Thẩm Lãng nhìn ba chiếc thuyền của Việt quốc đang bỏ trốn mất dạng, nhưng hắn không đuổi theo.
Căn bản không cần, bọn họ chỉ là tôm cá nhãi nhép.
Dù hắn không biết bất luận tin tức nào, nhưng rất dễ đoán ra, nhất định có một đại hạm đội đóng tại thành Nộ Triều, quản chế toàn bộ vùng biển phía đông, nhất là hướng bắc, nơi có Tam Giác Quỷ.
Hắn biến mất, sống không thấy người chết không thấy xác, phải đề phòng hắn giết trở về.
Thẩm Lãng khẳng định hạm đội của sáu đại thế lực không ở vùng biển phía đông, thời gian của bọn họ quá quý giá, không thể tốn thời gian vô ích, ngàn ngày đề phòng hắn, chuyện cực khổ này nên để cho thế tục làm.
Theo Thẩm Lãng suy đoán, hạm đội đóng tại thành Nộ Triều, số lượng khoảng 15 vạn.
Số lượng như thế rất lớn, chỉ bằng Việt quốc không thể nuôi sống, cần tiền của hội Ẩn Nguyên.
Mà hạm đội của Thẩm Lãng chỉ có 4 vạn, cách biệt quá xa, 40,000 người đánh 150,000 người, vẫn nên nghiền nát, mấu chốt nhất là bọn chúng sẽ bị nghiền nát đến mức nào.
Quân địch nhiều lắm, phải để cho bọn họ tụ tập lại, một lưới bắt hết, như vậy mới chiếm được quyền chủ động.
Cho nên hắn để cho ba chiếc thuyền kia về báo tin, nếu không thì Thẩm Lãng phải đuổi giết bọn họ khắp thế giới, không biết đánh đến ngày tháng năm nào.
... ...
Tốc độ hạm đội của Thẩm Lãng, một ngày tám trăm dặm, cách thành Nộ Triều càng ngày càng gần.
Cừu Yêu Nhi không hào hứng chút nào, thành Nộ Triều từng là nhà của nàng, nhưng trong lòng nàng, trên thế giới này ở đâu cũng là nhà của mình, nàng chỉ thích phiêu lưu thám hiểm.
Người kích động nhất là Kim Trác, qua hai năm, cuối cùng đánh trở lại, thành Nộ Triều, là căn cơ của gia tộc họ Kim.
Không chỉ thành Nộ Triều, còn có thành Huyền Vũ, ông muốn đoạt lại toàn bộ, kẻ địch chiếm giữ một ngày, trong lòng ông rỉ máu một ngày, thấy thẹn với tổ tông.
Mỗi lần ông nằm mơ, đều mơ thấy ngày đoạt lại cơ nghiệp trăm năm của gia tộc họ Kim, không giống Tô Bội Bội, không tim không phổi, chỉ cần người nhà mạnh khỏe bình an, thì nàng hạnh phúc rồi.
Còn có một người rất kích động, chính là công chúa Ninh Diễm, lúc trước nàng luôn miệng nói không ai yêu thương mình, phụ thân hiểu rõ Ninh Hàn, Ninh Dực và Ninh Kỳ, chỉ có một ít hổ thẹn với nàng.
Chứ không yêu thương nàng, nàng cũng luôn miệng nói muốn hành tẩu thiên hạ, rời khỏi kinh thành.
Sau khi thân phận Thẩm Lãng bại lộ, nàng không thể không rời đi, nhưng rời khỏi kinh thành chưa lâu, nàng bắt đầu nhớ nhà, nhớ phụ thân, nhớ Biện mẫu phi.
Kỳ thật từ khi nàng đè Thẩm Lãng về sau, Ninh Nguyên Hiến thương yêu nàng, quan tâm nàng rất nhiều, hơn nữa khi nàng mang thai, liền trở thành đứa con gái mà Ninh Nguyên Hiến yêu thương nhất.
Thậm chí trong thời gian nàng bị giam, Biện mẫu phi còn đích thân tới chăm sóc, hưởng thụ sự quan tâm chưa từng có.
