Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 486: Lãng gia phát đại tài! Long chi hối!



Thẩm Lãng không gấp xuống đảo, tiến hành quan sát ở phía trên.

Từ lúc sử dụng hắc tử đạn đến nay đã qua nửa tháng, virus trên đảo đều chết hết.

Hòn đảo này tương tự đảo Niết Bàn của Thẩm Lãng, khu rừng rậm rạp bao phủ cả hòn đảo, không có bến tàu, nhìn bề ngoài không thể phát hiện bên trên đảo có căn cứ bí mật.

Chung quanh hòn đảo có rất nhiều đá ngầm, mọc thành bụi, thuyền không thể đến gần.

Nếu không có khinh khí cầu, bọn hắn vô pháp tìm được căn cứ bí mật này, coi như may mắn phát hiện, cũng không thể đánh vào, bởi vì vũ khí và võ công của bọn họ quá cao.

"Không biết trên đảo vì sao không có một con động vật nào." 

Hela nói.

Thẩm Lãng bay tới giữa hòn đảo, nhìn thấy căn cứ bí mật bên dưới, có một bức tường vây quanh, diện tích khoảng 1500m, bức tường cao tầm 8m, cực kỳ dày, dùng đá lớn xếp thành, phần mỏng nhất là 5m, phần dày nhất lên tới 11m.

Tường rào này quá dày, đến mức đạn pháo mới của Thẩm Lãng cũng không phá nổi, đủ thấy gia tộc họ Chúc vận dụng bao nhiêu sức người và vật tư để xây dựng, tạo ra phòng thủ kiên cố dị thường.

"Trên bức tường này vốn có mấy chục cái cường nỏ, nhưng bọn chúng đã phá hủy, không để lại cho chúng ta." 

Hela nói: "Cung tiễn cũng rất mạnh, nếu không có hắc tử đạn, chúng ta khó mà công phá căn cứ này.”

Đánh giá như thế rất đáng sợ, Thẩm Lãng có tám ngàn chiến binh Amazon, ngay cả căn cứ bí mật của gia tộc họ Chúc còn đánh không nổi, vậy đụng độ thế lực siêu thoát thì sao?

"Cái gì hủy được đều hủy, không thì giấu trong mật thất." 

Hela thở dài nói: "Chúng ta không lấy được thứ gì."

Mở ra cánh cửa thật dầy, Thẩm Lãng tiến vào bên trong căn cứ.

Hắn bị mười mấy bức tượng hấp dẫn ánh mắt, không khỏi hỏi: "Hồng Niên tông sư, lúc ngươi còn ở đây, có mấy bức tượng này không?"

Đao phủ Hồng Niên chính là Chúc Nghiêu, con tư sinh của gia tộc họ Chúc: "Có"

Thế giới này tỉ lệ trùng tên khá cao, Ngô vương tên Ngô Khải, thúc thúc của Ninh Nguyên Hiến tên là Ninh Khải, Trấn Tây hầu tên là Xung Nghiêu, tên thật của đao phủ cũng là Chúc Nghiêu.

Chuyện này cũng bình thường, trung quốc cổ đại cũng có xác suất trùng tên rất cao, đặc biệt là trong thời kỳ người ta thích đặt tên chỉ có một chữ, tỷ như Hoàng Trung, Triệu Trung, Hàn Trung, vân vân...

Hoàng đế Minh triều không thích bị trùng tên, cho nên tìm tòi nghiên cứu chữ lạ, thậm chí còn tạo ra những chữ không tồn tại, tỷ như Chu Chí Hằng, Chu Ân Mạnh, nếu ngươi còn trùng tên, thì ngươi ngưu bức.

Thẩm Lãng nhìn kỹ những bức tượng, sở dĩ cảm thấy kỳ quái, bởi vì bức tượng không cao, chỉ có 2m.

Phần lớn bức tượng thượng cổ đều rất cao lớn, nhưng mấy bức tượng này chỉ cao hơn người bình thường chút ít, không chỉ thế, bức tượng còn sinh động như thật, phảng phất như người sống biến thành tượng đá.

