.

Tên những người này được hắn viết rồng bay phượng múa, đằng đằng sát khí.

Sau một lát, bên ngoài liền truyền đến tiếng động lớn ồn ào.

Chưa thấy mặt người, đã nghe thấy tiếng.

- Thẩm Lãng, ngươi ra đây cho ta, hôm nay không đánh ngươi vãi cứt, ta không phải họ Kim.

- Ngươi chỉ là một tên ở rể, rõ ràng thật to gan a, lại dám khi dễ tỳ nữ phủ Bá Tước chúng ta, tiểu Băng ta vốn xem như em gái, ngươi hiếp đáp nó? Muốn chết à!

Thế tử Kim Mộc Thông gầm thét, hắn muốn mang toàn bộ cơn giận do ăn đòn ngày hôm nay trút xuống trên người Thẩm Lãng.

Tất cả đều do nhà ngươi đầu têu cả.

Nhanh như chớp, Thẩm Lãng nhìn thấy một thằng béo nổi giận phừng phừng vọt vào, trong tay cầm một cây côn sắt.

Mà mười mấy tên tùy tùng của gã đứng giữ ở ngoài cửa.

Thế tử dám động thủ đánh cô gia, bọn họ không dám, nhưng là có thể giúp thế tử che lối ra.

Sau khi đi vào, Kim Mộc Thông phát hiện Thẩm Lãng leo lên ghế viết chữ ở trên vách tường, viết một đống tên người.

- Thẩm Lãng, ngươi làm gì thế? Mau xuống đây!

Thẩm Lãng vẫn đứng ở trên ghế, còn khuya hắn mới xuống, nếu xuống sẽ bị tên béo lăn béo lộn Kim Mộc Thông đánh một gậy, vậy quá lỗ rồi.

Thẩm Lãng nói:

- Thế tử à, ta đang viết tên.

Trên vách tường, quả nhiên viết thật nhiều tên người.

Điền Thập Tam, Điền Thập Tứ, Điền Hoành, Lâm Mặc, Từ Thiên Thiên, Trương Tấn, Từ Quang Doãn...

Lòng hiếu kỳ của Kim Mộc Thông phát tác, bèn hỏi: - Ngươi viết những tên này làm gì?

Thẩm Lãng nói:

- Những thứ này đều là kẻ thù của ta, ta sợ bản thân quên mất, cho nên viết những tên này ở trên vách tường, nhắc nhở bản thân thời thời khắc khắc đều phải nhớ kỹ những kẻ thù này, nhất định phải báo thù.

Tiếp tục, Thẩm Lãng lấy ra một bút lông thấm mực đỏ chói như máu tươi vẽ một cái xiên to ngang của tên Điền Thập Tam cùng Điền Thập Tứ.

- Vậy ngươi vẽ hai cái xiên trên tên hai gã kia là có ý gì? - Thế tử bèn hỏi.

Thẩm Lãng đáp:

- Hai người kia ta đã giải quyết rồi, đại thù được báo.

Thế tử nghi ngờ, đến tột cùng thù hận sâu đến cỡ nào, lại để Thẩm Lãng viết những cái tên này trên vách tường.

Thẩm Lãng nói:

- Ta mỗi thời mỗi khắc đều nhắc nhở bản thân, phải báo thù, phải báo thù. Mỗi sáng sớm ngồi dậy, phải đọc tên của những kẻ thù này ba lần, trước khi ngủ còn phải đọc ba lần.

Thế tử không khỏi khẽ run rẩy.

Thù hận này chắc chắn khắc cốt minh tâm, nhất định là huyết hải thâm cừu ngập trời.

- Điền Thập Tam này cùng ngươi có thù gì vậy?- Thế tử lại hỏi:

- Là thù giết cha, hay là mối hận đoạt vợ?

Cũng chỉ có thù hận lớn như vậy, mới có thể để Thẩm Lãng khắc cốt ghi tâm như thế.

Thẩm Lãng lạnh giọng nói:

- Điền Thập Tam này đã từng mở miệng uy hiếp ta, ta bảo Điền Hoành làm gãy hai chân hắn, nội xương đùi của hắn cũng bị đánh gãy thành năm sáu đoạn rồi.

A?!

Thế tử nói hơi giật giật:

- Vậy, vậy Điền Thập Tứ thì sao?

