Chúc Hoàng Chủ vừa dứt lời, mọi người biến sắc.
Vì sao?
Thẩm Lãng cách đây xa mấy ngàn dặm, sao lại có thể ngăn cản Chúc Hoằng Chủ?
Trên thế giới này, rất nhiều người có thể thỏa hiệp với Thẩm Lãng, chỉ có gia tộc họ Chúc không thể.
Then chốt nhất là, chém đầu một vạn người, chặt tay Ninh Chính, bởi Ninh Thiệu muốn tỏ thái độ cường ngạnh, không chỉ để cho Thẩm Lãng nhìn, quan trọng hơn là để cho Đại Viêm nhìn.
Mà bây giờ Chúc Hoằng Chủ ngăn cản, điều này sẽ khiến cho Ninh Thiệu cảm thấy thế nào?
"Vị hiệp sĩ này, ngươi ở lại phủ của ta nghỉ ngơi đi."
Chúc Hoằng Chủ nhìn gián điệp Hắc Kính Ti nói.
"Không cần khách khí."
Chúc Hoằng Chủ xoay người đi ra ngoài, nói: "Ta đi bái kiến Việt vương."
Ông trực tiếp mang theo đồ bảo hộ, đi ra bên ngoài, Chúc Nhung đuổi theo, thấp giọng nói: "Phụ thân, Thẩm Lãng nói cái gì, lại quan trọng như vậy?"
Chúc Hoằng Chủ gục đầu xuống nói: "Còn nhớ Chúc Nghiêu không?"
Chúc Nhung run lên nói: "Chúc... Chúc Nghiêu làm sao?"
Chúc Nhung đương nhiên biết, đương thời Khương Ly thế lớn, Chúc Nghiêu chính là con cờ của gia tộc.
Vạn nhất Khương Ly thắng lợi, chiếm được thiên hạ, Chúc Nghiêu sẽ trở thành đường sinh cơ của gia tộc.
Chuyện đó chẳng khác nào phản bội Đại Viêm, cho nên sau khi Khương Ly chết bất đắc kỳ tử, gia tộc họ Chúc hạ lệnh cho Chúc Nghiêu, để ông ta bí mật giết sạch thiên tài trong học đường.
Đối phương không làm, gia tộc họ Chúc dự định phái cao thủ đuổi giết Chúc Nghiêu, giết người diệt khẩu, nhưng người kia lại đột nhiên biến mất.
Ngày đó Doanh Nghiễm suất lĩnh đại quân tiến tới học đường trong sơn cốc, phóng hỏa thiêu rụi mọi người bên trong, hơn một ngàn thiên tài, chỉ chạy thoát một phần, còn thừa lại bị thiêu sống.
Không chỉ vậy, hầu như tất cả lão sư đều chết cháy, cho nên cha con Doanh Nghiễm nợ họ Khương cả biển máu.
Gia tộc họ Chúc tìm kiếm thật lâu, vẫn không tìm thấy tung tích của Chúc Nghiêu, không khỏi yên lòng, nghĩ rằng người này đã chết trong trận hỏa hoạn.
Chúc Nhung thấp giọng nói: "Phụ thân, dù cho Thẩm Lãng tìm được Chúc Nghiêu thì sao? Gia tộc chúng ta đã tiêu hủy mọi thứ liên quan đến Chúc Nghiêu, không còn thứ gì chứng minh gia tộc từng đứng hai thuyền"
"Lại nói, không phải hoàng tộc phái Tuyết Ẩn ẩn núp bên cạnh Khương Ly sao?"
Chúc Hoằng Chủ nói: "Chuyện đó giống nhau sao? Người ta là quân, chúng ta là bề tôi. Ta hỏi ngươi, chúng ta có tư cách gì phái người ẩn núp bên cạnh Khương Ly?"
"Chúng ta từng mật báo cho hoàng đế bệ hạ sao? Chúng ta là quan văn, chúng ta có thể nắm giữ tình báo sao?"