Không khỏi làm cho Thẩm Lãng nhớ tới truyền thuyết về nữ vương Medusa, bất kỳ người nào nhìn thấy ánh mắt của nàng, đều sẽ biến thành đá.

Thẩm Lãng dùng đôi mắt x quang quét hình bức tượng, lập tức bị hù dọa kêu to một tiếng.

Bức tượng là đá, nhưng bên trong bức tượng lại hoàn chỉnh, có khung xương, có ngũ tạng, lục phủ, còn có não. Thứ... 

Thứ này tuyệt không phải là tượng đá bình thường, mà là người thượng cổ hoá thạch.

Mọi người đều biết, chỉ có xương cốt mới có khả năng hoá thạch, da thịt và ngũ tạng lục phủ sẽ thối rữa, mười mấy bức tượng này dĩ nhiên lại hoàn chỉnh hóa thạch, chẳng lẽ bị biến thành đá trong nháy mắt?

Không thể tưởng tượng nổi!

Bên trong căn cứ bí mật còn có một tòa tháp Phật, Thẩm Lãng nhìn thoáng quan liền đoán được, tòa pháp này chỉ có mấy ngàn tuổi thôi, không phải kiến trúc thời thượng cổ.

Nhất định là có người phát hiện ra mấy bức tượng này, cho nên mới xây một cái tháp Phật ở đây.

"Di tích ở dưới đất, đi vào từ chỗ này." 

Hela nói: "Cánh cửa này do Chúc thị làm ra, bị chúng ta cho nổ."

Bước lên bậc thang đi xuống, Thẩm Lãng tiến vào bên trong di tích.

Hai bên lối đi có mấy chục hang động, bên trong có giường chiếu, có những vật dụng hằng ngày khác, là chỗ ở của các học sĩ, còn có mười mấy cái hang động mới được đào ra.

Mười lăm phút sau, bọn hắn đi tới cuối đường, nơi này là một đại sảnh, diện tích khoảng 100m.

Mặt nền lát đá cẩm thạch trắng như tuyết, bức tường chung quanh cũng ốp đá cẩm thạch trăm sắc, chiếu sáng đại sảnh như ban ngày.

Vật thắp sáng đại sảnh không phải dạ minh châu, cũng không phải ngọn nến, mà là có vô số chiếc gương, dẫn ánh nắng từ bên ngoài vào đây, chiếu lên đá cẩm thạch, tỏa ra ánh sáng lấp lánh long lanh.

Thẩm Lãng quan sát thật lâu, ngẩm ra một suy đoán, đây không phải là một di tích thượng cổ.

Hắn gặp qua một ít di tích thượng cổ, cái nhỏ nhất ở tộc Sa Man, đại khái mấy chục km, Phù Đồ sơn phát hiện một cái di tích ở vùng biển phía nam, diện tích cực kỳ to lớn, cụ thể bao nhiêu Thẩm Lãng cũng không biết.

Nhưng hắc chắc rằng cái di tích đó sẽ không dưới nghìn dặm, chính là một thành phố bị chìm xuống lòng đất.

Mà cái di tích này, thật sự quá nhỏ, có lẽ chỉ là một cứ điểm thời thượng cổ mà thôi.

"Phía sau cánh cửa này là mật thất, tất cả mọi thứ bị giấu bên trong." 

Hela nói: "Chúng ta đã dùng hết biện pháp, vẫn không cách nào mở cánh cửa này ra."

Không chỉ có những vũ khí bí mật kia, còn có đại sát khí nghịch thiên.

Thẩm Lãng đi tới cánh cửa, tỉ mỉ quan sát, nó trông như một cánh cửa đá bình thường, trơn truột như ngọc.

Nhưng mà Hela dùng mấy trăm kí TNT, dùng hết một trăm kí nhiệt nhôm, hoàn toàn không thể làm hư nó. Thẩm Lãng dùng đôi mắt x quang, tiến hành quét hình, kết quả không thu hoạch được gì.