Thẩm Lãng nổi đóa:

- Hắn còn đáng hận hơn, ta và hắn thù sâu như biển. Hắn không chỉ uy hiếp ta, còn dùng ngón tay chỉ đầu của ta, ta đời này hận nhất người khác chỉ vào đầu mình. Cho nên yêu cầu hắn bị đánh gãy hai tay hai chân cho nát luôn.

- A...- Kim Mộc Thông nhìn thấy côn sắt của mình đang chỉ vào Thẩm Lãng, vội vàng thu vào.

Gã hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.

Chỉ có ngần ấy thù hận sao.

Thẩm Lãng ngươi lại viết tên ở trên vách tường, hơn nữa còn mỗi ngày sớm muộn gì cũng đọc ba lần

Thẩm Lãng nhà ngươi trừng mắt tất báo, lòng dạ hẹp hòi đến cỡ nào vậy.

Ngươi, ngươi là ma quỷ hay sao?

Ta lớn như vậy, còn chưa thấy qua người mang thù như ngươi nữa.

Nhìn thấy ánh mắt Thẩm Lãng lạnh lẽo âm u dò xét bản thân từ trên xuống dưới, hơn nữa tay cầm bút rục rịch.

Kim Mộc Thông không khỏi hỏi tiếp:

- Trên vách tường vì sao còn một khoảng trống lớn như vậy, sao ngươi không viết dàn đều tên của những người này lên tường?

Thẩm Lãng cười lạnh:

- Đời người dài lắm, ai biết sẽ có thêm bao nhiêu kẻ thù? Ta để một mảnh tường trống để viết tên của kẻ thù mới vào.

Da đầu của thế tử tê dại một hồi.

Điền Thập Tam cùng Điền Thập Tứ chẳng qua là dọa hắn, dùng ngón tay chỉ vào hắn, liền bị đánh gãy tay chân, ném ở trong nhà chờ chết.

Vậy nếu ta đánh Thẩm Lãng, hắn chẳng phải đem ta bằm thây vạn đoạn?

Hơn nữa nhìn Thẩm Lãng như đang chầu chực, bất cứ lúc nào cũng có thể mang tên Kim Mộc Thông của ta viết lên.

Thẩm Lãng bèn hỏi:

- Thế tử, ngươi tìm ta có việc gì sao?

- A, không có việc gì, không có việc gì...- Thế tử vội vàng ném cây côn sắt trong tay rồi cười nói:

- Ta ăn quá no rồi, cho nên qua đây đi bộ một chút.

Thẩm Lãng nói:

- Ta vừa rồi hình như nghe được có người kêu muốn đánh ta?

- Không có a, người nào kêu? Dám đánh cô gia phủ Bá Tước, rõ ràng là không muốn sống nữa!- Thế tử nói:

- Vậy, vậy Thẩm Lãng ngươi tiếp tục viết, ta... ta đi về ngay đây.

Tiếp đó, thế tử Kim Mộc Thông đánh bài chuồn thật nhanh, động tác nhanh nhẹn chẳng có quan hệ trực tiếp gì đến thể hình của gã.

Thẩm Lãng nhịn không được phải cười ra tiếng, rõ ràng là một con thỏ đế.

...

Thế tử Kim Mộc Thông vừa đi ra ngoài, liền đụng phải Đại Ma Vương gã sợ nhất ngay trước mặt.

Mẹ của gã, Bá Tước phu nhân.

- Giỏi lắm, thứ nghịch tử như con lại thực sự tới đánh Thẩm Lãng? - Bá Tước phu nhân giận sôi lên, trực tiếp tiến lên nhéo lỗ tai thế tử ném cả người ra ngoài:

- Ngày hôm nay mẹ không đánh chết con thì coi như con không phải mẹ sinh ra.

Thế tử đau đến hô lớn:

- Mẹ, mẹ, con không đánh mà, con còn chưa đánh mà.

- Còn chưa đánh, vậy là có ý định phải không?- Bá Tước phu nhân tra hỏi:

- Xem ra hôm nay vẫn không đánh con đủ đau, con yên tâm nhé Kim Mộc Thông, mẹ nhất định sẽ thỏa mãn con. Anh rể con ngày hôm nay vừa xả giận cho phủ Bá Tước chúng ta, con còn muốn đánh nó? Mẹ đúng là không nên có thứ con trai như con.

Thế tử nói:

- Sao mẹ đến nhanh như vậy, mẹ làm sao biết được.

Bá Tước phu nhân nói:

- Là tiểu Băng đã chạy tới nói cho mẹ biết, lúc đó mẹ còn không tin, hoá ra con to gan lớn mật thế này kia à.