Vì Thẩm Lãng, nàng dẫn theo Thẩm Lực, rời khỏi kinh thành, tới phủ Huyền Vũ, nơi đây ai cũng đối tốt với nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy cô đơn, chỉ có ở kinh thành, mới là địa bàn quen thuộc của nàng.
Rời khỏi thành Huyền Vũ, chạy trốn tới Tam Giác Quỷ, nàng càng thêm chán nản.
Mỗi ngày đều lo lắng cho Thẩm Lãng, lo lắng cho phụ thân, lo lắng cho Ninh Chính, hậm hậm hực hực.
Nàng vốn mạnh mẽ, hai năm qua gầy một vòng.
"Hoàn cảnh bên trong Tam Giác Quỷ rất tốt, Thẩm Lực khỏe lên rất nhiều, cơ thể của ngươi cũng được điều dưỡng rất tốt."
Thẩm Lãng nói: " Cho nên chúng ta có thể sinh thêm một đứa, bà đỡ nói đúng, thân thể của ngươi không tận dụng để sinh vài đứa thì thật đáng tiếc, cắn răng một cái, giậm chân một cái liền sinh ra."
"Đừng nói bậy, ta không giỏi việc đó."
Ninh Diễm tức giận nói, mặt đỏ tới mang tai.
"Vậy ngươi giỏi cái gì? Chuyện đó sao?"
Thẩm Lãng cười hỏi.
Ninh Diễm không nói lời nào, khuôn mặt đỏ bừng, bề ngoài của nàng nhìn mạnh mẽ, nhưng nội tâm rất yếu ớt, trước đây tinh tính nóng nảy, chỉ vì che giấu mà thôi, hai năm qua nàng ít nói.
Chiếc thuyền này quá lớn, hơn nữa trên biển không có sóng lớn, thuyền đi ổn định.
Trên boong thuyền, Yêu Yêu đang viết chữ với em trai và em gái, trên thuyền có sáu đứa bé.
Yêu Yêu, Thẩm Mật, Thẩm Lực, Aru Tráng, Khương Đóa Đóa, Thẩm Thành con của Thẩm Kiến, nhìn qua chỉ thấy hai đứa bé thích học, chính là Thẩm Mật và Thẩm Lực, ngoan ngoãn viết chữ theo đại tỷ.
Thẩm Thành cũng sáu tuổi, là thời điểm nghịch ngợm, tính cách di truyền từ phụ thân Thẩm Kiến, làm cho người ta không biết nên dạy thế nào, đánh cũng không sợ, mắng cũng không nghe.
Mẫu thân của cậu bé là Lâm cô nương, một người hiền lành tinh tế, không biết bị làm tức khóc bao nhiêu lần.
Hai vợ chồng Thẩm Kiến quyết định, sau khi trở về, lập tức sinh đứa khác, tính tình phải di truyền từ Lâm cô nương, tiểu bại hoại Thẩm Thành không cần cũng được.
Hình tượng của Thẩm Thành trong mắt cha mẹ là như thế, nhưng trong mắt hai vợ chồng Kim Trác thì lại khác, đứa bé này nhu thuận, miệng rất ngọt, ăn nói dễ nghe.
Hơn nữa Thẩm Thành và mấy đứa bé khác rất thân, làm một ca ca tốt trước mặt Thẩm Lực và Thẩm Mật, làm một đệ đệ tốt trước mặt Aru Tráng, mới sáu tuổi đã biết nhiều chuyện.
Thẩm Lãng thấy vậy, biết đứa bé này nếu được mài giũa thật tốt, chắc chắn có tiền đồ, thông minh hơn Thẩm Kiến nhiều.
Sau khi xảy ra chuyện, Thẩm Kiến trầm ổn hơn nhiều, mỗi ngày đều liều mạng luyện võ liều mạng đọc sách.
Lúc trước Thẩm Kiến muốn kiến công lập nghiệp, mà bây giờ chỉ muốn, không bôi nhọ thanh danh của Thẩm Lãng, không thể kéo chân anh trai, Thẩm Lãng là nhân hoàng tương lai, làm em trai không thể quá vô dụng.