Lời này nói ngay điểm mấu chốt, gia tộc họ Chúc không có tư cách phái gián điệp, chẳng những bọn họ dám, còn phái con tư sinh chạy tới bên cạnh Khương Ly, đó là chân chính đứng hai thuyền, muốn đầu cơ trục lợi.
Chúc Nhung nghĩ một lát, hỏi: "Thẩm Lãng uy hiếp chúng ta, không ngăn cản xử quyết, hắn sẽ công khai thân phận của Chúc Nghiêu sao?"
Thoáng nghĩ lại, một khi Thẩm Lãng công khai thân phận Chúc Nghiêu, bề ngoài gia tộc họ Chúc sẽ không bị ảnh hưởng gì, nhưng trong lòng hoàng đế sẽ có khúc mắc, nhất là ngay lúc này, gia chủ đang tranh đoạt vị trí thừa tướng nội các ở Viêm kinh.
Hai năm trước, Đại Viêm tân chính thành công, thượng thư đài đổi thành nội các, vì làm dịu tình hình, hoàng đế chọn một lão thần đức cao vọng trọng đảm nhiệm chức vị thừa tướng nội các, gia chủ họ Chúc thì làm phó tướng, ba năm sau sẽ tiếp quản vị trí thừa tướng.
"Chúng ta đang ở trong thời gian then chốt, tuy là đã nắm chắc cái ghế thừa tướng trong tay, một khi xuất hiện tin xấu, dù cho là tin đồn, đều sẽ bị phóng đại, những đối thủ kia sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy"
"Đến lúc đó chúng ta sẽ bị động."
Chúc Hoằng Chủ nói: "Một cánh tay của Ninh Chính, tính mạng hơn một vạn người thật chẳng là cái gì."
Chúc Nhung nhíu mày, ông sao lại không biết chỗ lợi hại trong truyện này, nhưng chỉ như vậy, lại để cho gia tộc họ Chúc thỏa hiệp?
Có phải hơi uất ức không?
Chúc Hoằng Chủ nói: "Đừng chỉ nghĩ đến danh dự, gia tộc họ Chúc đã đầy đủ uy tín. Danh dự, uy tín đều là giả, quyền thế nằm trong tay mới là thật. Hơn nữa Thẩm Lãng không chỉ dùng Chúc Nghiêu uy hiếp chúng ta."
"Hắn còn ra một kích trí mạng!"
"Còn chuyện gì?"
Chúc Nhung kinh ngạc hỏi.
Chúc Hoằng Chủ nói: "Thân phận của Hồng Tuyết."
Lời này vừa ra, mặt sắc của Chúc Nhung triệt để kịch biến, thậm chí đứng bất động một chỗ.
Địa vị của Chúc Hồng Tuyết ở trong gia tộc như mặt trời, võ đạo thiên phú rất cao, hơn nữa tương lai sẽ trở thành đầu lĩnh thứ hai của Thiên Nhai Hải các, vị trí này còn hơn xa thừa tướng Việt quốc.
Bởi vì sau khi tiêu diệt Thẩm Lãng, Đại Viêm sẽ liên hợp sáu thế lực siêu thoát, tiến hành phong tỏa thiên hạ một lần nữa, địa vị của Thiên Nhai Hải các sẽ đề thăng, cho nên Chúc Hồng Tuyết không thể xảy ra chuyện.
Nếu lúc này thân phận của Chúc Hồng Tuyết bị tuôn ra, tất cả mọi thứ sẽ thay đổi, thậm khí khó mà giữ vững cái ghế thủ lĩnh thứ hai trong Thiên Nhai Hải các.
Lúc lâu sau, Chúc Nhung nghiến răng nói: "Chúc Hồng Tuyết là con của ta, ai muốn thay đổi sẽ chết!"
Chúc Hoằng Chủ nói: "Ngươi biết nguyên nhân rồi đó, Thẩm Lãng muốn giao dịch với ta, trước khi hắn tới kinh thành quyết chiến, không được đả thương những người liên quan đến hắn."
Bên trong vương cung.
Chúc Hoằng Chủ nói: "Khởi bẩm bệ hạ, lão thần muốn ngăn cản xử quyết, cánh tay của Ninh Chính, cũng không thể chém, dù sao cũng là thân đệ đệ của ngài, làm vậy có thể biểu thị nhân từ.”