Thế tử thực sự muốn khóc, nước mắt lưng tròng.

Tiểu Băng ơi, ta qua đây đánh Thẩm Lãng để trút giận cho ngươi mà.

Kết quả bị phản đòn, ngươi trực tiếp bán đứng ta.

Ta xem ngươi là em gái, ngươi coi ta là kẻ thù.

Thế tử Kim Mộc Thông bi thương từ đáy lòng, nước mắt giàn giụa.

Ông trời a, kiếp trước của ta đến tột cùng tạo nghiệt gì, ngài lại muốn nghiêm phạt ta như thế?

Gã biết lần này nhất định sẽ bị đánh cho nằm trên giường nửa tháng.

Không ai hiểu mẹ hơn con, mẫu thân gã là một quý bà xinh đẹp dịu dàng thùy mị nhưng chỉ có trong lòng Kim Mộc Thông mới rõ, trong người bà ấy là một con cọp cái, có cố thế nào cũng bị võ công của bà ấy đè bẹp.

Nói muốn đánh gã gần chết, nhất định sẽ đánh gần chết.

Nhưng mà vào lúc này, Thẩm Lãng đi ra.

- Nhạc mẫu đại nhân.

Bá Tước phu nhân giống như diễn viên biến sắc mặt vậy, vừa rồi với thế tử như là mùa đông giá lạnh, còn đối với Thẩm Lãng như là mùa xuân ấm áp vậy.

- Lãng nhi, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ vì con giải quyết cục tức này.

Thẩm Lãng nói:

- Thế tử vừa rồi chẳng qua là tìm con nói chuyện phiếm thôi, tụi con không có cãi nhau, cũng không có đánh nhau, người tạm tha lần này đi.

- Thực sự? - Phu nhân hỏi dịu dàng.

- Thực sự.- Thẩm Lãng đáp.

- Bốp!

Bá Tước phu nhân chợt xáng một bợp tai vào cái ót của thế tử Kim Mộc Thông, thiếu chút nữa là đánh gã ngất đi.

Thẩm Lãng có chút nghi ngờ, thằng nhóc xui xẻo này nói không chừng bị cha mẹ vợ đánh từ nhỏ riết ngu người.

- Ngó kỹ mà xem, tỷ phu con đối với con tốt như vậy, còn xin tha cho cái thứ hỗn hào này. - Bá Tước phu nhân nói:

- Nhưng mà, Lãng nhi không cần xin tha cho thằng ngu này, ngày hôm nay phải dạy dỗ nó một trận, sau đó nó mới kính trọng con được.

Dứt lời, Bá Tước phu nhân bắt đầu đánh bôm bốp.

Bàn tay ngọc ngà liên tục chưởng xuống lia lịa, dù hướng chỗ nhiều thịt mà đánh.

Thế tử Kim Mộc thông toàn thân đều đang run rẩy, cả người đều có cảm giác bị đập bẹp.

Đến Thẩm Lãng ngó thôi cũng cảm thấy đau.

- Mẹ, tha mạng, tha mạng cho con đi!

Thẩm Lãng vội vàng tiến lên ngăn lại:

- Nhạc mẫu đại nhân, ngài vội vàng dừng tay, nghìn vạn lần đừng chọc tức thân thể. Thế tử thật thà ngay thẳng, không bằng để con cùng nó nói chuyện một chút?

Ánh mắt của phu nhân nhìn phía Thẩm Lãng trong nháy mắt trở nên hiền lành dịu dàng.

- Vẫn là Lãng nhi rất hiểu chuyện hiếu thuận, khoan dung đại lượng.

Tiếp đó bà lại hướng Thẩm Lãng nói:

- Lãng nhi, con là anh rể nó, phải dạy nó thật tốt. Nếu nó không nghe lời, con cứ trực tiếp động thủ đánh, giờ mẹ đi ngủ đây.

Bá Tước phu nhân xoay người rời đi.

Thế tử Kim Mộc Thông thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn còn sống, thật không dễ dàng!

Ai biết...

Bá Tước phu nhân lại bỗng nhiên xoay người lại, vặn lỗ tai Kim Mộc Thông:

- Con còn dám thở dài? Con có ý gì? Con không phục à? Trong lòng con thấy mẹ sai hả?

Lần này Thẩm Lãng cũng muốn khóc dùm, cậu em vợ này có thể sống đến ngày hôm nay rõ ràng không dễ dàng rồi.