Nhưng mà Thẩm Kiến nghĩ nhiều rồi, anh trai của ngươi, danh tiếng cũng kéo hông.
Khi nhìn thấy Thẩm Lãng trở về, câu nói đầu tiên là: "Ca, em có thể làm thống lĩnh."
Chỉ một câu nói, Thẩm Lãng vẫn rất vui mừng, đệ đệ hiểu chuyện rồi, dã tâm lớn quá không tốt.
Thiên phú của Thẩm Kiên có hạn, nhưng nỗ lực mỗi ngày, liều mạng luyện võ học tập, dư sức làm thống lĩnh.
"Phu quân, không biết phụ thân và Biện mẫu phi thế nào, còn Ninh Chính nữa?"
Công chúa Ninh Diễm rúc vào trong ngực Thẩm Lãng, nói: "Không biết Ngựa Giống sống tốt không."
Vân Mộng Trạch là đại sứ của Đại Viêm, chắn chắn xui xẻo, bởi vì gã và Thẩm Lãng thân thiết, xem Thẩm Lãng là tri kỷ duy nhất, mấy lần tình báo then chốt, đều do gã thám thính ra, nói cho Trầm Lãng.
Không chỉ thế, Thẩm Lãng còn cảm giác được, Vân Mộng Trạch đứng bên Khương Ly, mặc dù gã chưa từng nói rõ, nhưng lúc hai người nói chuyện trời đất, hắn có thể cảm nhận được.
"Thiếp rất lo lắng."
Công chúa Ninh Diễm nói.
Thẩm Lãng ôn nhu an ủi: "Nhanh thôi, chúng ta sẽ cứu bọn họ."
Tiếp đó Thẩm Lãng thừa cơ hắn đang che tầm mắt của người khác, bắt đầu quấy rối nàng, mỉm cười nói: "Vừa rồi nàng nói không giỏi sinh con, vậy chúng ta thử thêm lần nữa, thân thể của nàng điều dưỡng tốt rồi."
Công chúa Ninh Diễm hô hấp dồn dập, lắc đầu nói: "Không sinh, thiếp chỉ có Lực nhi."
Mấy bé con của Thẩm Lãng, Thẩm Lực bình thường nhất, nhưng thật rất ngoan, không phải thông minh tuyệt đỉnh, tâm tính lại trầm ổn, kiên trì cao.
"Phu quân, thiếp thấy tính cách của Lực nhi rất giống Ninh Chính."
Công chúa Ninh Diễm nói.
Thẩm Lãng kinh ngạc, nghĩ lại thật hơi giống, nghe nói cháu trai giống cậu, không giả nửa lời.
Thẩm Lãng nói: "Chúng ta ít nhất phải sinh thêm một đứa nữa, nàng nhìn tích cách của Ninh Chính, tên đó sẽ bỏ rơi vợ để cưới người khác sao?"
"Sẽ không."
Ninh Diễm nói: "Tính tình của Ninh Chính vừa thúi vừa cứng, nhất định không lập thiếp"
Thẩm Lãng nói: "Nhưng vợ của Ninh Chính không thể mang thai, ngày sau Ninh Chính lên ngôi làm vua, nếu nạp phi sanh con thì thôi, không thì chỉ có thể để Lực nhi làm người thừa kế của hắn."
Công chúa Ninh Diễm nói: "Chuyện đó thiếp chưa nghĩ qua."
Kỳ thực Thẩm Lãng cũng không nghĩ qua, hắn chỉ lấy Ninh Chính làm cái cớ mà thôi, hắn chưa từng nghĩ sẽ cướp giang sơn của họ Ninh, nhưng nếu thật đến mức đó, khả năng lớn sẽ phải làm như vậy.
Thẩm Lãng nói: "Phụ thân của nàng và Biện phi sẽ cô đơn khi về già, chúng ta sinh thêm một đưa bé, bầu bạn với họ không vui sao?"