Ninh Thiệu kinh ngạc, không dám tin nhìn Chúc Hoằng Chủ, ngươi có ý gì?
Không phải ngươi đồng ý rồi sao? Còn rất tán thưởng chuyện này, cảm thấy ta đầy đủ cường ngạnh, bây giờ sao lại thay đổi quyết định?
"Tướng gia, vì sao?"
Ninh Thiệu hỏi.
Chúc Hoằng Chủ khom người nói: "Lão thần là vì bệ hạ, Ninh Chính có tội, chờ chúng ta tiêu diệt Thẩm Lãng, có thể xử phạt mức cao nhất, không cần chém tay cho phiền phức."
"Còn có một vạn người, sau khi giết Thẩm Lãng, giết bọn họ càng danh chính ngôn thuận hơn."
Ninh Thiệu nhìn Chúc Hoằng Chủ một lúc lâu, nghĩ mãi không ra, thời khắc mấu chốt Chúc Hoằng Chủ lại đổi ý.
"Tướng gia, Thẩm Lãng uy hiếp ngài sao?"
Chúc Hoằng Chủ lắc đầu nói: "Không có."
Tiếp đó, Chúc Hoàng Chủ quỳ xuống dập đầu: "Xin bệ hạ khai ân."
Ninh Thiệu nhìn Chúc Hoằng Chủ run rẩy quỳ trên mặt sàn, ánh mắt hơi nheo lại, khóe miệng lộ ra cười nhạt.
Tiếp đó gã tiến lên, nâng Chúc Hoằng Chủ dậy, nói: "Tướng gia là trưởng bối của ta, ngài nói ta sẽ nghe."
Ninh Thiệu hạ chỉ: "Người đâu, truyền chỉ cho phép trường, dừng xử quyết, không giết!"
……
Trên quảng trường.
Chúc Nhung đang giằng co với công chúa Ninh La, muốn ngăn cản hành hình, nhưng Ninh La khăng khăng không đồng ý, không có vương chỉ thì không thể dừng.
"Chúc Nhung đại nhân, nếu ta nhớ không lầm, Việt quốc là của họ Ninh, chứ không phải của họ Chúc nha."
Chúc Nhung khom người bái hạ nói: "Công chúa nói không sai, không phải ta muốn ngăn cản hành hình, mà là xin hai vị đợi ý chỉ của bệ hạ."
"Được, chúng ta chờ."
Ninh La cười lạnh nói.
Từ khi bị hủy dung, nàng luôn đeo chiếc mặt nạ màu bạc, chỉ để lộ hai con mắt, có vẻ càng lãnh khốc vô tình.
Về phần Ninh Kỳ, từng là tam hoàng tử, bây giờ trở thành Kỳ quốc công, im lặng không nói một lời.
Gã đã từng hào quang vạn trượng, nhất là trong trận chiến Sở Việt, gã biểu hiện trí tuệ kinh diễm, làm cho người ta kinh thán không thôi, thậm chí được gọi là hậu nhân xuất sắt nhất trong hoàng tộc.
Sau khi gia tộc họ Tiết bị diệt, Ninh Kỳ dường như hoàn toàn lạc lõng giữa mọi người.
Ninh Thiệu lên ngôi, Ninh Kỳ biểu thị thuần phục như cũ, thậm chí suất lĩnh đại quân đi tiêu diệt nước Nam Ẩu, kết quả đánh mấy tháng trời, chiến cuộc không có chuyển biến gì.
Chúc Hồng Tuyết suất lĩnh một vạn Huyết Hồn quân tới, diệt tộc Sa Man nhanh gọn lẹ, đánh bại vua Căng, cộng thêm bình dân tộc Sa Man, tàn sát gần trăm vạn người, đốt cháy khu rừng mấy ngàn dặm.
Sau đó về kinh thành, vị Kỳ quốc công này cũng không có biểu hiện xuất sắc gì, trong hai năm qua, hoàn toàn không có tiếng nói của gã.