Chuyện này cũng bình thường, bởi vì cánh cửa đi vào di tích ở vùng biển phía nam, được làm bằng đá đen, Thẩm Lãng dùng x quang quét hình, cũng không phát hiện cái gì.

Trên cánh cửa không có nút cơ quan, hắn cũng không nhìn thấy màn sáng có chữ viết.

Không có chút manh mối nào để mở ra.

Manh mối duy nhất là có một bức tượng trước cửa.

Đây là tượng của một võ sĩ thượng cổ, đang quỳ trên mặt đất, thần sắc lộ ra vẻ đau khổ.

Thẩm Lãng dùng x quang quét hình thân thể của đối phương, giống như mấy bức tượng bên ngoài, bên trong có xương cốt, có ngũ tạng lục phủ đã hóa đá.

Sau đó Thẩm Lãng nghĩ hết biện pháp, đều không thể mở cửa ra.

Hắn dùng năng lượng đá ác mộng để kích thích, cửa đá không có bất kỳ phản ứng gì.

Dùng bạo lực không được, dùng trí cũng không có nửa điểm manh mối.

Lúc trước, cái di tích ở trên đảo Hắc Thạch, dùng định lý bốn màu để ghép thành một bản đồ hoàn chỉnh.

Mà cái di tích ở tộc Sa Man, thì liên quan tới sắp xếp số nguyên tố.

Những yêu cầu này cực kỳ khó, làm cho người ta tuyệt vọng giận sôi, nhưng... Ít nhất... Có đề mục để giải đáp, mà cánh cửa trước mắt không có bất cứ thứ gì.

Chứng tỏ nó không phải di tích, chắc là một cứ điểm thượng cổ, cho nên để mở cửa sẽ đơn giản một ít, không phải nan đề ngàn năm, nhưng cũng đầy tính ngẫu nhiên.

"Đưa đây!"

 Thẩm Lãng nói.

Hela đưa một vật tới, Thẩm Lãng vặn công tắc, vật này lập tức tỏa ra ánh sáng màu lam.

Vật này có thể xem như đèn tia cực tím, không dùng điện, mà dùng năng lượng của đá ác mộng để phát sáng, chỉ mới xuất hiện ở hai chỗ, đầu tiên là căn phòng của tiểu công chúa Cơ Ninh, chỗ thứ hai là căn phòng của tiểu bảo bối Yêu Yêu ở trong thành Queen.

Công chúa Cơ Tuyền và nữ vương Medusa đều dùng vật này để tạo ra căn phòng vô khuẩn.

Cánh cửa trước mắt vô cùng sạch sẽ, mắt thường không thấy dấu vết gì, nhưng học sĩ đã nói, gia chủ và thiếu chủ có thể mở ra, bọn họ nhất định sẽ để lại vết tích.

Nếu là vết máu bị lau chùi sạch, cũng sẽ xuất hiện trước đèn tia cực tím.

Bất quá đại sảnh này quá sáng.

"Đóng nguồn sáng lại được không?" 

Thẩm Lãng hỏi.

"Được."

 Hela gật đầu, bước tới căn phòng sát vách, vặn mười mấy cơ quan, đóng tất cả chiếc gương lại, đại sảnh nhanh chóng rơi vào bóng tối, đưa tay không thấy được năm ngón.

Tia cực tím lóe sáng lên rõ ràng, trên cánh cửa quả nhiên có vết tích, là vết máu, nhưng vô cùng nhạt, còn rất loạn, hoàn toàn nhìn không ra là vẽ cái gì.

Thẩm Lãng kết luận, muốn mở cánh cửa này ra, phải vẽ lên một cái đồ án, hoặc viết chữ.

"Mở nguồn sáng ra." 

Thẩm Lãng nói.

Mấy giây sau đại sảnh sáng như ban ngày.

Thẩm Lãng đi tới trước bức tượng, tỉ mỉ quan sát mặt mũi của nó, đáng tiếc bức tượng nhắm chặt hai mắt, nếu không sẽ hoàn mỹ hơn nhiều.

Bức tượng chỉ quỳ thôi sao?