Công chúa Ninh Diễm nghĩ tới đây, ý chí lập tức hòa tan.
Phụ thân đã già, Biện mẫu phi cũng lớn tuổi, nhất là Biện mẫu phi, nằm mơ cũng muốn một đứa bé.
"Vậy... Được."
Công chúa Ninh Diễm líu ríu nói, thanh âm như mũi kêu.
"Chúng ta vào trong khoang thuyền sanh con."
Hôm nay đến phiên Băng nhi.
Sắp trở lại Việt quốc, người ít kích động nhất không phải ai khác ngoài Tiểu Băng.
Chỉ cần có Thẩm Lãng và con gái ở bên cạnh, ở đâu cũng là thiên đường của nàng.
Thậm chí nàng thấy ở trên biển còn tốt hơn, bởi vì trở lại Việt quốc sẽ khai chiến, Thẩm Lãng sẽ bận rộn ngày đêm, không có thời gian ở bên cạnh nàng và con gái, không cách nào thưởng thức tuyệt kỹ của nàng.
Nàng biết rõ bản thân, thân phận không bằng ai, tướng mạo cùng vóc người không so nổi, bản lĩnh duy nhất là hầu hạ, cho nên nàng muốn phát huy đến cực hạn, đi lên con đường phục vụ.
"Phu quân, thiếp nên sinh thêm không?"
Băng nhi khổ sở hỏi.
Nàng nghe Thẩm Lãng và Ninh Diễm nói chuyện sinh thêm một đứa nữa, nàng rất quấn quýt.
Bản thân nàng muốn sinh, đã có một đứa con gái, dĩ nhiên muốn sinh thêm một đứa con trai, nhưng lại sợ sau khi sinh ra, con lớn lên giống nàng, vậy thì không được.
Nàng là một nha hoàn, nếu lớn lên giống nàng, chẳng phải không có tiền đồ rồi sao?
Thật không biết, cái đầu nhỏ của nàng nghĩ gì.
------
Trong ngục giam của Tông Chính Tự.
Ninh Chính ngồi xếp bằng dưới đất, không nhúc nhích.
Đầu tóc rối bời như cỏ dại, râu dài quá ba tấc, quần áo rách nát, trông giống ăn mày hơn một vị vua.
Hắn bị bắt giam trọn hai năm.
Hai năm qua, hắn chưa từng thấy mặt trời, chịu đủ loại tra tấn, nhất là tinh thần.
Mấy ngày mấy đêm không ngủ, bị ép ăn nhiều Ba Đậu, tiêu chảy cả tháng.
Vô số thủ đoạn.
Mục đích chỉ có một, chính là làm cho hắn khuất phục, công khai phân rõ ranh giới với Thẩm Lãng, tuyên bố Thẩm Lãng là kẻ thù của mình, tuyên bố Khương Ly là tội nhân.
Nhưng mà từ khi bị giam vào ngục về sau, Ninh Chính phảng phất như bị câm điếc, từ đầu tới cuối không nói một câu qua.
Trước khi đứng lên phản kháng, hắn đã giấu thê tử, sẽ không bị ai uy hiếp.
Hắn không sợ chết, không sợ bị tra tấn.
"Keng, keng."
Cửa phòng mở ra, một người cụt tay đi tới, cầm theo một cái rổ.
"Ninh Chính, nói cho ngươi một tin tốt, chúng ta bắt được vợ của ngươi rồi, hai người sẽ nhanh được đoàn tụ."
Ninh Dực nói.
Ninh Chính mắt điếc tai ngơ, tựa như hai tai không thể nghe.
Ninh Dực cười lạnh nói: "Ngươi không nghe sao? Vợ của ngươi bị chúng ta bắt, ngươi nghĩ xem, nàng sẽ phải chịu đựng cái gì, hàng ngàn người chơi một người."
Mặt của Ninh Chính giật giật, nhưng vẫn không mở miệng.
Hắn chỉ tức giận vì lời nói của Ninh Dực, hắn biết thê tử không sao, hắn giấu vô cùng tốt.