Một vạn tù phạm quỳ xuống theo hàng, không phát ra tiếng nào, khuôn mặt tràn ngập tuyệt vọng.
Đám người kia, phần lớn từng đi theo Ninh Chính, số còn lại gián tiếp liên quan tới Thẩm Lãng.
Lúc trước bọn họ còn hô to oan uổng, nhưng bị giam hai năm, hầu như đều chết lặng.
Trong đó có cả tộc Liễu Vô Nham, ông vậy mà đứng đầu trong danh sách bị chém đầu. Liễu Vô Nham có hai tội danh.
Thứ nhất, nhìn thấy Thẩm Lãng, ông lui qua ven đường, đồng thời cúi đầu thật sâu lễ bái.
Thứ hai, sau khi Thẩm Lãng chạy ra biển, Liễu Vô Nham từ quan, bị phán định có tâm oán hận, là một người trung thành với Khương Ly.
Hạt cát dần dần chảy xuống, chẳng mấy chốc sẽ đến canh ba, mà tên hoạn quan được Ninh Thiệu phái đi truyền chỉ, lại tiến bước không nhanh không chậm, thậm chí không chút hoang mang.
Hạt cát cuối cùng rơi xuống, canh ba tới.
"Đã đến giờ."
Công chúa Ninh La nói: "Kỳ quốc công, khai trảm đi."
Ninh Kỳ run lên, nói: "Chúc đại nhân nói sẽ có ý chỉ, sao lại không chờ?"
Ninh La lạnh giọng nói: "Ninh Kỳ, ngươi muốn tạo phản sao? Dám thương sót cho đám dư nghiệt này?"
Chúc Nhung lớn tiếng nói: "Công chúa điện hạ, chờ thêm chút nữa, ý chỉ đang tới!"
Ninh La lạnh lùng nói: "Vậy ngươi ở đó chờ!"
Nàng trực tiếp làm thay, cầm lệnh bài lên, ném xuống đất, lớn tiếng nói: "Trảm!"
"Xoạt, xoạt, xoạt, xoạt..."
Nhóm đao phủ đầu tiên giơ tay chém xuống, máu bắn khắp nơi, 300 cái đầu bị chém rụng.
Dân chúng vây xem che mắt, máu nhuộm quảng trường.
Da mặt Ninh Kỳ giật giật, đứng nhìn 300 cái đầu lăn trên đất.
Ánh mắt của Ninh La đầy cuồng nhiệt, kích thích đến run run, giết nhiều người như vậy, thật sảng khoái.
Chỉ có giết người, mới làm diệu cừu hận và phẫn nộ trong lòng nàng.
Trận chiến nước Nam Ẩu thất bại, nàng trở thành tù binh của vua Căng, lúc đó nàng cũng không hận, bởi vì sau khi cưới vua Căng, nàng thay đổi, vua Căng có một sức hút đặc biệt.
Tuy ngoài miệng nàng không nói gì, nhưng trong lòng có ôm huyễn tưởng, quan hệ giữa vua Căng và Việt quốc chuyển biễn cũng nhanh, từ địch nhân biến thành minh hữu, phu thê gương vỡ lại lành cũng có khả năng.
Nhưng hoàng hậu muốn độc chiếm vua Căng, trực tiếp hủy dung của nàng, còn không bị vua Căng trừng phạt.
Sau đó Ninh La xấu xí như ác quỷ, sinh hoạt tại Nam Ẩu, không ai lấy lại công đạo cho nàng, vua Căng không, Thẩm Lãng không, Ninh Nguyên Hiến cũng không.
Nàng bắt đầu hận tất cả mọi người, hận vua Căng, hận Thẩm Lãng, hận Ninh Nguyên Hiến.
Hôm nay nội tâm của nàng hắc ám băng lãnh, chỉ có giết người, nhìn thấy máu tươi, nàng mới thấy thoải mái.
"Tiếp tục giết, tiếp tục giết cho ta"
Ninh La rống to.
Nhóm đao phủ thứ hai vung đao lên.
Lúc này tên hoạn quan mới tới, cầm thánh chỉ trong tay.