 Không phải.

Nhìn cái miệng của nó, hình như đang nói thầm cái gì.

Trong nháy mắt khi biến thành đá, bức tượng mở miệng nói, nhưng mà nói cái gì?

Thẩm Lãng ghi nhớ khuôn mặt của nó vào trong đầu, dùng trí não phân tích, rất nhanh cho ra vài đáp án.

Bức tượng này có thể nói là: Ta, thành, tâm, sám...

Có xác suất rất cao, khoảng 60%.

Nếu là có chữ viết, vậy chữ kia không phải then chốt, chữ phía sau mới là mấu chốt, bất quá đối phương đã chết, không đọc lên kịp chữ phía sau.

Phía sau là chữ gì? 

Sám hối?

Người này đang đọc kinh dịch, chữ sám hối có xác suất rất cao.

Hơn nữa biểu lộ của người này có vẻ đau khổ, phảng phất như đang giãy dụa, còn chưa quyết định, đại hủy diệt đã ập tới, bọn họ liền biến thành đá.

Đương nhiên chỉ là suy đoán của Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng cắt đứt đầu ngón tay, viết chữ sám hối lên cửa đá.

Kết quả cánh cửa không phản ứng, lẽ nào hắn đoán sai rồi?

Thẩm Lãng quan sát bức tượng lần nữa, phát hiện trên cổ tay và ngón tay có vết bị cắt.

Thế nhưng hai vết thương không giống nhau, vết thương trên ngón tay có trước khi hóa đá, mà vết thương trên cổ tay là bị cắt sau khi biết thành đá.

Phát hiện này chứng thực suy đoán của Thẩm Lãng, phải dùng máu để viết chữ lên cửa.

Đám người họ Chúc cũng nhìn ra điểm này, cũng dùng máu của mình viết chữ lên, nhưng vẫn không được, cho nên bọn họ mới cắt vỡ cổ tay bức tượng, thử dùng máu của đối phương để viết chữ.

Nhưng người này đã biến thành đá, cho nên máu cũng biến thành đá.

Thẩm Lãng dùng con dao sắc bén, cắt lên cổ tay bức tượng, tìm được mạch máu, đào ra một ít máu đã biến thành bột đá, sau đó hắn dùng máu của mình trộn với máu đá.

Tức thì, một màn quỷ dị xuất hiện, máu của Thẩm Lãng từ màu đỏ hồng biến thành màu vàng.

Nhìn kỹ mới phát hiện không phải màu vàng, mà là máu của hắn đang phát ra ánh sáng màu vàng.

Con mẹ nó, chuyện này... Có ý gì?

Chẳng lẽ Lãng gia và tên nam nhân thượng cổ này xảy ra phản ứng hoá học?

Ta không muốn!

Thẩm Lãng lắc lắc đầu, bài trừ tạp niệm, dùng ngón tay chấm máu viết chữ sám hối lên cánh cửa.

Tiếp đó...

Thời khắc kỳ tích đến, toàn bộ chiếc gương trong đại sảnh chuyển hướng, chiếu ánh nắng mặt trời lên của đá.

Mấy trăm đạo ánh sáng chiếu lên cánh cửa, sáng đến léo mắt không thể nhìn được.

"Ầm, ầm, ầm.." 

Cánh cửa bắt đầu xoay tròn, mở ra.

Thành công!

Hela hoan hô, tiến lên ôm cổ Thẩm Lãng: "Đệ đệ thân ái của ta, thông minh vô địch."

Thẩm Lãng cười một tiếng, kỳ thực mở cánh cửa này ra cũng không khó.

Dù sao chỉ là cứ điểm mà thôi, không giống như di tích, nan đề khó đến biến thái.

Bởi thế gia tộc họ Chúc mới mở cửa ra được!

Thẩm Lãng từng nghĩ, đại sát khí bí mật của Chúc thị, có phải là chất nổ hắn từng gặp ở Phương tây hay không.