Ninh Dực nói: "Ngươi nên khuất phục! Kiên trì vô ích thôi, Thẩm Lãng đã chết. Người như Khương Ly còn chết, huống chi tên phế vật Thẩm Lãng, tay trói gà không chặt?"
Ninh Chính mắt điếc tai ngơ như cũ.
Ninh Dực cảm thấy mình bị nhục nhã to lớn, bản thân gã cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy.
Kỳ thực hiện tại Ninh Chính khuất phục hay không hoàn toàn không quan trọng, hết thảy đều không có ý nghĩa, chỉ là Ninh Thiệu quá bảo thủ, đến bây giờ còn cảm thấy Thẩm Lãng chưa chết, cho nên không đại khai sát giới.
Thế nhưng nhanh thôi, bởi vì hội Ẩn Nguyên đã lên tiếng, chuyện này sắp kết thúc, đã qua hai năm, Thẩm Lãng còn chưa xuất hiện, ai cũng nghĩ hắn mãi mãi sẽ không ra được.
Bất luận kẻ nào tiến vào Tam Giác Quỷ, đều sẽ thịt nát xương tan, Thẩm Lãng cũng không ngoại lệ.
Bởi vì hội Ẩn Nguyên chống đỡ không nổi, nuôi 15 vạn quân, mỗi ngày tiêu tốn tiền tài và vật tư khổng lồ, đổi lại không có bất kỳ lợi ích gì, dù cho hội Ẩn Nguyên nhiều tiền hơn nữa cũng ăn không tiêu.
Muốn giải tán 15 vạn hải quân cần kết thúc chuyện này, muốn kết thúc chuyện này, không thể không chém đầu Ninh Chính, Biện Tiêu, Trương Xung cùng mấy đầu lĩnh đi theo Thẩm Lãng.
Sau đó giết sạch mấy vạn người có quan hệ với Thẩm Lãng.
Cuối cùng triệt để xóa tên Thẩm Lãng khỏi sách sử, phảng phất như người này chưa từng sinh ra trên đời.
Vì sao Ninh Dực muốn Ninh Chính khuất phục, chỉ vì một lý do, sau khi Ninh Dực bị vua Căng bắt làm tù binh, gã vội vàng đầu hàng, ý chí yếu đuối.
Mà Ninh Chính biểu hiện dũng cảm, làm cho gã nhớ tới chuyện bản thân tham sống sợ chết.
"Còn không khuất phục? Không sao, không sao..."
Ninh Dực cười lạnh nói: "Các ngươi kiên trì không có ý nghĩa, các ngươi dũng cảm cũng không có ý nghĩa, chuyện này sắp kết thúc rồi, các ngươi đều phải chết!"
Tiếp đó, Ninh Dực nói: "Đừng nói ca ca không chiếu cố ngươi, ta mang cơm đến cho ngươi, món ăn cực ngon."
Vừa dứt lời, gã mở hộp đựng thức ăn ra, bên trong còn có một cái nắp được làm bằng tre, có thể nhìn thấy rất nhiều rắn qua lỗ nắp tre, mỗi một con đều to bằng ngón tay cái.
"Thịt rắn rất thơm"
Ninh Dực cười gằn nói: "Tự ngươi ăn, hay để ta giúp ngươi?"
Một màn kế tiếp làm cho Ninh Dực kinh ngạc ngây người, Ninh Chính im lặng mở nắp tre ra, đưa tay bắt lấy.
"Phốc xuy~."
Tức thì mười mấy con rắn cắn lên tay Ninh Dực, nhưng gã vẫn không phản ứng, bắt lấy một con nhét vào trong miệng, dùng răng cắn đứt con rắn, nhấm nháp nuốt xuống, trong miệng đầy máu tươi.
Ninh Dực rợn cả tóc gáy, muốn nôn mửa.
"Tên điên!"
Ninh Chính dĩ nhiên không bị điên, chỉ là sở hữu tâm tính dũng cảm.
Vũ An bá Phó Sứ Xu Mật Viện nước Việt, thống soái Thủy Sư Yến Nan Phi.