Lúc này gã phải hô to đao hạ lưu nhân mới đúng, nhưng gã không có.
Chúc Nhung trừng mắt nhìn tên hoạn quan, rít lên: "Niên công công"
Tên hoạn quan này xuất hiện trên pháp trường, nhóm đao phủ thứ hai dừng tay giữa không trung, chờ đợi thánh chỉ được đọc ra.
Bởi vì nhóm đao phủ không muốn giết người, đám người này đều vô tội.
Đao phủ giết rất nhiều người, nhưng đều là người có tội ác chồng chất, bọn họ không muốn giết người vô tội, đó là tích lũy tội nghiệt.
Nhưng mà, tên hoạn quan chỉ ho khan một tiếng, thủy chung nói không nên lời, cổ họng bị đau.
Ninh La lạnh nhạt nói: "Còn đứng ì đó? Tiếp tục giết!"
Đao phủ thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Vừa dứt lời, đao trong tay rơi xuống, 200 cái đầu bị trảm.
Thấy vậy, tên hoạn quan mới nói ra được rõ ràng: "Bệ hạ có chỉ, dừng xử quyết!"
Nhóm đao phủ còn lại thở phào một hơi, ánh mắt Ninh La lạnh như băng, da mặt giật giật, không thể giết đủ một vạn người, đương nhiên không đã ghiền, nhưng... Ít nhất ... Đã giết năm trăm người.
Loáng thoáng thỏa mãn nội tâm hắc ám của nàng.
Chúc Nhung nhìn mặt đất đầy máu, mấy trăm cái đầu người, tiếp đó nhìn Ninh La, lại nhìn Niên công công.
Đây là Ninh Thiệu mượn cơ hội lập uy, tên hoạn quan này rõ ràng có thể tới kịp, rõ ràng có thể không để ai chết, nhưng vẫn tới chậm, chờ giết năm trăm người mới tuyên chỉ.
Vương tộc họ Ninh, ngoại trừ Ninh Dực, quả nhiên không một cái đèn nào cạn dầu.
"Niên công công, tự giải quyết cho tốt."
Chúc Nhung chắp tay chào Ninh La, quay người rời đi.
Ninh Kỳ nhìn đầu lâu trên đất, Ninh Thiệu cuối cùng đã lộ ra răng nanh.
Năm trăm người này có tội gì?
Bọn họ có quan hệ gì với Thẩm Lãng?
Chỉ có vài người liên quan, bọn họ từng làm việc tại Kim Sơn các, những người còn lại thì từng hô Khương Ly bệ hạ muôn năm.
Bất kể thế nào, bọn họ đều chết vì Thẩm Lãng.
Ninh Kỳ tương đối hiểu Thẩm Lãng, người này có thù tất báo, Ninh Thiệu giết năm trăm người, đám người này không có quan hệ gì với Thẩm Lãng, cũng sẽ làm cho Thẩm Lãng tức giận, hắn sẽ trả thù.
.........
Bên trong phủ thừa tướng, Chúc Nhung ngồi cạnh Chúc Hoằng Chủ, giận tím mặt.
"Ninh Thiệu có ý gì? Muốn thị uy với chúng ta sao."
Chúc Nhung lạnh giọng nói: "Triều đình bây giờ là thiên hạ của chúng ta, chúng ta đại biểu cho Đại Viêm, chẳng lẽ gã không biết?"
Chúc Hoằng Chủ chỉ hỏi: "Ngăn cản Ninh Dực chưa? Giữ được tay của Ninh Chính không?"
Chúc Nhung nói: "Ngăn cản được, Ninh Dực rất bất mãn, nhưng vẫn không dám ra tay."
Chúc Hoằng Chủ nói: "Vậy thì rồi! Chỉ cần Ninh Chính, Trương Xung không sao, Thẩm Lãng sẽ không trả thù chúng ta, trong chuyện này chúng ta đã tận lực, là Ninh Thiệu giết người."
"Ninh Thiệu sẽ cảm nhận được Thẩm Lãng điên cuồng trả thù, nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm."