Thứ kia là Hydro kim loại, chẳng những là chất siêu dẫn, còn là vật tích trữ năng lượng cao cấp nhất, uy lực mạnh hơn TNT gấp bốn mươi lần, mặc dù không bằng đầu đạn hạt nhân, nhưng lực phá hoại cực kỳ kinh người.

Mở cửa mật thất ra, Thẩm Lãng vừa liếc mắt liền nhìn thấy đại sát khí, muốn không nhìn thấy cũng khó. Bởi vì nó quá lớn, dài ba mươi mấy mét, đường kính khoảng một mét.

Cái... Cái này là đồ chơi gì?

Ngươi đùa ta sao?

Đây rõ ràng là một mũi tên, Thẩm Lãng tưởng tượng không nổi, cần thứ gì mới có thể bắn mũi tên này.

Nhân loại thượng cổ, suy nghĩ của các người quá cổ hủ, sao lại dùng hình dạng này, không thấy quá lạc hậu sao? Nhưng rất nhanh, Thẩm Lãng đã bỏ suy nghĩ này, bởi vì hắn nhìn thấy trang bị đá ác mộng cực kỳ phức tạp, đường kính hơn một mét, tổng cộng có mấy chục tầng.

Chỗ cài tên dài hơn năm mét, đây là một trang bị đá ác mộng hình thoi ngũ giác.

Thẩm Lãng dùng x quang quét hình mũi tên, không thu hoạch được gì, không thể quét xuyên qua bề mặt ngoài.

Lớp bên ngoài là thứ gì? Kim loại, đá, hay là thứ khác?

Không biết, Thẩm Lãng chưa từng nhìn thấy qua chất liệu này.

Tiếp đó Thẩm Lãng cẩn thận từng li từng tý, bắt đầu thử nghiệm phá hư, kết quả không hư hại chút nào.

Dùng kiếm rèn từ loại sắt thép tốt nhất, chém xuống gãy kiếm, mũi tên lại không bị trầy.

Dùng đao thép vontram chém xuống, trực tiếp gãy như trước, dùng kim cương cắt, vẫn không để lại dấu vết.

Thẩm Lãng cẩn thận kiểm tra, phát hiện hai chữ: Long hối!

"Đây là đại sát khí sao?" 

Công chúa Hela hỏi.

Thẩm Lãng gật đầu nói: "Đúng vậy."

Hela hỏi: "Nó mạnh bao nhiêu?"

Thẩm Lãng nói: "Tỷ còn nhớ vụ nổ kim tự tháp ở đáy biển bị nguyền không?"

Đương nhiên nhớ kỹ, vụ nổ lần đó để cho con quái vật bạch tuộc kia chia năm xẻ bảy, không chỉ vậy, năng lượng hạch tâm trong kim tự tháp của bộ lạc Amazon, chính là quả cầu hydro kim loại to lớn.

Một khi nó phát nổ, bộ lạc Amazon sẽ hủy diệt.

Mũi tên trước mắt không lớn bằng quả cầu kia, thậm chí không bằng năng lượng hạch tâm của tiểu kim tự tháp, thế nhưng Thẩm Lãng khẳng định, uy lực của nó sẽ vượt xa.

Trên thực tế, Thẩm Lãng đoán không sai, hòn đảo này là chỗ cất giữ mũi tên này, đây là vũ khí cấp chiến lược.

Thẩm Lãng còn suy đoán, những người thượng cổ này gặp phải nguy cơ to lớn, bọn họ dự định dùng mũi tên hủy diệt, nhưng vị thủ lĩnh này cuối cùng không sử dụng, sau đó biến thành đá.

Hắn còn có suy đoán lớn hơn nữa, cách chỗ này hơn một vạn dặm, chính là Tam Giác Quỷ, cũng chính là một phần lãnh thổ của đế quốc Lost.

Mà đế quốc Lost do nữ hoàng Medusa thống trị, truyền thuyết thời thượng cổ kể rằng, bất kể ai bị nữ hoàng Medusa liếc nhìn, đều biến thành đá.

Hai bên xảy ra chiến tranh, hòn đảo này là căn cứ của Phương đông, dùng để bắn vũ khí chiến lược.