Ông đang thoải mái ngồi uống trà.
Gần đây có rất nhiều tin tức tốt, ông đã có năm đứa con trai, ngắn ngủi không đến năm năm, có thể nói là chiến quả to lớn.
Ông vừa mới tiễn Chúc Văn Hoa, hai người đàm luận rất vui vẻ.
Chúc Văn Hoa rất hèn mọn, trả giá to lớn, đổi lấy một phần mậu dịch rất nhỏ trong thành Nộ Triều.
Người nào nắm giữ thành Nộ Triều, thì nắm giữ toàn bộ quyền mua bán ở phía đông Việt quốc.
Nhất là sau khi thành Nam Châu bị Phù Đồ sơn độc chiếm, mười mấy quốc gia ở vùng biển phía đông nam, không thể không đi tới thành Nộ Triều tiến hành mậu dịch, nơi đây chân chính trở thành vùng biển vàng.
Sở dĩ Yến Nan Phi đáp ứng Chúc Văn Hoa, vì hai nguyên nhân.
Thứ nhất vì sau lưng Chúc Văn Hoa có Đường Duẫn, sau lưng Đường Duẫn thì có Chúc Nhung. Bây giờ gia tộc Chúc thị không thể dùng câu như mặt trời ban trưa để hình dung, mà là một tay che trời.
Thứ hai là vì Trác Chiêu Nhan quá tham lam, ỷ mình có chút ít quan hệ với công chúa Ninh Hàn, khẩu vị càng ngày càng lớn, chiếm lấy số định mức mậu dịch càng lúc càng nhiều.
Chúc Văn Hoa nhảy vào, vừa lúc áp chế Trác Chiêu Nhan.
Ông muốn để cho tất cả mọi người đều biết, Yến Nan Phi ta mới là người chí cao vô thượng ở thành Nộ Triều.
Chỉ bằng thành Nộ Triều nằm trong tay, chỉ bằng chi hạm đội 15 vạn quân.
"Đại soái, đến giờ ngủ rồi."
Một tiểu thiếp dịu dàng nói, liều mạng dùng ánh mắt để câu dẫn.
"Ngươi ngủ trước đi."
Yến Nan Phi nói, lẳng lặng uống trà, ngồi chờ.
Ông đang chờ cái gì?
Nói đúng hơn Yến Nan Phi không chờ cái gì cả.
Hai năm qua, ngày nào ông cũng ngồi ở đây chờ hai tiếng đồng hồ.
Thẩm lãng đã phát minh ra đồng hồ, để cho hội Thiên Đạo bán, hiện tại là vật tuyệt đối xa xỉ, còn đắt tiền hơn cả gương.
"Đại soái yên tâm, Thẩm Lãng đã chết, ngài không cần đợi."
Tiểu thiếp dịu dàng nói: "Nhân gia muốn đại soái ngủ cùng."
"Cút!"
Yến Nan Phi thản nhiên mắng.
Thanh âm không lớn lắm, lại làm cho người nghe lạnh thấu xương, tiểu thiếp bị hù dọa, đôi chân run rẩy, chạy trốn.
Yến Nan Phi không như những người khác, ông chưa bao giờ xem thường Thẩm Lãng, hắn sáng tạo ra rất nhiều kỳ tích, nhất định không thể phớt lờ, khả năng lớn hắn sẽ đánh trở lại.
Mọi người đều biết quan điểm của Yến Nan Phi đại nhân, biết ông cảm thấy Thẩm Lãng có thể sẽ trở về.
Yến Nan Phi thật tin Thẩm Lãng sẽ trở lại sao?
Không!
Ông không tin.
Thẩm Lãng sáng tạo kỳ tích quá nhiều, làm cho ông rung động sâu sắc, nhất là lợi dụng thiên nhiên để diệt gia tộc Tiết thị, nhưng bất kỳ ai tiến vào Tam Giác Quỷ đều sẽ chết, Thẩm Lãng cũng không ngoại lệ.
Yến Nan Phi không thể không tỏ thái độ như vậy, bởi vì chuyện này liên quan đến lợi ích lớn nhất của ông.