Chúc Nhung nói: "Phụ thân, Ninh Thiệu dám đối nghịch với chúng ta, gã dựa vào cái gì?"
Chúc Hoằng Chủ nói: "Thông Thiên tự."
Chúc Nhung nói: "Ninh Thiệu xuất gia ở Thông Thiên tự, nhưng Thông Thiên tự từng rất thân cận với Khương Ly, bọn họ có tư cách gì thò tay vào Việt quốc? Nơi đây là phạm vị thế lực của Thiên Nhai Hải các"
Khương Ly có ân với Thông Thiên tự, năm đó Đại Kiếp tự thế lớn, Khương Ly suất lĩnh đại quân võ đạo, diệt trừ Đại Kiếp tự.
Trận chiến tại Đại Kiếp cung, Khương Ly tiêu diệt mấy ngàn cao thủ đỉnh cấp, sau trận chiến đó, tài sản của Đại Kiếp tự, điển tịch thượng cổ, hay những tài sản trọng yếu khác, đều rơi vào trong tay Thông Thiên tự và Huyền Không tự.
Năm đó Ninh Nguyên Hiến đưa Ninh Thiệu tới Thông Thiên tự xuất gia, bởi vì nó coi như là thế lực siêu thoát thân cận với Khương Ly.
Sau khi Khương Ly chết bất đắc kỳ tử, Thông Thiên tự lập tức thay đổi lập trường, phái tăng binh trợ giúp Đại Viêm, tiêu diệt Đại Càn, Thông Thiên tự coi như đã phản bội Khương Ly.
Mà Huyền Không tự rất khiêm tốn, thời điểm Đại Viêm diệt Đại Càn, bọn họ không phái người trợ giúp.
Hai năm trước, Đại Viêm điều động đại quân vây giết Thẩm Lãng, Thông Thiên tự phái tới vô số cao thủ, còn có một chi hạm đội, Huyền Không tự chỉ phái ra một chiếc thuyền nhỏ, hơn nữa trên thuyền không có ai.
Chúc Hoằng Chủ thản nhiên nói: "Hai năm qua, Hoàng Thái Hậu đi Thông Thiên tự ba lần, hoàng đế cũng mời nhà sư Thông Thiên tự vào cung giảng kinh ba lần."
Chúc Nhung chợt hiểu, hoàng đế không muốn nhìn thấy Thiên Nhai Hải các lớn mạnh, để cho Thông Thiên tự tới cân bằng.
Ninh Thiệu cũng nhìn ra, cho nên thời khắc mấu chốt mới dám đối kháng Chúc Hoằng Chủ, đại khai sát giới chém đầu năm trăm người.
Chúc Hoằng Chủ bí mật triệu kiến tên gián điệp Hắc Kính Ti, gặp mặt một lần nữa.
"Thật đáng tiếc, chúng ta đã toàn lực ngăn cản, nhưng vẫn bị giết năm trăm người."
Chúc Hoằng Chủ nói: "Nhờ tráng sĩ nói rõ cho Thẩm Lãng biết, Chúc Nhung tới pháp trường rất sớm, lại không thể ngăn cản Ninh La"
"Thái giám đến muộn nửa khắc, dẫn tới cái chết của năm trăm người."
Tên gián điệp hỏi lại: "Thái giám truyền chỉ đến muộn nửa khắc?"
Chúc Nhung nói: "Đúng vậy! Tên thái giám đó còn ung dung, không nhanh không chậm."
Gián điệp trầm mặc, lạnh lùng nói: "Ta đã hiểu, bọn họ muốn khiêu khích bệ hạ của chúng ta."
Chúc Hoằng Chủ nói: "Lần giao dịch này, bên ta đã biểu hiện ra đầy đủ thành ý. Nhờ tráng sĩ chuyển lời giúp."
Tên gián điệp chậm rãi nói: "Chúc Hoằng Chủ đại nhân, ngài không có thứ gì giao cho ta sao?"
Lời này vừa ra, Chúc Hoằng Chủ và Chúc Nhung sáng mắt lên, kinh ngạc không thôi.
Người này chỉ là một gián điệp nằm vùng trong kinh thành, ánh mắt lại sắc bén như thế, là một nhân tài sao?