Trước khi vị thủ lĩnh này chết, đang đau khổ đưa ra quyết định, cuối cùng không đành lòng dùng đại sát khí.

Hela hỏi: "Có nó chúng ta đánh thắng được trận chiến sắp tới không?"

Thẩm Lãng nói: "Trận chiến tại kinh thành, chúng ta không thể dùng thứ này, chúng ta có thể dùng để đánh Thiên Nhai Hải các, điều kiện tiên quyết là chúng ta mở ra được, chúng ta còn chưa biết uy lực của nó đâu."

Hela nói: "Ngươi sợ nó không đủ mạnh?"

Thẩm Lãng lắc đầu nói: "Không phải, đệ sợ nó quá mạnh."

Gia tộc họ Chúc dùng hơn ngàn người, tiêu tốn mười mấy năm, còn không thể nắm giữ lực lượng của nó, mà một khi nắm giữ, hậu quả dọa người.

Gia tộc họ Chúc phá giải không được, chưa chắc Thẩm Lãng phá giải không được, bởi vì hắn có trí não, hắn còn đọc qua rất nhiều điển tịch liên quan tới đá ác mộng.

Hela nói: "Đúng rồi, vì sao Chúc thị không chở vũ khí này đi? Nghiên cứu ở đây quá bất tiện."

Thẩm Lãng nói: "Người đâu, thử di chuyển."

Hơn trăm chiến binh Amazon tiến lên, mọi người dùng sức khiêng.

"Lên!"

Hơn một trăm người đồng thời quát lớn, dùng hết tất cả sức lực.

Nhưng mũi tên lại hoàn toàn bất động, làm cho bọn họ kinh ngạc, hơn một trăm chiến binh Amazon, tổng cộng sức lực sợ rằng sẽ vượt hơn mấy trăm ngàn cân, vẫn không thể di động mũi tên mảy may.

Tên lửa của địa cầu, chỉ có mấy chục tấn, một trăm chiến binh Amazon sẽ di chuyển không tốn chút sức.

Chẳng lẽ mũi tên này còn nặng hơn cả tên lửa? 

Nhưng trông nó không lớn tới mức đó, giống như một mũi tên vừa nhỏ dài vừa mảnh.

Thẩm Lãng rất nhanh phát hiện, sở dĩ không thể di động, không phải vì mũi tên quá nặng, mà là bởi vì từ lực cực mạnh, hút mũi tên xuống đất.

Cổ từ lực này có khả năng hơn mấy triệu cân, cho dù có hơn trăm chiến binh Amazon cũng nhấc không nổi. Thẩm Lãng nhất định phải đưa nó về thành Nộ Triều, để ở đây chỉ sợ đêm dài nhiều mộng.

Thẩm Lãng quan sát một hồi, phát hiện cổ lực hút này tràn ngập mật thất, cần tìm một nơi để đóng lại.

Hela nói: "Vậy tạm thời bỏ quả vũ khí này, chúng ta mau xem những vũ khí khác."

Vũ khí bí mật khác được cất ở trong một căn phòng khác, cũng có một cánh cửa.

Thẩm Lãng dùng máu của mình, muốn viết chữ hối hận lên cửa.

Không nghĩ tới, máu vừa chạm lên cánh cửa, nó liền mở ra.

Nhìn thấy mật thất sau cánh cửa, hắn không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

Phát tài, phát tài rồi!

Bên trong mật thất có một đống lớn áo giáp đủ loại, hơn trăm đôi giày thượng cổ.

Không chỉ vậy, còn có hơn một ngàn cây cung thượng cổ.

Những thứ này còn không đáng để quan tâm, làm cho Thẩm Lãng hưng phấn nhất chính là cả ngàn trang bị đá ác mộng, đủ các loại, Thẩm Lãng cũng không nhận ra, không biết công dụng của chúng.

Thậm chí còn có mấy rương vũ khí, Thẩm Lãng căn bản không biết là thứ vũ khí gì. Nhưng bất kể thế nào, Thẩm Lãng thật phát tài!