Nếu coi Thẩm Lãng chết, 15 vạn hải quân sẽ phải giải tán, Yến Nan Phi sao cam lòng?
Cho nên ông nhất định phải luôn miệng nói, Thẩm Lãng sẽ trở về, hải quân không thể giải tán.
Kỳ thực trong mắt ông, Thẩm Lãng đã sớm chết, thậm chí không còn xác.
"Keng, keng, keng..."
Tiếng đồng hồ vang lên, thời gian đến, rốt cuộc ông có thể đi ngủ rồi.
Thẩm Lãng phát minh ra cái đồng hồ này, thật sự ghê gớm, thời gian chuẩn không nói, còn có tiếng báo giờ.
Thật là một người kỳ hoa, cứ chết như vậy khá đáng tiếc.
Hắn nên tạo ra nhiều thứ hơn, sau đó giao nộp cho mình, rồi mới nên bị mình thiên đạo vạn quả mà chết.
Yến Nan Phi đứng dậy, dự định đi tới phòng của tiểu thiếp kia.
Nhưng mà ngay lúc này.
"Keng, keng, keng..."
Ngoài khơi bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông chói tai, cộng hưởng với tiếng đồng hồ kêu, trong lúc nhất thời Yến Nan Phi khó mà phân biệt.
Thế nhưng sau khi tiếng đồng hồ báo kết thúc, tiếng chuông ngoài khơi vẫn không ngừng vang lên.
Xảy ra chuyện gì?
Yến Nan Phi quay người lại, nhìn thấy ba chiếc thuyền cập bến, mấy chục người xông lên bờ, chạy tới pháo đài.
………
Chốc lát sau.
Thiên Hộ hải quân quỳ gối trước mặt Yến Nan Phi, run rẩy nói: "Đại... Đại soái, Thẩm Lãng trở về, hắn giết trở về, hắn đem hạm đội đánh trở lại."
Lời này vừa ra, Yến Nan Phi như bị sét đánh, sững sờ bất động.
Ông trời muốn chơi trò gì đây?
Yến Nan Phi ta luôn miệng nói Thẩm Lãng không chết, sẽ đánh trở lại, nhưng chỉ vì quyền lợi mà thôi, ta nhất định phải biểu hiện ra lập trường của mình.
Thẩm Lãng sớm đã chết rồi mà.
"Không thể nào!"
Yến Nan Phi cả giận nói: "Thẩm Lãng sớm đã chết, sao đánh trở lại được? Ngươi bị hoa mắt sao?"
Tên Thiên Hộ nói: "Chúng ta không bị hoa mắt, ta tận mắt nhìn thấy một chi hạm đội khổng lồ, treo cờ khô lâu, còn có ba lá cờ Khương, Thẩm, kim, Thẩm Lãng thật sự đánh trở lại"
"Không đúng."
Yến Nan Phi nói: "Nhất định là người khác, hoặc là Cừu Yêu Nhi đánh trở lại."
Yến Nan Phi, một người luôn miệng cho rằng Thẩm Lãng còn sống, bây giờ lại một mực phủ định.
Thế nhưng rất nhanh, Yến Nan Phi không thể không tin.
Bởi vì ngoài khơi không ngừng truyền đến tiếng chuông cảnh báo, một chi lại một chi hạm đội tuần tra cặp bến, cấp tốc chạy tới báo cáo.
Thẩm Lãng trở về!
Tin tức càng ngày càng xác thực, hơn nữa càng ngày càng cặn kẽ.
Thủ lĩnh hải quân tuần tra thậm chí nhìn thấy Thẩm Lãng, khoảng cách gần nhất không hơn ba dặm.
Tin tức xác định! Thẩm Lãng thật đánh trở lại.
Không chỉ như vậy, hạm đội của Thẩm Lãng to lớn.
Tổng cộng 100 thuyền chiến, tổng cộng hai vạn người.
Tại sao chỉ bấy nhiêu đó, bởi vì hạm đội Thẩm Lãng có phân chia.