Chúc Hoằng Chủ trầm mặc cùng do dự.
Tên gián điệp nói: "Ta theo bệ hạ được mấy năm, khá hiểu tính cách của ngày ấy. Năm trăm người kia không có quan hệ gì với bệ hạ, nhưng đó rõ ràng là khiêu khích bệ hạ, ngài nhất định sẽ trả thù gấp mười gấp trăm lần."
"Ta cảm thấy Chúc đại nhân, nên cho bệ hạ cái gì đó, không thì bệ hạ nhà ta sẽ giận chó đánh mèo."
Chúc Hoằng Chủ không do dự nữa, cầm bút lên, vẽ một vòng tròn bên trên địa đồ.
Tiếp đó ông lập tức đốt bỏ địa đồ.
Tên gián điệp ghi nhớ vị trí mà Chúc Hoằng Chủ đánh dấu, khom người nói.
"Ta sẽ hồi bẩm bệ hạ, không lâu nữa bệ hạ sẽ đánh kinh thành, trước ngày đó, Ninh Nguyên Hiến, Ninh Chính, Trương Xung, Biện Tiêu, công công Lê Chuẩn, Lê Mục, Lê Ân và những người khác không thể bị tổn thương."
"Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ tính cho gia tộc họ Chúc."
Chúc Hoằng Chủ nói: "Chúng ta sẽ toàn lực hoàn thành giao dịch với Thẩm Lãng đại nhân, cho đến ngày quyết chiến."
Tên gián điệp nói: "Vậy tại hạ cáo từ!"
Chúc Hoằng Chủ nói: "Chúng ta sẽ hộ tống tráng sĩ rời khỏi kinh thành."
…….
Ba ngày sau.
Tên gián điệp quỳ gối trước Thẩm Lãng, báo cáo chuyện trong kinh thành.
Thẩm Lãng tức giận, đập vỡ tách trà trong tay.
Không ngờ nha, gia tộc họ Chúc thỏa hiệp, Ninh Thiệu ngược lại đứng lên.
Đó là khiêu khích, là đang đánh mặt hắn, cũng là đánh mặt gia tộc họ Chúc.
Chúc Hoằng Chủ đứng ra ngăn cản xử quyết, Ninh Thiệu vẫn cố ý giết năm trăm người.
Những người này không có quan hệ gì với Thẩm Lãng, nhưng ít nhất bọn họ mang tiếng tàn dư, ở mức độ nào đó mà nói, bọn họ chính là người của hắn, vì hắn mà chết.
Ninh Thiệu xử tử bọn hị, chính là thị uy với hắn.
Tên gián điệp lấy địa đồ ra, vẽ lên một vòng tròn.
"Đó là nơi nào?"
Thẩm Lãng hỏi.
"Đây là phía tây Diễm Châu, ở đó có một ngọn núi tuyết, tiếp giáp với Sở quốc."
Tên gián điệp nói: "Chỗ này được gọi là Điểu Tuyệt Sơn, bên trên có một tòa Điều Tuyệt Thành"
Thiên sơn điểu tuyệt, nói cách khác, chỗ này không có người sống.
Tuyết Ẩn nói: "Ta biết chỗ này, Điểu Tuyệt Thành từng là một cứ điểm của Đại Kiếp Tự, bị bệ hạ công hãm, triệt để hoang phế, mặc dù không bằng Đại Kiếp cung, cũng là một tòa thành trên núi.”
Thẩm Lãng nói: "Chúc Hoằng Chủ khoanh chỗ này, đại biểu cho chỗ này liên quan tới Thông Thiên Tự, liên quan tới Ninh Thiệu sao? Đi tra cho ta, trước khi Ninh Thiệu xuất gia, có nữ nhân hay con cái gì không."
"Nếu đây là cứ điểm bí mật của Thông Thiên Tự, liên quan tới Ninh Thiệu, thì tiến hành công kích diệt tuyệt."
"Ninh Thiệu dám giết năm trăm người, ta sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần, ta sẽ cho gã biết, kết quả của việc chọc giận ta."