Hạm đội của hắn có hơn một ngàn chiếc thuyền, nhưng phần lớn là thuyền vận chuyển vật tư, không phải thuyền chiến.
Lúc đánh nhau, nhóm thuyền này không có tác dụng, còn liên lụy hạm đội, thành con mồi của địch nhân.
Hơn nữa những thuyền vận chuyển vật tư mới là căn cơ phát triển của hắn, chúng nó không có năng lực tự vệ, nhất định phái được hạm đội bảo vệ.
Kể từ đó chỉ có 100 thuyền chiến đằng đằng sát khí xông tới thành Nộ Triều, số lượng quân không đến 2 vạn.
Thế nhưng 100 thuyền chiến này là thuyền hỏa pháo, cực kỳ ngưu bức.
Trọn hơn một ngàn khẩu pháo, đồng thời khai hoả, sẽ tạo nên một màn kinh thiên động địa bực nào?
Sẽ có sức tàn phá đến mức nào?
Thế giới này không có bí mật.
Hiện tại không chỉ có Yến Nan Phi biết, rất nhiều người trong thành Nộ Triều cũng đã biết.
Thẩm Lãng đánh trở lại! Vương giả trở về.
Chẳng mấy chốc sẽ đánh tới thành Nộ Triều.
Chẳng qua rất nhiều người cũng nghe nói, Thẩm Lãng chỉ mang về 100 chiếc thuyền chiến, không đến hai vạn người mà thôi.
Mọi người không khỏi kinh ngạc?
Thẩm Lãng điên rồi sao?
Nếu là hai năm trước, hạm đội có 100 chiếc thuyền và hai vạn người, đúng là lực lượng to lớn.
Nhưng bây giờ chỉ là cái rắm, bây giờ thành Nộ Triều có 15 vạn quân.
Ngươi mang theo 2 vạn, chạy tới đánh 15 vạn?
Hơn 2 năm trước, Thẩm Lãng có mười mấy vạn đại quân, còn không phải bỏ trốn mất dạng sao.
Bây giờ đánh trở lại, chắc chắn phải mang theo 100 vạn đại quân mới đúng, sao lại mang theo 2 vạn?
Ngươi tìm chết sao?
Còn không đủ để địch nhân của ngươi nhét kẽ răng đâu.
Yến Nan Phi cũng từ trong khiếp sợ tỉnh lại, chiến ý xông lên đầu.
Thẩm Lãng điên sao?
Dám mang theo 2 vạn đánh trở lại, hắn cảm thấy thành Nộ Triều vẫn như trước sao?
Ngươi từng sáng tạo nhiều kỳ tích, nhưng chiến đấu trên biển không như trên đất liền, lúc trước ngươi dựa vào thiên nhiên mới tiêu diệt được hạm đội Tiết thị, lẽ nào bây giờ còn muốn lập lại chiêu cũ sao?
Không thể nào, Yến Nan Phi biết rõ, lần thiên tai kia bởi vì Phù Đồ sơn khai phát di tích thượng cổ mà xảy ra, căn bản không liên quan đến Kim Mộc Lan, cũng không liên quan đến Thẩm Lãng.
Nói là Thẩm Lãng tiêu diệt hạm đội của gia tộc Tiết thị, còn không bằng nói là do Phù Đồ sơn làm.
Không có thời gian mấy chục năm, căn bản không huấn luyện ra được hải quân cường đại, quân Niết Bàn của ngươi rất lợi hại, nhưng là ở trên đất liền, ra biển thì không phát huy ra được bao nhiêu sức chiến đấu.
Tình báo càng ngày càng rõ ràng.
Hạm đội của Thẩm Lãng cách thành Nộ Triều càng ngày càng gần.
Ba nghìn dặm, hai nghìn dặm!
Vẫn là 100 chiếc thuyền, không đến 2 vạn người.
Không cần chờ ý chỉ của kinh thành, Yến Nan Phi trực tiếp hạ lệnh.
15 vạn quân tập kết, chuẩn bị khai chiến, tiêu diệt hạm đội của Thẩm Lãng.